Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 265: Ăn miếng trả miếng

Chương 7: Ăn miếng trả miếng

Vạt áo của Điền Diệu Văn che khuất động tác của Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên nắm chặt bờ mông kia, cố nén sự đau đớn như kim châm ở bên hông, vừa hung tợn báo thù, vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ: "Con tiểu nha đầu này, quả thật không hổ là cháu ngoại của Vương chủ bộ, giống hệt tính tình của ông ta, nét mặt thì hòa nhã, nhưng sau lưng lại ngâm chơi khăm người khác. Lão tử công người, không nằm cái mông của ngươi thì năm chỗ nào? Bộ ta thèm sờ mó cặp mông "quý hóa" của ngươi lắm sao? Ủi chà, đừng nói nha, sờ vào cảm thấy quả cha là khoan khoái, hừm, có món hời mà không chiếm lấy là ngu ngốc! Giả vờ với ta sao, giả vờ không biết sao! Ta bóp này, ta bo. . . . . . . 0. . . p này!

Điền Diệu Văn có bao giờ phải chịu sự đối đãi thô bạo như vậy, mông bị bóp đến nỗi tê rần, đau đến nỗi mắt mờ lệ. Nàng nghiến chặt răng, vừa cố sức đánh trả, gồng

mình hết sức véo mạnh vào thịt non bên hông Diệp Tiểu Thiên, vừa âm thầm suy nghĩ một cách các độc: "Đồ vô sỉ, dám làm nhục ta thế này! Ta nhất định phanh thấy xé xác ngươi thành trăm

mảnh!"



Phía trước đã tới chân núi, có mấy bộ khoái đang dắt ngựa chờ sẵn ở đó, Triệu Văn Viễn dừng bước, xoay người lại, mỉm cười:

- Diệp đại nhân, cho vị Điền cô nương này lên ngựa đi!

Triệu Văn Viễn vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tiểu Thiên, hoảng sợ kêu lên:

- Ngươi làm sao vậy?

Chỉ thấy Diệp Tiểu Thiên mặt mày nhăn nhó, hai mắt trợn tròn, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cứ như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy. Diệp Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi:

- Không có gì, thân thể yếu đuối, hơi mệt một chút thôi! Mấy ngón tay của Điền Diệu Văn từ từ rút khỏi be sườn của Diệp Tiểu Thiên, cảm kích mà thỏ thẻ:

- Diệp đại nhân, thật là vất vả cho ngài rồi! Be sườn Diệp Tiểu Thiên nóng hừng hực, hắn cố nén đau đớn, nói:

- Không có chi. Để ta đỡ cô nương lên ngựa. À, mà cô nương biết cưỡi ngựa chứ?

Điền Diệu Văn dịu dàng sợ hãi đáp:

- Ta biết cưỡi ngựa. Tuy nhiên trước giờ chỉ cưỡi ngựa hiền thôi. Con ngựa này. . . không dữ chứ?

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: "Hừ! Con ngựa này cũng dữ dằn giống hệt người đấy!"

Ngoài mặt hắn vẫn cười sáng rỡ:

- Làm sao có chuyện đó? Ngựa của huyện nha đều rất hiền lành.

Diệp Tiểu Thiên công Điền Diệu Văn tới trước ngựa, nhẹ nhàng đặt nàng ta xuống đất, rất ân cần đỡ cánh tay nàng, đầu gối cong lại, để Điền Diệu Văn đạp lên đùi hắn làm điểm tựa. Điền Diệu Văn đạp lên đùi Diệp Tiểu Thiên, vịn yên ngựa, xoay người leo lên lưng ngựa.

Diệp Tiểu Thiên cười:

- Được rồi. Chúng ta cũng lên ngựa, trở về thành thôi!

Mọi người nhao nhao đi tới bên ngựa của mình, xác của Tiểu Triệu cũng được vắt ngang trên lưng ngựa. Diệp Tiểu Thiên tới bên con ngựa của mình, lởn vởn gần chỗ con ngựa Điền Diệu Văn đang cưỡi, đột nhiên cầm thanh đao còn nằm trong vỏ chọc tới phía trước một cái, đâm lướt qua hậu môn của con ngựa! Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, xong liền thu đao, ung dung đi về phía con ngựa của mình.

Bị tập kích đúng vào chỗ nhạy cảm" , con ngựa mà Điền Diệu Văn đang cưỡi, hoảng sợ hí lên một tràng dài, rồi phóng về phía trước. Mọi người thấy vậy hoảng sợ kêu lên, thấy vị Điền cô nương trông có vẻ yểu điệu mỏng manh kia đột ngột ghìm cư chân cổ sức kẹp vào hai bên hông ngựa, tuy một chân bị thương, không đủ sức mạnh, nhưng thuật cưỡi ngựa của nàng lại hết sức cao siêu, con ngựa chỉ chạy được chưa tới hai mươi trượng, liền bị ghìm lại.

Diệp Tiểu Thiên sờ sờ mũi, vờ như ta đây không hề liên quan, xoay người lên ngựa. Đợi khi hắn chạy tới bên cạnh, Điền Diệu Văn như cười như không liếc hắn:

- Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ngươi có phải là đàn ông không vậy?

Diệp Tiểu Thiên hơi nhướng mày, đáp:

- Ta có phải là đàn ông hay không, phải thử mới biết được. Cô nương muốn thử à?

Vẻ mặt lạnh lẽo, Điền Diệu Văn nói:

- Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính rõ ràng với người!

Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng kêu lên:

- Cái gì? Cô nương muốn mở tiệc cảm tạ ta? Ái chà, Điền cô nương quá khách khí rồi nha! Đây là bổn phận của Diệp mô cơ mà? Tuy nhiên cũng đã lâu ta chưa tụ họp với Vương chủ bộ, thế này là vừa đúng lúc đến thăm viếng hắn. Ha ha, bây giờ mà ta từ chối thì. . . bất kính quá!

Mấy người Triệu Văn Viễn, Chu Ban Đầu, giục ngựa đến gần, nghe được câu nói của Diệp Tiểu Thiên, Triệu Văn Viễn cười nói:

- Diệp điển sử cõng người đẹp xuống núi, Điền cô nương đặt tiệc đáp đền, quả thật là một giai thoại nha!

Điền Diệu Văn trừng mắt nhìn cái tên mặt dày cả tấc kia, đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa trà mi bừng nở đón ánh mặt trời rạng rỡ.

Diệp Tiểu Thiên trợn mắt nhìn nàng một cách tinh quái, mỉm cười thúc mạnh ngựa chạy về phía trước. Điền Diệu Văn nhìn theo bóng lưng hắn, mặt vẫn tươi cười nhưng đột nhiên trong con ngươi lóe lên một tia sát khí lạnh như băng.

***



Lúc này Vương chi bộ chạy về huyện Hồ Lô, vừa vào tới nhị công đường, thì gặp Hoa Tình Phong. Hoa Tình Phong vừa thấy Vương chủ bộ, vội buông chén trà, mặt mày hớn hở chào đón, hỏi thăm một cách thân thiết:

- Vương chi bộ đã trở về đấy à? Tất phu nhân của người đã khỏi bệnh chưa?

Vương chi bộ chắp tay tạ ơn:

- Nhờ đại nhân quan tâm thăm hỏi, thê thiếp của họ quan đã khỏi hẳn rồi.

Hoa Tình Phong nói:

- LÔ. . . thế thì thật đáng tiếc.

Vương chủ bộ kinh ngạc:

- Hả? Cái gì?

Sắc mặt ông ta lập tức sa sâm, chưa yên lành được bao lâu, cái tên huyện lệnh rùa đen này lại dám trêu chọc mình. Vương chủ bộ kìm nén tức giận trong lòng, vờ như không nghe rõ,

nói:



- Nghe nói với sự hỗ trợ đắc lực của đại nhân, Diệp điển sử dẫn nước từ núi cao, giải quyết xong tranh chấp giữa hai trại Cao- Lý, thật sự là rất đáng mừng!

Hoa Tình Phong mỉm cười:

- Không dám. Ta thân là quan phụ mẫu một phương, đương nhiên phải giải trừ tai ách cho dân chúng mà. Chuyện này, bốn quan đã trình lên Đồng Nhân phủ, cũng đã báo lên triều đình. Đáng tiếc là Vương chủ bộ người lúc đó không ở huyện Hồ, bốn huyện nghĩ tới công lao của ngươi, nên cũng muốn ghi thêm cho ngươi một khoản, nhưng không thể hạ bút.

Vương chi bộ cười nói:

- Trong chuyện này, họ quan cũng chưa làm được gì, không dám tham công. À, đúng rồi, hạ quan nghe nói, đại nhân đến Đại Hạp Cốc đích thân chủ trì nghi thức điều thủy, kết quả là một trận gió to thổi tới, cuốn đi mũ cánh chuồn (mão ô sa)?

Hao Tình Phong liếc Vtrong chủ bộ:

- Thì sao?

Vương chủ bộ nói:

- Gió to cuốn đi mũ cánh chuồn, thế là có điềm xấu rồi. Họ quan nghe nói miếu Phi Sơn ở huyện Đồng Nhân rất linh thiêng, huyện tôn (1) đại nhân có rảnh thì đi bái lạy một chuyến, xua đuổi vận đen.

Trước kia phu nhân Tô Nhã của Hoa Tình Phong cũng nghe nói Thái Công ở miếu Phi Sơn linh thi không đầu bằng, muốn đi miếu Phi Sơn bái thần cầu tự, kết quả là bị Tề Mộc phái người giả làm sơn tặc bắt đi, khi đó Tề Mộc chỉ muốn ép Hoa Tình Phòng đi vào khuôn khổ, cho nên không xâm phạm, lăng nhục Tô Nhã.

Nhưng Tô nhã bị "sơn tặc" bắt giam một ngày một đêm, phải đến lúc Hoa Tình Phong nuốt giận cúi đầu chịu thua với Tề Mộc, Tề Mộc mới thả ra. Vì vậy trong dân gian có rất nhiều lời đồn đãi, nói Tô Nhã đã bị sơn tặc làm nhục, huyện tôn đại nhân đã bị cắm sừng.

Hôm nay Vương chủ bộ giả ngốc trêu chọc một phen, mặt Hoa Tình Phong lập tức sạm đen. Tuy nhiên loại chuyện này càng nói nhiều càng không hay, hơn nữa Vương chi bộ cũng chưa đề cập thẳng đến chuyện đó, làm sao y có thể đưa mông cho người ta đạp, đành ra vẻ thản nhiên, lạnh lùng nói:

- Khổng Tử không đàm luận về chuyện quái dị (2), Vương chủ bộ cũng là đệ tử Nho gia, sao lại tin mấy thứ đó?

Vương chi bộ đáp:

- Hồi lão hủ còn trẻ, thì chẳng kiêng kỵ gì, bây giờ già rồi, càng ngày càng kính sợ quỷ thần. Lão hủ còn nghe nói trên dịch lộ (3) vừa xảy ra một đại án? Chuyện này nếu giải quyết không tốt, chẳng phải là vô cùng phiền phức cho đại nhân hay sao?

Hoa Tình Phong thản nhiên nói:

- Gần đây tình hình trị an ở Quý Châu không yên, hôm nay chỉ là một thương nhân bị cướp, chứ có phải vật tư triều đình bị cướp đâu mà hô lên là đại án? Cho dù triều đình có trách phạt, cũng sẽ không vì thế mà bắt bồn quan?

Vương chi bộ cười hì hì:

- Huyện tôn đại nhân có điều không biết rồi, ngài có biết vị Lâm viên ngoại bị bắt làm con tin kia là ai không?

Hoa Tình Phong liếc nhìn Vương chủ bộ:

- Chẳng lẽ không phải là thương nhân?

Vương chủ bộ vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nói:

- ]Thương nhân thì đúng là thương nhân, nhưng ông ta chính là nhạc phụ của Trương tri phủ Đông Nhân!

Hoa Tình Phong ngẩn ngơ, rồi kinh ngạc hỏi lại:

- ỮNgươi nói cái gì?

Vương chủ bộ nói:

- Trưởng nữ của Lâm Lộ Nghiêu là tiểu thiếp được Trương tri phủ sủng ái nhất, Lâm Lộ Nghiêu là nhạc phụ của Trương tri phủ, hạ quan nói như vậy, đại nhân đã hiểu chưa?

Hoa Tình Phong ngây ra như phỗng, Vương chi bộ thấy vẻ mặt đờ đẫn của ông ta, mỉm cười chắp tay nói:

- Hạ quan xin cáo lui.

Vương chi bộ rời đi hồi lâu, Hoa Tình Phong mới như người tỉnh mộng, gọi người đến hói:

- Diệp điển sứ đã trở về chưa?

Tên nha sai đáp:

- Đại lão gia, điền sử đại nhân đi trước điều tra hiện trường vụ án, còn chưa trở

Hoa Tình Phong trầm giọng nói: - Chờ Diệp điển sẽ trở về, lập tức dẫn hắn tới gặp ta!

Tên nha sai dạ một tiếng, định lui ra, Hoa Tình Phong lại nói:

- Mời Từ huyện thừa đến đây.

Chờ tên nha sai đi khỏi, Hoa Tình Phong bồn chồn lo lắng đi tới đi lui trong nhị công đường, ông ta không ngờ một thương nhân lại có quan hệ như vậy với Trương tri phủ, chỉ hy vọng là con gái ông ta chỉ là thiếp, địa vị không quá vẻ vang, bởi vậy cũng sẽ không quá kiêu căng.

Lâm viên ngoại xảy ra chuyện trong địa bàn ông ta quản lý, nếu như ông ta không thể giải thoát cho Lâm viên ngoại, chỉ cần con gái của Lâm viên ngoại tỉ tê bên gối của Trương tri phủ, thì cuộc sống sau này của ông ta sẽ rất gay go. Mấy năm nay, triều đình vốn đã có phần không hài lòng đối với công việc của ông ta, giờ thế này chẳng phải là nhà dột còn gặp mưa dầm, thuyền năng còn bị ngược gió hay sao?

Vương chủ bó xỏ được Hoa tri huyện vài câu. hết sức đắc ý chạy về phủ đề của mình, từ xa nhìn thấy một đám người đứng trước cửa phủ đệ, trong lòng kinh hãi, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng giục ngựa chạy nhanh tới.

Diệp Tiểu Thiên đang định gõ cửa, chợt thấy Vương chi bộ tới, liền vui vẻ cười:

- A! Vương chủ bộ, hạ quan đang muốn đến bái phỏng đây!

Vương chi bộ xoay người xuống ngựa, nhìn lướt qua đám người đi cùng Diệp Tiểu Thiên, nghi hoặc nói:

- Diệp điển sử, dẫn nhiều người đến phủ của ta có việc gì vậy?

Diệp Tiểu Thiên còn chưa kịp trả lời, Điền Diệu Văn đã vịn vào trụ cổng, kêu to:

- Cậu, là cháu tới.

Vương chủ bộ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:

- Ủa? A! Cháu gái ngoan, sao cháu lại tới đây? Cháu. . . Cháu. . .

Trong chủ bộ đi tới trước mặt Điền Diệu Văn, thấy y phục của nàng không chỉnh tề, thì ngạc nhiên đứng lại.

- Cậu. .

Điền Diệu Văn nhào vào lòng Vương chi bộ, nghẹn ngào:

- Cậu, cháu từ Quý Dương tới thăm cậu, nào ngờ giữa đường gặp phải sơn tặc, suýt nữa bị chúng bắt đi, cháu sợ lắm. . .

Điền Diệu Văn nói, nước mắt giọt giọt rơi xuống như những hạt châu từ chuỗi hạt bị đứt.

Vương chủ bộ khẽ vỗ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng nói:

- Được rồi, được rồi, chẳng phải là không sao cả rồi sao, đừng khóc nữa. Con bé này, đường không an toàn, mà lại còn đi xa như vậy, trước khi đi cũng không biết báo cho cậu một tiếng. Thôi, mau nín đi, người ta chê cười bây giờ!

Điền Diệu Văn lau nước mắt, gật đầu. Diệp Tiểu Thiên thấy vậy, nói với Vương chủ

bộ:



- Vương đại nhân, cháu gái của ngài quá hoảng sợ, chân còn bị thương, hai cậu cháu ngài gặp lại, lúc này Diệp mô tới quấy rầy, có phần không hợp lẽ. Chỉ là vụ án này có liên quan tới vụ án Lâm viên ngoại bị bắt làm con tin, không thể không xét hỏi, ngày mai ta lại tới phủ xin bái phỏng!

Diệp Tiểu Thiên dẫn người cao từ. Thi thể của Tiểu Triệu nếu đưa vào trong gia, cũng không ổn, cho nên hắn đưa tới để tạm ở phòng ngỗ tác của huyện nha. Vương chi bộ ta ơn Diệp Tiểu Thiên rồi đỡ Điền Diệu Văn vào phủ. Cửa chính vừa khép lại, Vương chủ bộ liền bỏ Điền Diệu Văn ra, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Trên mặt Điền Diệu Văn vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt, nhưng trong thoáng chốc, dáng vẻ bất

lực và buồn bã lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Nàng chạm nhẹ chân bị thương xuống đất, dáng người

thẳng tắp trông hết sức tao nhã, thong thả nói:

- Ta họ Điền, tự hiệu là Liên Tà Cơ, hẳn là Vương chú bộ đã từng nghe qua tên ta!

(1)|Huyện tôn: Tôn là tiếng xưng hô để tỏ ý kính trọng. Thời Minh, Thanh, tri huyện được gọi là

huyện tổn, trị châu là châu tổn. (2)DNguyên văn: LEDL, D, E, D:Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần

(Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần). Đây là một câu trong thiện

Thuật nhi (ID), Luận Ngữ. (3) Dịch lộ: còn gọi là dịch đạo, hoặc có dịch đạo, là đường giao thông

thời xưa ở Trung Quốc, đồng thời cũng là một trong những phương tiện quân sự, chủ yếu dùng cho

việc vận chuyển quân dụng lương thảo, vật tư, thư tín, tin tình báo quân sự.







Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch