Trên sườn núi, dinh thự của Diệp Tiểu Thiên đang được xây nên với một tốc độ kinh người. Ngày nào cũng vậy, từ sáng đến chiều ngẩng đầu nhìn đã thấy khác hẳn.
Dinh thự này của hắn rất lớn, nhưng nó chỉ lớn về diện tích, vườn cây, chứ không phải tiểu viện lớn. Kiểu dáng mái hiên, vách tường và đồ dùng trong nhà, cùng với cây cối hồ nước non bộ trong vườn đều được xây dựng theo yêu cầu của vương pháp, cho nên cho dù hắn chiếm tới một ngàn mẫu, người khác cũng không tìm ra được nhược điểm nào.
Nhưng vì quy mô phủ đệ quá lớn, cho nên nhiều người dốc sức làm việc như vậy cũng không thể vào ở ngay được, cho dù kiến trúc quần thể cũng đã thành hình, cũng phải chờ thêm chục ngày nữa. Cho nên lúc này Diệp Tiểu Thiên vẫn ở trong căn phòng thuế trong Huyện nha.
Khi rời chỗ Varợng Chủ bộ thì trời đã tối, đâm ra hắn do dự không biết có nên đi gặp Hoa Tình Phong luôn không. Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định cứ về nhà trước, dù sao lúc này cũng phải xem xét cẩn thận, không có cách nào thực hiện hành động tiếp theo, tất cả phải chờ ngày mai mới tính.
Diệp Tiểu Thiên để cho bọn người Chu Ban đầu về Huyện nha trước, còn hắn quay về nhà. Hắn về nhà, còn cách nhà rất xa đã thấy một ai đó to đùng ngồi xổm trước cửa, nhìn lại thì ra là Đại Hanh. gã vác một cái túi ngồi chồm hổm dưới đất, tròn vo ngang ngửa Phúc Oa Nhi.
Gã cúi đầu, không biết đang đếm kiến hay đang làm gì, hắn tới trước mặt vẫn không biết. - Đại Hanh, sao người lại ở đây? Chờ ta lâu không?
Gã ngẩng đầu, vui vẻ đứng lên đáp: - Đại ca, huynh về rồi.
- Ngươi không phải người ngoài, đến rồi sao không vào trong? Ngồi ở đây làm gì?
- Ta vào rồi, tên mập chết bầm kia lại tưởng ta muốn cướp tiểu chủ nhân của nó. Nó bắt nạt ta!
Hắn ngạc nhiên hỏi lại: - Tên mập chết bầm? A. . . ngươi nói đến Phúc Oa Nhi hả?
- Còn không phải nó sao? Diêu Diêu chỉ cần tốt với ta một chút là nó nổi giận. Tranh thủ lúc ta không chú ý bèn húc vào mông ta. Ta không chấp nhặt với nó nên mới ra ngoài này đợi.
Tiểu Thiên nín cười: - Thực ra Phúc Oa Nhi thích húc vào mông người khác đấy, nó và Diêu Diêu cũng thường chơi nh vậy, người ngoài không có được cái đãi ngộ này.
- Thật sao?
Đại Hành lập tức vui hớn hở: - Ta nói rồi mà. Đại Hanh ta là người may mắn, sao lại không được Phúc Oa Nhi chào đón chứ.
Hắn cười: - Nhất định nó đã coi ngươi là đồng loại nên mới đặc biệt thân thiết với người như vậy.
Gã phồng hai cái má cuồn cuộn thịt lên: - Đại ca, người muốn nói ta béo hay nói ta đen?
- Người giống hệt cái bánh bao, đen chỗ nào?
Gã trợn trắng mắt: - Vậy ngươi nói ta béo hả?
Hắn vỗ lên vai gã một cái: - Được rồi, đừng dây dưa nữa, nói mau, muộn như vậy còn tới tìm ta có việc gì?
Gã lã chã rơi lệ thảm thương: - Đại ca, bây giờ ta không có nhà để về!
Hắn giật mình hỏi lại: - Ngươi làm sao vậy?
Đại Hanh buồn bã kể lể: - Bây giờ ta chẳng quen ai, chỉ có thể nhờ người. Nếu ngươi không chứa ta, thiên hạ to lớn chẳng có chốn nào cho ta dung thân.
Diệp Tiểu Thiên vội hỏi: - Cha ngươi đã xảy ra chuyện sao?
Đại Hành kinh hãi hỏi lại: - Cha ta xảy ra chuyện gì?
- Là ta đang hỏi người, có phải cha ngươi xảy ra chuyện gì không? Nếu không sao người lại không có nhà để về?
- Ô, không phải như vậy. Ta muốn kết hôn với Ngu Nữu, nhưng cha ta lại muốn ta phải lấy một tiểu thư nhà giàu làm vợ. Ta và cha cãi nhau một trận, ta bèn bỏ nhà đi!
Diệp Tiểu Thiên cau mày: - Cha con các ngươi có cần căng đến mức ầm ỹ như vậy không? Thực ra cha ngươi rất yêu ngươi.
- Đại ca nói vậy, chẳng lẽ là không chịu nhận ta?
Diệp Tiểu Thiên cười khổ: - Sao lại như vậy? Được rồi, trước mắt người cứ vào đây đi. Có điều, ta phải nói trước với người, nhà này rất nhỏ, ngươi muốn ở lại chỉ có thể ở chung với Lão Mao và Đông Thiên.
Đại Hanh hí hửng: - Ta không sợ. Lâu rồi ta không có cảm giác được ngủ chung với ai, có người nói chuyện là tốt rồi.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, bèn dẫn gã vào nhà. Phúc Oa Nhi thấy gã quay lại hớn hớn hở hở chạy tới húc đầu vào mông gã. Đại Hanh đã được Diệp Tiểu Thiên giải thích, biết được con gấu này thích mình mới chơi như vậy nên cũng rất vui vẻ.
Đông Thiên không biết làm cơm, lão Mao càng không, Diêu Diêu còn nhỏ, việc sắp sửa chuẩn bị cơm cháo cho cả nhà do một tay Diệp Tiểu Thiên làm. Mặc dù hắn không có được tay nghề như Hoa Vân Phi, nhưng mấy món đơn giản vẫn có thể làm được.
Diệp Tiểu thiên làm một nồi mì to đùng vô cùng đơn giản, cả nhà bung mì húp. Vì không có bát nên Đại Hành ăn bằng chậu, sụp soạt như heo, sồn sột hút từng miếng mì lớn vào bụng. Một lát sau, gã bưng cái chậu trồng không, xoa xoa cái bụng tròn, nhìn cả nhà, lại đa sầu đa cảm
Đại Hanh nước mắt lưng tròng nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại ca, ta bỏ nhà đi, nhìn khắp chẳng quen ai, cả nhà Nữu Nữu cô nhi quả mẫu không tiện
lại, duy chỉ có thể nghĩ tới nhà ngươi. Lúc ấy ta đã biết rõ đại ca ngươi nhất định sẽ giữ ta lại. Ngươi là đại ca ruột của ta!
Diệp Tiểu Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, cái tên ngốc này, giữa nơi hoàng kim như huyện Hồ, có một tiệm tạp hóa mỗi ngày kiếm một đấu vàng, lại là đại đồng gia của xe ngựa "La Lý Cao" , cho dù có thực sự bỏ nhà đi cũng sao lại đến mức không có chỗ để đi chứ? Còn nói khổ sở như thế nữa, lão Mao thảm như vậy còn chưa bao giờ thấy bị thương như gã.
Có điều hắn cũng hiểu gã cảm thấy như vậy không phải vì vật chất, mà là về tâm lý. Tuổi thơ gã mất mẹ, một tay phụ thân nuôi lớn, mà phụ thân của gã là một người nghiệm khắc và rất nguyên tắc, vừa thấy gã đã nổi giận, chưa bao giờ thể hiện sự dịu dàng, chứ đừng nói đến tâm sự chuyện trò. Cho nên, trong lòng Đại Hanh luôn cảm thấy cô độc chơi vơi, một khi bỏ nhà đi, đương nhiên cảm thấy không biết đi đâu về đâu.
Hắn cũng cảm thấy hai cha con họ cứ như vậy không phải cách hay, nghĩ một chút, bèn lựa lời phân tích: - Từ nhỏ cho ngươi đã nuôi người lớn, ăn ngon uống ngon đều cho ngươi cả, nào có bạc đãi ngươi chỗ nào? Ngay cả việc người thích ăn bánh ngọt quế hoa cũng chuyên thuê một đầu bếp nữ chỉ làm bánh quế hoa cho ngươi, nếu không làm sao nuôi được người mập thế này? Ta chỉ có một chậu mỳ này ngươi đã vô cùng cảm kích, cảm thấy ta đối với người tốt thế nào. . Có bao giờ ngươi nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cha ngươi đã cho ngươi bao nhiêu? Đã cố gắng để chiều theo mọi sở thích và hy vọng của ngươi cỡ nào?
Đại Hành giật mình. Diệp Tiểu Thiên thở dài, giọng tha thiết thân tình mà nói tiếp: - Ngươi đó, quen nhận rồi bèn quên cảm ơn. Cha ngươi hy sinh tất cả cho ngươi, ngươi cảm thấy đó là việc đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa. Cha ngươi tìm con dâu, có lẽ không hợp ý người, nhưng dù sao cuối cùng vẫn là ông ta muốn tốt cho ngươi. Đại Hanh, người bỏ đi như vậy thực sự tốt sao? Tuổi cha ngươi cũng không còn ít nữa, cho dù nhà lớn nghiệp lớn, nhưng thực ra cũng giống như ngươi, chỉ có mình ngươi là người thân, cũng hy vọng ngươi sẽ ở bên cạnh mình. Ngươi muốn ở lại, đương nhiên đại ca sẽ giữ ngươi lại, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể quay lại bên cạnh cha ngươi.
- Hừm. . .
Gã nặng nề hừ một tiếng. Diệp Tiểu Thiên nói vậy tựa như đã khiến gã xúc động, nâng cái cằm mập mạp suy tư. Thấy vậy, hắn cũng không quấy rầy nữa, chỉ hy vọng gã có thể nghĩ thông được những lời mình nói.
Cả nhà vừa cơm nước xong xuôi thì Chu Ban đầu đã vội vội vàng vàng xồng xộc chạy tới, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên đã nói ngay: - Đại nhân, Huyện tôn cực kỳ coi trọng án cướp ở núi Vô Danh, nghe nói ngài đã quay về, liền mời ngài sang một chuyến.
Thấy trời gần như đã tối đen, hắn nghĩ thầm "Bây giờ là lúc Huyện lệnh con rùa đen của chúng ta biết để bụng đến án đây"
Hắn bền theo Chu Ban đầu ra ngoài, đến Huyện nha, hắn đi thẳng tới nhị đường. Trong đường thắp đèn sáng như ban ngày, Hoa Tình Phong ngồi trên cao uống trà, Vương Chi bộ và Từ Bá Di đều đã có mặt, hai người một trái một phải ngồi dưới Hoa Tình Phong.
Trước kia, cho dù gặp chuyện gì, Vương Chủ bộ vẫn luôn làm ra vẻ không liên quan tới mình, nhưng lúc này y lại ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt căng thẳng. Diệp Tiểu Thiên nhìn y, thầm nghĩ "Chắc là vì cháu ngoại của hắn đây, thái độ này quả nhiên khác thường"
Từ Bá Di đang lười biếng dựa vào ghế, dáng vẻ uể oải chán chường. Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, đều bị Diệp Tiểu Thiên dập tắt, chỉnh cho thê thảm, đã trở thành chuyện cười lớn của cả huyện Hồ, cho nên bây giờ chẳng còn nguyên khí nữa.
Từ Bá Di một mực lấy lý do vì tuyệt thực dài ngày, nguyên khí chưa hồi, cả ngày chỉ ở nhà nghỉ dưỡng. Khi danh tiếng của Diệp Tiểu Thiên đang vời vợi như núi cao, y luôn một mực im lặng, tránh việc phải tiếp xúc với nhuệ khí của hắn, có điều lần này Hoa Tình Phong cũng mời cả y lần hăn, xem ra sự việc không tầm thường rồi
Diệp Tiểu Thiến bước vào phòng khách, chắp tay cười với Hoa Tình Phong, Từ Bá Di và Vương Chủ bộ: - Huyện tôn đại nhân, Từ Huyện thừa, Vương Chi bộ, hạ quan tới chậm một chút. Thứ tội, thứ tội.
Hoa Tình Phong lên tiếng trước: - Diệp Điển sử đã tới, mau mau ngồi. Ha ha, ngươi tới Dịch trạm lộ thăm dò đi tới đi lui quả là khổ cực, trời tối tới nơi rồi, bổn huyện cũng không muốn làm phiền người lúc này, có điều. . .
Hoa Tinh Phong lấy ra một phong thư trên bàn, đưa về phía trước: - Ngươi xem một chút đi.
Diệp Tiểu Thiên vừa ngồi xuống lại vội đeng lên nhận phong thư, quay về chỗ, ngồi xuống, mở thư xem qua phần lạc khoản, chỉ liếc một cái lông mày hắn dựng ngược lên. Phong thư này là của Trương Tri phủ của Đông Nhân.
Hắn nhìn qua, cả phong thư tổng cộng không hơn một trăm mười chữ, hắn đọc từng chữ một, một lát sau thì xong.
Chờ hắn xem hết thư, Hoa Tri Huyện mới cười khổ nói: - Ngươi thấy sao? Vị Lâm viên ngoại này lại là nhạc phụ của Tri phủ đại nhân. Tuy nữ nhi
La hán chỉ là phu nhân của Tri phủ đại nhân, nhưng gần đây lại được sủng ái. Hiện giờ Trương Tri phủ không hạ công hàm mà gửi thư, ngươi nên hiểu việc này quan trọng cỡ nào. . .
Đương nhiên hắn hiểu. Nếu phủ Đồng Nhân gửi công văn thì là việc chung rồi. Phong thư này đã cho thấy thái độ của Trương Tri phủ. Trương Tri phủ viết thư riêng, cho thấy án này với y không hề đơn giản.
Hoa Tình Phong thở dài: - Hôm nay người ra dịch trạm lộ thăm dò, có kết quả gì không?
- Đương nhiên hạ quan đã tra ra, án này là do đạo tặc Nhất Điều Long chuyên hoạt động trong các huyện phụ cận gây nên. . .
Từ Bá Di trầm giọng cắt lời: - Biết là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là. . . ngươi có thể bắt kẻ đó về quy án hay không! Ít nhất cũng phải cứu Lâm viên ngoại còn sống ra. Nếu không. . . chỉ sợ Tri phủ đại nhân cũng khó trả lời.
Dứt lời, thấy Diệp Tiểu Thiên nhìn lại mình, y vội ho khan hai tiếng, giọng nói trở nên yếu hơn: - Ai! Trong huyện xảy ra án lớn như vậy, bổn quan cũng nóng lòng như lửa đốt. Có điều, hiện giờ thân thể yếu ớt, đi hai bước đã thở hổn hển choáng váng, việc này đành nhờ ngươi vậy, Diệp đại nhân.