Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 267: Ba khối tiền bày hai nơi

Chương 9: Ba khối tiền bày hai nơi

Án này tuy khó giải quyết, nhưng Diệp Tiểu Thiên cũng không có ý từ chối, với tư cách là Điển Sử chuyên xử lý lùng bắt hung thủ trộm cướp, hắn muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không thể. Huống chi, Lâm viên ngoại là nhạc phụ của Trương Tri phủ, mà Trương Dịch có ơn với hắn, chuyện này hắn làm sao có thể không cố gắng giải quyết.

Còn nữa, hắn muốn có chỗ đứng ở huyện Hồ, nhất định phải thắng được Từ Bá Di. Vì mâu thuẫn giữa hai người họ không thể hòa giải. Chỉ có Từ Bá Di ngã xuống, với tác phong trước sau như một của Hoa Tình Phong, mới không dám dễ dàng gây chiến tranh với hắn.

Nếu không thì Từ Bá Di có Hoa Tình Phong giúp đỡ, lại là cấp trên của hắn, có rất nhiều - cơ hội làm loạn, một khi Từ Bá Di chiếm được thế thượng phong, Hoa Tình Phong một bên bỏ đá xuống giếng, cộng với thái độ mờ ám của Vương chi bộ, không biết khi nào thì nhảy ra cắn hắn một cái, vậy thì hậu quả đáng lo ngại rồi.

Dưới tình huống này, Từ Bá Di có thể thua, còn hắn không thể thua được, chỉ cần hắn thua một lần, sẽ có thể mất đi tất cả. Vì thế, nhân lúc vẫn còn tinh thần chiến thắng, tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của mình, mới có thể triệt tiêu được tru thế quan trên của Từ Bá Di.

Nhưng thấy Hoa Tình Phong trốn tránh trách nhiệm như vậy, Từ Bá Di ở một bên có chút hả hê, trong lòng Diệp Tiểu Thiên cảm thấy không vui, cố ý từ chối: - Huyện tôn đại nhân, hạ quan thân là Điển Sư, truy bắt hung thủ trộm cướp tất nhiên là trách nhiệm không đầy đi được. Tuy nhiên, vụ cướp này không phải là vụ cướp thông thường, mà là đạo tặc lục lâm trong rừng tung hoành trong núi, dưới trướng có trên dưới trăm người, dùng quan binh cũng chưa chắc có thể gây tổn hại cho chúng.

Hoa Tình Phong còn chưa lên tiếng, Từ Bá Di liền trầm mặt trách mắng: - Nói vậy có nghĩa là sao? Chúng ta ăn bổng lộc của triều đình, nên đền đáp lại triều đình, gánh vác nỗi lo của bệ hạ, bảo vệ người dân. Nay Lâm viên ngoại bị bắt làm con tin, cho dù không có quan hệ với Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng nên các cung tận tụy,

- Ba ba ba

Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng vỗ tay, vui vẻ khen: - Lời nói này của Từ Huyện thừa quả là hùng hồn, nói có khí phách. Diệp mỗ bội phục, chỉ là lời nói của Diệp mỗ có ít trọng lượng, không bằng mời Từ Huyện tha chủ trì án này, Diệp mỗ nguyện ra roi, được chứ?

Từ Bá Di nghe xong, lập tức ho khan: - Bổn quan. . . Khụ khụ khụ. . . Chỉ sợ có lòng không đủ lực nha. Nếu làm chậm trễ đại sự, Tri phủ đại nhân trách tội, chẳng phải khiến Huyện tôn đại nhân khó xử sao? Nếu không vì thân thể bổn quan suy yếu, không cần người nói, bốn quan cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Diệp Tiểu Thiên cười "Xùy" một tiếng, nhìn gã khinh miệt rồi nói với Hoa Tình Phong: - Hạ quan sẽ toàn quyền phụ trách vụ án này, nếu như lúc cần dùng đến người của La Tuần kiểm. . .

Hoa Tình Phong lập tức nói: - Bổn huyện sẽ cho La Tuần kiểm dốc toàn lực phối hợp với ngươi.

Diệp Tiểu Thiên lại nói: - Nếu hạ quan không thể cứu được Lâm viên ngoại, tất nhiên sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng nếu họ quan may mắn cứu được người, nếu có người giả là chó chết, sau đó đoạt mất công lao, hạ quan không thể cam tâm. . .

Trên quan trường nào có ai nói thẳng ra như vậy, Từ Bá Di tức giận trừng mắt, khuôn mặt gia của Hoa Tình Phong lại đỏ lên, lập tức tiếp lời: - Bổn huyện sẽ báo lên triều đình sự thật. Tuyệt không có bất cứ ai giành công lao của ngươi.

- Được.

Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, vái chào Hoa Tình Phong cùng Vương Chi bộ, Từ Bá Di, nói: - Đã như vậy, họ quan nguyện toàn quyền phụ trách vụ án này, cho dù thành bại, một mình lãnh trách nhiệm, cáo từ.

Diệp Tiểu Thiên dứt lời xoay người rời đi. Hoa Tình Phong cùng Từ Bá Di hai mặt nhìn nhau. Đợi Diệp Tiểu Thiên đi khỏi Nhị đường, Hoa Tình Phong không nhịn được nói: - Xem lòng tin mười phần của hắn, chắc là có cách đối phó với "đầu rồng" ?

Từ Bá Di ung dung nói: - Làm sao có thể? "Đầu rồng" hoành hành nhiều năm. Triều đình nhiều lần treo giải thưởng truy nã, chưa từng có người làm thương đến nửa sợi tóc gáy của hắn. Sau khi người này gây án, liền ấn vào rừng sâu, nếu không biết sào huyệt của hắn, cho dù phải đi trăm vạn quân binh dũng mãnh, thì làm được gì hắn. Ta thấy Diệp Tiểu Thiên là ỷ vào tình nghĩa thầy trò với Trương Tri phủ, cho nên không kiêng nể gì cả.

Hoa Tình Phong giả mù sa mưa nói: - Chỉ hy vọng là như thế, huyện Hồ gần đây xảy ra nhiều chuyện, nếu hắn thật sự có thể phá được vụ án này, đều là việc tốt đối với chúng ta. Chỉ là người này khi làm việc thường có hành động kinh người, ta chỉ sợ hắn không biết nặng nhẹ, gây ra loạn

lón.



Vương Chi bộ thản nhiên nói: - Hai vị đa nghi rồi, hành động lần này của Diệp Tiểu Thiểm có thể có thâm ý gì được, theo ta thấy, hắn thân là Điển Sự, Từ đại nhân đã có bệnh trong người, cho dù thế nào hắn cũng không thoát khỏi liên quan, cho nên hắn dứt khoát buông tay đánh cược một lần mà

thôi.



Hoa Tình Phong khẽ giật mình, nói: - Chỉ đơn giản như vậy sao? .

Vương Chủ bộ nói giọng mia mai: - Có thể phức tạp hơn sao? Huyện tôn đại nhân, ta thấy ngài chính là quá thông minh, cho nên rất nhiều việc đơn giản đều muốn làm phức tạp lên.

Diệp Tiểu Thiên ra khỏi huyện nha, liền rẽ về hướng về phía dốc núi cách đó không xa.

Đống lửa trên sườn núi đang cháy bập bùng, võ sĩ Sinh Miếu lao động cả một ngày đang ngồi vây quanh đống lửa, nướng những con thú họ bắt được, viên chuột nướng xèo xèo, một vài loài côn trùng không biết tên thì đặt trên bàn nướng đến xốp giòn, lại uống thêm rượu để họ tự ủ, rất thoải mái.

Thấy có người lên núi lúc đêm đen, họ cũng không để ý, không cần nói Diệp Tiểu Thiên chỉ có một mình, nếu như thêm vài người nữa, họ cũng không sợ là ai đó lên núi gây chuyện.

Diệp Tiểu Thiên quả thật không có cách đối phó với "đầu rồng" , hắn không có kinh nghiệm truy bắt hung thủ đạo tặc, hơn nữa mấy trên đạo tặc này ẩn mình trong rừng rậm, muốn tìm được tung tích của chúng, phát động dân chúng, điều động người bí mật giám sát tình hình đều vô dụng, muốn truy bắt chúng, không cần nói điều động bộ khoái cùng dân chúng, cho dù điều động quan binh tác dụng cũng không lớn.

Nhưng như Vương Chi bộ từng nói, là Điển Sử, chuyện này căn bản hắn không thoát được liên quan, vốn còn có Từ Bá Di kèm theo, nhưng Từ Bá Di đang giả làm chó chết, chỉ cần gã không ra mặt, chuyện này cũng không tốt kéo gã vào, nếu đã là đưa đầu một đao mà rụt đầu cũng một đao, sao lại không chết anh hùng một chút?

Huống hồ, đầu rồng" tuy khó đối phó, cũng chưa chắc hẳn không có cách, hắn có hơn tám ngàn người Sinh Miếu làm nhà miễn phí, chỉ cần hắn phân phó một tiếng, những người này hi sinh cuộc sống vì uy quyền của tôn giả, tất nhiên sẽ vừa khóc vừa xông vào núi sâu, cho dù Long Lăng Vân trốn ở trong lỗ chuột, họ cũng có thể bắt được.

Diệp Tiểu Thiên vừa lên núi vừa nghĩ, vào núi sâu rừng rậm, điều động tám ngàn người ngược lại không ổn, nơi đó không thể dựa vào việc đồng người để quyết định thắng thua, nhiều người ngược lại hỏng việc, đội ngũ quá lớn, làm sao so với trăm tên tội phạm nhanh chóng chạy trốn.

Chẳng qua những người Sinh Miêu này trời sinh là chiến sĩ trong rừng, nếu chọn được vài tinh anh trong số đó, chỉ cần có thể tìm được hang ổ của "đầu rồng" , chưa chắc không có cơ hội bắt được, cho dù không thể làm thịt "đầu rồng" , muốn cứu Lâm viên ngoại cũng có hi vọng.

Đại trạch Diệp gia lúc này đã xây nên quy mô đơn giản, những phần cửa lớn, tiền đình, sảnh chính đã hoàn tất, chỉ còn lại việc sơn cẩn thận theo bức vẽ, hai ba sân nhỏ kiến trúc chủ đạo cũng đang xây được một nửa, sương phòng bên trái và khu hoa viên được đặt

mặt sau của công trình.

Trong sân tiền đình, dưới ánh trăng, đá lớn trên mặt đất đã được trải bằng phẳng, Thái Dương muội muội ngồi trên đá, Hoa Vân Phi từ đống lửa đằng xa đi tới, đưa cho nàng một con cá nướng.

Thái Dương muội muội nói cám ơn, rồi nhận nhánh cây xiên con cá nướng, ăn như một con mèo nhỏ, cực kỳ nhã nhặn.

- Huynh tiếp tục nói đi, về sau thế nào?

Thái Dương muội muội đang nghe Hoa Vân Phi nói về việc báo thù Tề Mộc, Hoa Vân Phi tiếp tục nói, Thái Dương muội muội nghiêng mặt lắng nghe, ánh trăng chiếu lên mặt nàng, nửa bên mặt trắng như ngọc, nửa bên kia vùi vào màn đêm. Chóp mũi vểnh lên, bờ mối tựa như cánh hoa, lộ ra một khuôn mặt mê người.

- Cứ như vậy, huynh giết hết toàn bộ sao?

- Muội không thể tưởng được, vẻ mặt hoảng sợ của Mạnh Huyện thừa lúc đó. Còn có Tề Mộc. Hắn kiêu ngạo như vậy, sau khi bị nhốt vào đại lao hắn vẫn liều lĩnh như trước, vì hắn đã sớm bỏ ra nhiều tiền mua chuộc người của Đề Hình Tư, họ nhất định sẽ thả hắn ra. Kết quả đột nhiên thấy ta. Thái độ của hắn khi đó. . .

Hoa Vân Phi hít vào một hơi thật dài, nói: - LTề Mộc một thân công phu, nhưng lúc ấy đeo gông nặng, đành trơ mắt để ta đánh từng - quyền cho đến chết. May có đại ca, nếu không ta không có khả năng báo thù được. Nếu đổi là một người khác, mặc dù có tâm giúp ta cũng không nghĩ ra được chú ý như vậy. Đại ca huynh ấy. . .

Hoa Vân Phi cân nhắc một chút, khẽ cười nói: - Đại ca không phải là một người tuân theo quy củ, dường như ông trời để huynh ấy đến nhân gian, là để chuyển phá hỏng quy củ.

Thái Dương muội muội nhớ đến việc nghe được từ phụ thân, tràn đầy cảm xúc gật đầu nói: - À, Tôn giả đích thật là như vậy. Cô giáo truyền thừa hơn một ngàn năm, chưa từng có Tôn giả kỳ lạ. . . như huynh ấy, từ đăng vị đến kế vị, việc hắn làm không giống những người đi trước. Kế thừa vị trí Tôn giả trong lúc hỗn chiến, cự tuyệt ăn canh Tuyệt Tự, không nạp Thần phi, kiên trì lưu lạc nhân gian hai mươi năm, còn muốn lấy vợ sinh con. . .

Thái Dương muội muội khẽ thở dài nói: - LTất cả quy củ đó đều bị hắn phá hỏng hầu như không còn nữa, nhưng các trưởng lão hết lần này đến lần khác không làm gì được hắn, có lẽ tôn giả trước kia cũng từng muốn làm như vậy, nhưng những tôn giả kia chưa từng có dũng khí thử qua.

Hoa Vân Phi nhìn Thái Dương muội muội, thăm dò: - Muội rất thích đại ca ta, đúng không?

Thái Dương muội muội nghiêng mặt qua, đuôi lông mày hơi nhếch lên, liếc nhìn hắn: - Huynh nói thích là thích kiểu nào?

Hoa Vân Phi nói: - Ảy. . . Thích còn chia ra nhiều loại ư?

Thái Dương muội muội nói: - Đương nhiên, muội thích cha mẹ muội, thích đệ đệ, thích chị em tốt chơi với muội từ nhỏ, mỗi loại yêu thích đều không giống nhau.

Hoa Vân Phi lắp bắp nói: - Ta nói. . . là đàn ông thích phụ nữ. . . Không đúng không đúng, là thích. . . là loại thích của phụ nữ thích đàn ông.

Thái Dương muội muội gặm hết con cá, cẩn thận để xương sang một bên, lấy khăn tay lau miệng, co hai đầu gối lại, hai tay ôm lấy đầu gối, tựa cằm lên, lặng lẽ nhìn về phía trước, dường như đang nghĩ đến lời nói của Hoa Vân Phi.

Mặt đất bằng phẳng phía trước đột nhiên có dòng suối thoáng cái phun lên cao hơn một trượng, thình thịch phun trong chốc lát, lại đột nhiên biến mất.

Thái Dương muội muội nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói: - Cũng không phải, muội cũng không thể nói rõ được. Muội nhớ lúc mới quen hắn, hắn là đệ đệ của cha nuôi. Sau khi đệ đệ của muội ra đời vẫn luôn khóc mãi không dừng, cha muội theo thói quen trong tộc, đến đầu cầu mời cha nuôi, kết quả lại mời Tôn giả đến.

Khi đó muội không để ý đến hắn, chỉ cảm thấy cha nuôi của đệ đệ thật là trẻ, hình dáng cũng rất đẹp, chỉ là không lớn muội mấy tuổi, theo đệ đệ gọi hắn là cha nuôi có chút thẹn thùng. Về sau, hắn bỗng nhiên bị Cổ Thần chọn trung, thành tôn giả của bọn muội.

Khi đó, muội cũng không có cảm giác đặc biệt đối với ngài, chỉ là mừng thay cho ngài, cũng mừng thay cho đệ đệ. Huynh phải biết rằng, có thể trở thành con trai nuôi của Tôn giả, đó là chuyện vinh quang cỡ nào. Tiếp đó, theo quy củ, các bộ lạc tuyến phi cho Tôn giả. . .









Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch