Thái Dương kiêu ngạo ưỡn bộ ngực xinh đẹp như nụ hoa của nàng lên, nói: - Ta là cô gái xinh đẹp nhất ở trại, chỉ có ta mới xứng danh Thái Dương muội muội, Nguyệt Lượng ca ca ở trại gần đó còn phải thích ta cơ. Vinh dự phụng dưỡng Cổ thân chỉ có thể thuộc về ta, nào ai ngờ. . . . .
Thái Dương chán nản so vai lại, dựa cằm vào đầu gối, nói: - Tôn giả chỉ du lịch nhân gian hai chục năm, kết quả là . . . người ta lại bị đưa về trại rồi. . . .
Diệp Tiểu Thiên đi vào cửa lớn, từ xa đã nhìn thấy Hoa Vân Phi và Thái Dương ngồi trên một tảng đá thầm thì với nhau. Hắn nhẹ nhàng rón rén đi tới, Thái Dương cất giọng vẻ không cam lòng: - Ta rất không phục, cũng may, tất cả các cô gái mà các trại đưa đến đều đã trở về, nếu không chúng ta chẳng có mặt mũi nào mà gặp người khác.
Hoa Vân Phi trừng to mắt, kinh ngạc nói: - Ngươi, ngươi không biết có thích Tôn . . . à đại ca ta giả hay không mà đã đồng ý làm Thân phi?
Thái Dương nhìn gã một cách kỳ quái, rồi nói: - Phụng dưỡng cổ thần chí cao vô thượng, đó là chuyện vinh dự không gì sánh bằng. Tại sao lại không muốn?
Nàng khẽ nghiêng đầu nghĩ ngợi: - Ừ. . . Cha nuôi vừa trẻ, lại thanh tú, còn đặc biệt thông minh, đối đãi với người khác cũng rất giữ hòa khí. Nếu ngẫm kỹ ra, được ở chung với người thật là tốt.
Nói tới đây, khuôn mặt Thái Dương hơi đỏ lên, chỉ là bóng đêm che khuất nên không nhìn rõ. Nhưng Hoa Vân Phi lại nghe được sự ngại ngùng trong giọng nói của nàng. Hoa Vân Phi buổ như đưa đám. Gã quả thật đã nảy sinh chút tình cảm với Thái Dương muội muội tính tình thật thà, phóng khoáng. Ai ngờ, mối tình vừa mới manh nha đã bị người ta thô bạo dâm cho nát bét.
Hoa Vân Phi thầm nghĩ: "Xem ra nàng thật sự thích đại ca của ta. Có điều. . . nàng không cảm nhận được tâm ý của chính mình mà thôi" .
Thái Dương thầm thở dài, buồn bã nói: - Đáng tiếc là Tôn giả chỉ đi du lịch nhân gian có hai chục năm. Cho dù ta nhất định không thành thân thì đến lúc đó sợ làm Thần phi cũng chả được. Lúc đó, ta đã già lắm rồi, già lắm rồi. . . .
Hoa Vân Phi chua xót nói: - Vậy giờ nàng chịu gả cho hắn có phải là hơn không, dù sao thì đại ca ta vẫn muốn tìm vợ mà đã tìm được đâu.
Thái Dương càng hoảng sợ, khiêm tốn nói: - Ngươi đùa. . . ta, ta. . . chỉ là một tiểu Miêu nữ lớn lên ở vùng sơn cước, cái đó. . . làm sao có tư cách. Hơn thế, người chẳng phải đã nói ngài và đại tiểu thư Hạ gia ở hộ Hồng Phong có mối quan hệ thân mật sao?
Hoa Vân Phi trả lời: - Đúng vậy, thế nhưng đã lâu lắm rồi không có tin tức gì của cô nương Oánh Oánh. Ta xem chuyện này chắc là . . . . thôi rồi. Gia đình cô nương Oánh Oánh chắc chắn phản đối chuyện hai người. Đại ca ta hai mươi năm sau phải trở về thâm sơn làm Tôn giả, giờ này chỉ muốn có hậu sinh thôi. Thế nên, ai muốn sinh con cho hắn thì chắc chắn sẽ làm được chính thế.
- Thé à?
Ánh mắt Thái Dương lập tức sáng lên. Dưới bóng đêm, đôi con người của nàng lấp lánh như hai viên đá quý màu đen. - Sinh con, à chuyện sinh con. . . .
Hoa Vân Phi giật mình, mở to hai mắt nhìn nàng, hỏi: - Không phải người làm thật đó chứ?
Thái Dương cười "xùy" một tiếng, giả làm mặt quỷ với gã, bướng bỉnh nói: - Trêu nhà ngươi chút thôi, làm thật cái gì nào.
Hoa Vân Phi nhẹ nhàng thở phào, cười nói: - Ta nói mà, các Miêu nữ trên núi cao như các nàng, cũng không nên to gan lớn mật làm thế mới đúng. . .
Thái Dương cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ: "Sinh con à, làm thế nào để sinh được con, còn là sinh con trai nữa. Ái chà chà, thật phiền. Không được, ta phải quay về núi một chuyến, thỉnh giáo sư phụ ta. . ."
Diệp Tiểu Thiên chạy tới phía sau bọn họ, nghe được câu sau cùng, liền cười nói: - Thái Dương muội muội phải làm việc gì mà cần sự can đảm thế?
Trong lòng Thái Dương đang tính toán chuyện với Diệp Tiểu Thiên, kết quả hắn lại xuất hiện ngay trước mặt. Nàng giật mình, "ai da" một tiếng rồi nhảy dựng lên, nói: - Tôn. . . tôn giả . . . . Cha nuôi. . .
Trước mặt người khác nàng vốn rất thoải mái, tự nhiên. Thế nhưng, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, nàng bỗng trở nên ngượng nghịu, ngập ngừng. Diệp Tiểu Thiên thì luôn cho rằng, nàng như vậy vì kính sợ địa vị Tôn giả của hắn, thế nên hắn khoát tay, cười nói: - Đừng suốt ngày cha nuôi, cha nuôi, ta chưa già tới vậy, nghe không được tự nhiên. Ngươi cứ gọi ta là đại ca giống như Vân Phi là được.
- Thật không?
Hai mắt Thái Dương sáng ngời, cất giọng vui vẻ! - Cha. . . Tôn. . . . Uh tìm Đại ca. . . .
Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Sao gọi đại ca lại khó hơn cha nuôi vậy?
Thái Dương muội muội dùng ngón tay chỉnh lại thắt lưng, xấu hổ nói: - Không phải, chỉ là . . . chỉ là nếu như cha ta đánh mắng ta vì chuyện này. . thì. . . à. . . huynh phải đứng ra nói đỡ cho ta.
Diệp Tiểu Thiến ngạc nhiên hỏi lại: - Sao cha ngươi lại đánh người?
Thái Dương cười hì hì, nói nhỏ: - Cha ta . . . Từ trước giờ vẫn xưng hô huynh đệ với người mà.
Diệp Tiểu Thiên hiểu ra, nghĩ lại mối quan hệ này quả thực phức tạp. Nhưng hắn liền khoát tay, nói: - Không cần quản hắn, chúng ta việc nào đi việc ấy.
- Tốt. .
Thái Dương như được ý chỉ của cô thần, vui vẻ nhướng mày lên. Diệp Tiểu Thiên cũng không hiểu tại sao chỉ một việc đổi xưng hô thôi mà nàng có thể vui như vậy. Hắn nhìn lại nàng một lần nữa vẻ khó hiểu, rồi quay sang Hoa Vân Phi, nói: - Vân Phi, ngày mai phiền người xuống núi một chuyến.
Diệp Tiểu Thiến thuật lại chuyện đã xảy ra với gã một lượt rồi nhìn sang phía Thái Dương đang chăm chú đứng bên cạnh lắng nghe, nói: - Vụ án này nếu chỉ lấy lực lượng của quan phủ ra thì rất khó thành công. Ta muốn người chọn ra hai trăm tên chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong tám vạn võ sĩ Sinh Miêu. Sau đó, Vân Phi sẽ cầm đầu, vào tìm tận hang ổ của bọn đạo tặc Nhất Điều Long. Không bắt được Long Lăng Vân không sao, chỉ cần cứu được Lâm viên ngoại thì đã lập được đại công rồi.
- Chuyện này không vấn đề, đại ca cứ để việc này cho ta. Đại ca yên tâm.
Thái Dương nghe thấy cả mình cũng được tham gia vào việc này thì vui mừng quá đỗi. Nàng lập tức hào hứng vững một tiếng, lại hết sức vỗ bộ ngực sữa tỏ vẻ quyết tâm. Ngực nàng bị vỗ một cái, khẽ hơi động đậy, khiến Diệp Tiểu Thiên phút chốc không biết nói gì. Cô nàng này, sao đầu óc có thể giản đơn thế được. Ở cùng hơn tám ngàn tên đàn ông, sắp thành đàn ông mất rồi. Hay là bảo hàng đi xem đứa nhỏ kia giúp ta. Diêu DiệuDiệu Diệu ở cùng Tiềm Thanh Thanh không biết có ổn không nữa. . .
Thái Dương lại mở cờ trong bụng nghĩ: "Hắn muốn ta đổi xưng hô với hắn là đại ca. Nhất định là có gì đó với ta. Ai da, người ta phải về núi một chuyến ngay" .
Mao Vấn Trí dỗ Diêu Diêu ngủ xong liền trở đây ngáp dài đi tới phòng phía tây. Ông lão Đông Thiên vẫn ngồi dưới ánh đèn mờ, tay gõ gõ chiếc bình cổ đen sì. Mao Vấn Trí nói: - Lão Đông, ngủ thôi, đem cái bình của ông ra ngoài đi.
Đông Thiên mơ màng nhìn ra xung quanh, rồi đột nhiên cất tiếng: - A, muốn vậy rồi à, được được được. Ta trả bình về chỗ cũ.
Mao Vấn Trí lại nói: - Ông Đông, ông ngủ trên giường nhé. Ta và Đại Hanh còn có việc.
Đại Hanh đột nhiên giơ hai nắm đấm lên, nói: - Không, ta muốn về nhà.
Mao Vấn Trí đang ôm chăn đệm đặt xuống giường, nghe vậy sững sờ hỏi lại: - Cái gì, không phải người nói đêm nay ở đây sao? Sao lại về?
Đại Hanh nói: - Đại ca nói rất đúng, ta không thể đi như vậy được. Cha ta chỉ có một người con trai là ta. Ta cũng chỉ có một mình cha ta, vợ ta muốn lấy ai cũng được, nhưng cha thì không thể vứt ta đi được, ta phải về nói rõ với cha.
Mao Vân Trí vứt đám chăn đệm lên giường, nói: - Ngươi muốn về, nhưng . . . muộn thế này rồi, nhà lại không có ai có sẵn đèn đóm. Tối thế này mà không có đèn thì người đi thế nào?
Diệp Tiểu Thiên mang theo đèn lồng từ trên núi đi xuống. Đi đến đoạn giao giữa con hẻm và đường lớn, hắn bèn quay người nói với Hoa Vân Phi và hai tên dũng sĩ Sinh Miếu đi tiễn mình, nói: - Được rồi, vào trong ngõ là nhà ta rồi, các ngươi không cần tiễn nữa. Tuy nói là đêm đã khuya nhưng chắc chắn vẫn có người đi lại. Chỉ cần có người nhận ra người thì sẽ rất phiền. Mau quay về đi. Ngày mai còn phải chọn đủ người để vào núi.
Hoa Vân Phi dừng chân, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Vâng, vậy chúng ta về đây. Đại ca yên tâm. Trừ phi chúng không để lại dấu vết gì, còn không, ta nhất định sẽ tìm ra nơi ở của chúng.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, nhìn theo đám ba người Hoa Vân Phi rời xa. Sau đó, hắn cầm đèn lồng, cười nho nhỏ đi về phía trong hẻm.
Bỗng nhiên Diệp Tiểu Thiên dừng bước, nhìn về phía xa xa. Hắn liền thấy trong ngõ có một đốm lửa, đang lao ra rất nhanh. Trong bóng đêm lại nhìn từ xa trong không khác gì một đám ma trời. Diệp Tiểu Thiên biết rõ đó là do có người đánh đuốc, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh người. Đang yên đang lành lại có ai đánh đuốc để đi đến vậy.
Xung quanh tối mù mịt, Diệp Tiểu Thiên cảm giác như phía sau có người. Bước chân hắn nhanh hơn, Diệp Tiểu Thiên đẩy cửa bước vào trong nhà, thấy Mao Vấn Trí đang ngồi xổm trước là nhóm lửa. Diệp Tiểu Thiên nói: - Muộn vậy còn nhóm lửa làm gì, người đói à?
Mao Vân Trí ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, trả lời: - Không phải nhóm lửa đầu, ta đang dập tắt lửa đấy.
Diệp Tiểu Thiên nhìn nước đang bốc hơi trong nồi, cười nói: - Lão Mao giờ cũng cẩn thận ra trò. Ngươi đang nấu nước cho ta đấy hử? Vừa hay, ta đã đi cả ngày, đôi chân đều đã nhức mỏi cả, để ta ngâm chân cho ấm.
Đại Hanh giơ cao bó đuốc, lao thẳng về hướng nhà mình. Đuốc của gã là một cây củi rút ra từ trong lò lửa ở phòng lớn, không phải là cây đuốc chính thống. Chính vì vậy nó sẽ không được lâu, nếu đi chậm sợ sẽ tắt mất.
Cách Hồng phủ còn khoảng nửa dặm, cây đuốc quả nhiên hoàn thành sứ mệnh của nó. Đúng lúc này đã đến đường cái to. Đại Hanh cứ chịu tối vậy đi thẳng về phủ của mình, năm lấy cái gõ cửa để gõ. Không ngờ, cửa chỉ là khép hờ, gã vừa động vào liên hở ra ngay một khe nhỏ.
La Đại Hanh ngạc nhiên, vội vàng đấy cửa đi vào, gọi vọng vào phía phòng gác: - Người đầu, nhà ta có giặc à, sao cửa lớn lại không đóng?
Một tên sai vặt cầm đèn lồng từ trong phòng gác đi ra, nhìn thấy Đại Hanh liền cười hì hì nói: - Đại thiếu gia, người về rồi. Thiếu giayên tâm, làm gì có giặc, là lão gia dặn chúng ta để cửa cho thiếu gia. Người nói thiếu giato béo, nếu treo tường thì mất sức lắm.
Đại Hanh sờ mũi, khẽ lầm bầm: - Cho biết ta nhất định sẽ về tr?
Đại Hanh vừa lầm bầm vừa đi về nhà sau. .
Ngọn đèn trong phòng khách của hậu trạch vẫn để sáng. Hồng Bách Xuyên nửa ngồi nửa nằm
trên chiếc ghế La Hán, tay cầm một chén trà, thong thả đưa lên miệng từng ngụm một. Gia phó Lão Đinh đứng ở trước mặt y, khẽ nói: - Ti chức đã dùng toàn bộ người của ta, rất nhanh sẽ tìm thấy tung tích của Nhất Điều Long. Nếu tìm được hắn, đại nhân tính thế nào?
Hồng Bách Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói: - Làm thịt hắn.
Lão Đinh mỉm cười, nói: - Không phải đại nhân cũng thấy Long Lăng Vân vẫn còn chỗ đáng dùng sao?
Hồng Bách Xuyên hơi nheo mắt lại, nói: - Chỗ đáng dùng của hắn không lại được với những cái xấu của hắn. Theo ta thấy, Dương gia và Điền gia đều đã nhúng tay vào chuyện ở huyện Hồ, có hai con hổ ở đó, Long Lăng Vân chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.
Lão Đinh khẽ khom người, nói: - Tỷ chức hiểu rồi, còn chuyện này. . .
Lão Đinh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: - Những đồ lễ vật đại nhân đã tặng, Thích Nguyên soái đã nhận được. Thích Nguyên soái rất vui, nói khó kiếm được một lão bộ hạ như đại nhân. Vẫn dựa vào hắn, có điều, thân phận đại nhân giờ đã khác, không cần phải vất vả đường xá xa xôi để tặng quà cho hắn nữa.
Hồng Bách Xuyên sơ lên mái tóc màu hoa râm bên thái dương, nói giọng sầu não: - Ta đã đến tầm tuổi này rồi, Thích Nguyên soái tuổi còn cao hơn, lão làm đại thọ, làm sao ta lại không thể hiện chút tình cảm. Sau này, e rằng cơ hội không còn nhiều nữa. . .
Nói đến đây, tai Hồng Bách Xuyên đột nhiên hơi động dậy, nói: - Đại Hanh về rồi.
Lão Đinh khẽ giật mình. Hồng Bách Xuyên cười nói: - Ta nghe được tiếng bước chân hắn. Cái thằng này. . . .
Hồng Bách Xuyên khoát tay áo, lão Đinh biết ý, cúi người thi lễ rồi lẳng lặng đi ra.