Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 62: Hậu duệ thanh quý. (1)

Chương 62: Hậu duệ thanh quý. (1)





Thạch Mãn Cường và Cát Hương thở phào một hơi, Trần Thăng hưng phấn vũ động đoản côn trong tay, la lớn:

- Tỷ võ đi!”.

Triệu Tiến cười khổ, quay đầu lại nói:

- Tổng cộng mười mấy người, tỷ võ cái gì, đem phân phát những đồ ăn này cho mọi người đi, vừa ăn vừa nói chuyện.

Người tới nơi này, đại đa số đều đã ăn trưa, tuy nhiên, đám thiếu niên này bụng giống như động không đáy, một chút đồ ngọt đã ăn quả thực không tính là gì.

Mọi người ngồi quây lại thành vòng tròn, đem mấy phần thức ăn lớn gom lại thành một đống lớn. Mấy người Triệu Tiến vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, mấy người Thạch Mãn Cường thì vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt. Vấn đề khó khăn đã được giải quyết, lại có một bữa ăn thịnh soạn nhường này, đây thực sự là một chuyện tốt.

Trước khi bắt đầu ăn, Triệu Tiến mở miệng nói:

- Thạch Đầu, ngươi trước tiên lấy 10 phần cất đi, đệ muội của ngươi đã mấy ngày không được ăn đồ ăn do ngươi chiến thắng giành được rồi đó.

Thạch Mãn Cường sửng sốt, Triệu Tiến cười nói:

- Cứ cho vào túi trước đi đã, không thì sẽ bị mọi người ăn sạch đó.

Mọi người cười vang, Thạch Mãn Cường gật mạnh đầu với Triệu Tiến, đoạn mở miệng nói:

- Đa tạ Triệu đại ca!

Sau đó mới lấy mười miếng điểm tâm gói lại. Triệu Tiến biết Thạch Mãn Cường có đệ, muội, hắn cũng biết rằng, những người thân thiết với Thạch Mãn Cường đều gọi y là Thạch Đầu. Hắn làm như vậy chính là muốn kết giao với người bằng hữu này; nhìn phản ứng của đối phương, nay xem ra hắn đã làm đúng.

Mười mấy thiếu niên ngồi chụm lại một chỗ, quây quanh các món điểm tâm phong phú, ăn uống một cách vui vẻ. Bởi vì không có nước nên thỉnh thoảng lại có người bị nghẹn khiến tất cả lại cười vang. Ngay cả những đứa nhỏ như Mộc Thục Lan và Trần Hồng cũng mặt mày hớn hở.

- Hiện tại chỗ này đã không có việc gì, mọi người hãy nói qua với người thân của mình để họ trở lại khu để hàng hóa tỉ võ đi!.

Triệu Tiến vừa ăn vừa đề xuất, mọi người đều nhất loạt hưởng ứng.

Một truyền mười, mười truyền trăm, lòng người ở khu để hàng hóa khẳng định có thể được quy tụ rất nhanh chóng. Lúc này, người trung niên đến cùng với Vương Triệu Tĩnh và lão quản gia của Trần Thăng đều đã quay trở về. Lại nghĩ tới hai người mà tiểu cô nương mang tới, trong lòng Triệu Tiến có phần nắm chắc. Hôm nay cho dù không tìm phụ thân của mình, buổi trưa có thể sẽ dễ dàng thu xếp như vậy.

Hôm nay, Triệu Tiến lấy ra bánh hoa quế và bánh đậu, Trần Thăng lấy ra bánh bao thịt, Tôn Đại Lôi lấy ra bánh vừng nướng, mà đồ Vương Triệu Tĩnh lại là thịt cuốn.

Sau khi mọi người ăn xong, đều nhất trí cho rằng, món ăn mà Vương Triệu Tĩnh mang đến là ngon nhất. Vương Triệu Tĩnh cũng không tránh được đắc ý mà khoe khoang là do đầu bếp nổi tiếng làm ra. Điều này lại khiến mọi người kinh ngạc, hóa ra là do đầu bếp của nhà làm ra.

Gia đình giàu có rất ít khi ăn ở bên ngoài mà đều đặc biệt bồi dưỡng đầu bếp riêng, tuy nhiên, những thiếu niên tới khu để hàng hóa để chơi đùa này chỉ sợ cũng đều có gia thế giống như Trần Thăng, có thể giàu về mặt này hoặc mặt khác, tuy nhiên, xét cho đến cùng vẫn là tiểu hộ gia đình.

Tại khu để hàng hóa này, mỗi ngày đều có tỉ võ tranh hơn thua, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau. Tuy nhiên, sau khi trận đấu hôm qua và hôm nay được giải quyết êm đẹp, mối quan hệ vì thế cũng trở nên gần gũi hơn, đến hiện tại đã có một chút gì đó giống như bằng hữu.

Chính vì vậy, Vương Triệu Tĩnh mặc dù chỉ tới không lâu nhưng cũng đã tham dự vào một vài sự kiện. Hiện tại mọi người đều không coi y là người ngoài rồi.

Hôm nay không tỉ võ, mỗi người đều ăn no căng bụng, nói chuyện, cười đùa hết sức tự nhiên, thoải mái. Mọi người đều sống tại Từ Châu, qua nhiều ngày cùng chơi đùa, hỏi thăm nhau như vậy cũng biết được đại khái tình hình của đối phương, hơn nữa, các bậc cha mẹ, trưởng bối bên trên cũng có qua lại, thậm chí còn rất quen thuộc. Một người tương đối xa lạ như Vương Triệu Tĩnh tự nhiên trở thành tiêu điểm. Hơn nữa, vị công tử nhà phú gia này lại trở về từ kinh thành, mọi người đều rất hiếu kỳ, có nhiều điều muốn hỏi.

- Vương Triệu Tĩnh, vì sao cha ngươi không làm quan?

Người này vừa mới hỏi xong liền bị người bên cạnh huých vào, thấp giọng nhắc nhở:

- Không được nói lung tung, loại chuyện này mà cũng hỏi.

Những thiếu niên này cũng không phải khờ dại, mưa dầm thấm lâu, rất nhiều chuyện cũng đều minh bạch, hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đương nhiên, cũng có người không biết điều này.

Người bị nhắc nhở rất không phục nói:

- Làm quan tốt thật, nếu có thể thì ai cũng muốn làm…

Lời còn chưa dứt, Triệu Tiến quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn, người này lập tức cúi đầu không dám nói nữa. Uy tín của Triệu Tiến đã được thiết lập.

Không nghĩ tới câu nói này lại đụng chạm vào nơi mẫn cảm trong lòng Vương Triệu Tĩnh, y hắng giọng một cái, trịnh trọng mở miệng nói:

- Gia phụ sở dĩ cáo lão về quê, không phải bởi hành vi, phẩm hạnh có chỗ khiếm khuyết mà là bởi nghĩ tới tình nghĩa. Lúc rời khỏi kinh sư, đồng liêu, cấp trên đều bày tiệc đưa tiễn, trở thành một giai thoại.

Câu trả lời này được nói ra một cách nho nhã, người khác nghe đều cảm thấy mơ hồ, còn Triệu Tiến do đời trước được giáo dục cổ văn nên đại khái hiểu một chút. Hắn cảm thấy thú vị. Trên quan trường, từ trước đến nay chính là bên trên nhất định sẽ không nhìn xuống bên dưới, coi trọng tình nghĩa thì không thể làm quan được. Trong đó nhất định có ẩn tình, nhìn thấy mọi người còn muốn nghị luận, hắn không nhịn được mà cười nói:

- Những chuyện này không tiện hỏi, mọi người đừng nói nữa.

Triệu Tiến nói vậy khiến Vương Triệu Tĩnh liền trở nên gấp hơn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch