Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 38: Dừng đánh (1)

Chương 38: Dừng đánh (1)



"Đây là Long uy sao, khí thế lớn thật đó!"

Ngộ Không chớp mắt nhìn về chiếc long chảo uy nghi trên bầu trời, che khuất mặt trời, sức mạnh của nó khiến cho những rừng cây xung quanh không ngừng run rẩy, lá rơi đầy đất.

Nhưng thực chất, cỗ Long uy này chỉ được cái vẻ bề ngoài, nhìn thấy khoa trương vô cùng, giống như diễn xiếc trước mặt người khác.

Haha. . .

Xem ra tên Xích Long Vương này, chỉ là muốn hù dọa Lão Tôn ta một chút!

Đã như vậy, Lão Tôn ta cũng không thể kém uy phong của hắn.

Ngộ Không liền nói với Tông Hùng bên cạnh: "Lão Hùng lui ra phía sau, ta tới tiếp hắn vài chiêu."

"Ngươi. . ." Tông Hùng mong nhìn lên chiếc long trảo to lớn với uy thế kinh người kia, liền nhanh chóng tránh ra phía sau, sau đó dặn dò, "Hầu ca cẩn thận, Long uy này không đơn giản đâu!"

"Ta sẽ tự biết điều chỉnh."

Hầu tử cười cười, khí huyết trên người đã bắt đầu cuồn cuộn, bên trong cơ thể dường như có vô số sức mạnh đang trào dâng.

Chỉ nhìn thấy Long trảo phía trên khí thế như rời núi lấp bể đánh xuống, đối mặt với tình huống này, Tôn Ngộ Không liền tựa như nhìn thấy một con thuyền giữa đại dương mênh mông, nhỏ như hạt bụi.

Nhìn đối phương khuôn mặt tự tin như vậy, Xích Long Vương sắc mặt trầm xuống, cảm giác như mình bị khinh thường, cười lạnh đem long trảo đánh xuống.

Chỉ là một con khí có chút bản lĩnh, nghĩ phía sau mình có người chống lưng liền không sợ ai?

Mơ mộng.

Phải biết Tứ Hải Long Vương hiện tại, đều được Thiên Đình coi trọng, đồng nghĩ vói việc Thiên Đình chính là chỗ dựa của Tứ Hải Long Vương.

Chỉ cần phía sau hầu tử không phải là người của tam giáo cùng Phật môn, không phải Đại La Kim Tiên, thì muốn giết liền giết, sư phụ của đối phương liệu có can đảm tới Thiên Đình tìm phiền phức không?

Với cả, Xích Long Vương cũng đã lưu lại mấy phần sức mạnh, dự tính chỉ đem đối phương đánh tàn nhưng không đánh chết.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Cỗ uy thế kia vô cùng kinh khủng, long trảo như núi, cứ thế rơi thẳng xuống, không hồ có chút nào bị ngừng trệ.

Trực tiếp đánh xuống tới cùng!

Nhìn tình cảnh này, Đằng Long Vương trong lòng có chút giật mình, sẽ không gây náo loạn quá lớn đấy chứ.

Mới vừa rồi hai người cãi nhau qua lại, hắn cũng không có mở miệng hòa giải, suy cho cùng đây là hồng hoang, song phương đấu qua đấu lại một trận cũng không phải một chuyện xấu, song phương nếu như có địch ý giấu ở trong lòng, ngược lại lại càng dễ xảy ra vấn đề, giống như Hồng Vân Chi Họa.

Nhưng năm đó sau khi Hồng Vân nhường chỗ, chỉ bị Côn Bằng Lão Tổ đánh cho 2 quyền bớt giận, cũng không đến nỗi náo loạn.

Song phương đấu pháp, những người khác chỉ nên làm người an phận, đứng một bên xem kịch là được rồi.

Nhiều nhất vào lúc 2 bên quá nóng nảy kéo nhau qua lại một chút.

Với cả thực lực chênh lệch không nhiều, đều là luyện khí sĩ Hợp Đạo trung kỳ, mà lại Ngộ Không đạo hữu cũng không phải yêu quái bình thường, chắc cũng không tới mức không thể chịu được.

Mà Xích Long Vương cũng chỉ muốn lập uy một phen, vẫn lưu lại vài phần sức mạnh.

Nếu Hầu Vương kia ngay cả một kích của Xích Long Vương cũng tiếp không nổi, vậy thì có lẽ sẽ bị trôn vùi..

Nội tâm nghĩ như vậy, Đằng Long Vương hai mắt vận khí pháp lực, nhìn về vị trí 4 phương đang tràn ngập khói bụi sau khi bị xích long trảo đánh xuống, chỉ nhìn thấy hầu tử vẫn bất động như núi, long trảo đánh vào người hắn, nhưng cơ thể hắn giống như một cây tâm đinh, trực tiếp đâm rách long trảo, long tảo vỡ nát, nhưng cơ thể hắn vẫn không hề bị bất kỳ tổn hại gì.

Nhìn đến đây Đằng Long Vương nheo mắt.

Con khỉ này cơ thể lại cường tráng như vậy, chỉ dùng vào cơ thể bình thường mà đã đỡ được 1 kích của Xích Long Vương!

Sư phụ của hắn không phải đến từ thượng cổ Vu tộc đấy chứ?

"Hừ!"

Một tiến hừ lạnh vang lên.

Xích Long Vương thu lại pháp tướng, sắc mặt âm trầm bất định nhìn con khỉ chưa hề bị hao tổn dù chỉ là một cộng tóc đằng xa, không ngờ rằng cọng rơm kia lại cứng như vậy.

Lúc này hắn chắp hai tay sau lưng, ở lòng bàn tay chảy ra long huyết.

Pháp tướng long trảo chính là một bộ phận trên cơ thể hắn, long trảo bị phá, cơ thể hắn tự nhiên cũng sẽ bị thương theo.

Chỉ cần nhìn cảnh tượng khi nãy, hắn liền biết rõ tên hầu tử này nhất định không dễ đối phó.

Biết rõ Xích Long Vương vừa ăn quả đắng, Hầu tử cười nói: "Long Vương, sư phụ của ta, liệu đã đủ lọt vào mắt ngươi chưa."

"Miễn miễn cưỡng cưỡng."

Đại Xích lão sư mạnh miệng nói, "Chẳng qua cũng chỉ là cơ thể cường hãn, không có thần thông, chẳng có gì kì lạ!"

"Được rồi hai vị đạo hữu, đừng làm tổn hại tới hòa khí nữa!"








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch