Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 305: Như thế thật đáng buồn, đến sâu bọ cũng không bằng!

Chương 305: Như thế thật đáng buồn, đến sâu bọ cũng không bằng!

“Ầm!”

Một chưởng vừa rồi của Ninh Nguyên Vũ trực tiếp đánh bay nửa người trên và thần nguyên của chính mình.

Cả nửa người đều biến mất, thần nguyên trong chốc lát cũng tan thành tro bụi.

“Lão tổ!”

Vành mắt Ninh Chính mở to như muốn nứt ra, hét lên một tiếng buốt ruột buốt gan, muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.

“Phịch…”

Nửa người dưới của Ninh Nguyên Vũ ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi sự sống.

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn một nửa thi thể ở trước mặt, đầu ong cả lên, hoàn toàn trống rỗng.

Người gây dựng nên Ninh vương triều, cường giả một thời - Ninh Nguyên Vũ lại lựa chọn tự sát! Thần nguyên tan biến!

Phải thất vọng và tuyệt vọng đến cỡ nào mới có thể đưa ra lựa chọn như thế?

Ninh Chính ngây ngốc nhìn thi thể Ninh Nguyên Vũ, hơi thở đứt đoạn. Ba vị vương gia bên cạnh cũng lảo đảo, thần sắc hoảng sợ lùi về sau mấy bước, không thể tin được tất cả những gì xảy ra trước mắt.

“Bịch…”

Ninh Chính quỳ xuống, sau đó tất cả cường giả Ninh vương triều cũng đều quỳ xuống theo.

“Lão tổ… Vì sao chứ… vì sao người lại cực đoan như thế? Ninh vương triều chúng ta vẫn còn tương lai sau này kia mà! Tại sao chứ?” Giọng nói Ninh Chính lẫn cả tiếng khóc nức nở, tay run rẩy chầm chậm chạm vào thi thể Ninh Nguyên Vũ, lệ rơi đầy trên mặt.

Tất cả mọi người đều rơi nước mắt, nức nở khóc than.

Vị trí của Ninh Nguyên Vũ trong lòng bọn họ thật sự quá cao, bọn họ không thể nào chấp nhận được việc lão tự sát! Không thể nào chấp nhận được việc lão vì chuyện chưa xảy ra đã tự hủy thần nguyên!

Ninh Chính không thể nào lý giải được vì sao Ninh Nguyên Vũ lại làm như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ là suy đoán mà thôi, chuyện còn chưa xảy ra, tại sao lại tuyệt vọng đến thế?

“Còn sống…thì mới có tương lai chứ… Không phải sao lão tổ? Đó là những gì người đã nói mà!” Ninh Chính vừa khóc vừa nói, trông vô cùng bi thương.

Đó là những lời mà khi Ninh Chính kế vị, Ninh Nguyên Vũ đã từng nói với hắn.

Tu Thần nheo nheo mắt, mặt không biểu cảm.

Nói thật, từ rất lâu trước đây cho đến nay, đã từng gặp vô số thiên tài tự cho mình đúng, vô số kẻ muốn khiêu chiến quyền uy, nhưng người như Ninh Nguyên Vũ lại là người đầu tiên.

Lão đã nhìn thấu thế giới này. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Bởi vì nhìn thấu cho nên mới tuyệt vọng đến thế, tuyệt vọng đến mức tự sát mà chết. Bởi vì lão đã không còn chút hi vọng sống sót nào.

Lão không cần mạnh hơn, chỉ cần con cháu đời sau của Ninh vương triều có thể bình an, mãi mãi sống tốt.

Nhưng nét mặt của bọn Ninh Chính đã khiến lão hoàn toàn tuyệt vọng, Ninh vương triều không có tương lai.

Nhưng lão không thể trơ mắt nhìn Ninh vương triệu bị tuyệt diệt, không bằng tự giải thoát chính mình trước.

Ninh Nguyên Vũ không muốn nhìn thấy vương triều mà mình vất vả lập nên lại bị tộc Thương Lan từng bước từng bước hủy hoại.

Ngay cả huyết mạch của chính mình còn lựa chọn đứng về phe đối lập, chống lại mình, thế thì còn gì để nói nữa?

Còn gì là sau này? Còn gì là tương lai nữa?

Chẳng có gì đau đớn bằng việc trái tim nguội lạnh!

Nên Ninh Nguyên Vũ đã là quyết định như thế.

Người không thiết vì mình, mà lại vì sự tồn tại của con cháu ngàn đời sau, có thể nói là không hề tồn tại trong thế giới tu luyện giả.

Lựa chọn tự sát chính là chuyện duy nhất hiện giờ Ninh Nguyên Vũ có thể làm, phải để đám người Ninh Chính biết rằng, cục diện hiện tại đã đến mức tuyệt vọng cỡ nào rồi!

Lão muốn thông qua việc mình tự sát để khiến Ninh Chính tỉnh táo lại.

Thế nhưng, kẻ giả vờ ngủ say sao có thể bị đánh thức được?

Trong lòng Ninh Chính đã nhận định rằng mình không thể phản bội tộc Thương Lan, thậm chí còn mong nhờ tìm ra kẻ xâm nhập mà được nâng đỡ. Đối với việc Ninh Nguyên Vũ tự sát, hắn sẽ chỉ dồn hết mọi oán hận vào đầu Tu Thần.

Bởi nếu không có Tu Thần thì cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.

Ninh Chính chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Tu Thần.

Đó là kiểu ánh mắt thế nào nhỉ?

Oán độc! Căm hận!

Tất cả mọi biểu cảm tiêu cực đều toát ra từ trong ánh mắt hắn, không che giấu chút sát ý nào.

“Ha ha, xem ra công sức Ninh Nguyên Vũ cố giãy dụa đã bị uổng phí rồi.” Tu Thần nhìn vào ánh mắt Ninh Chính, lắc đầu cười nhạo.

Hoàn toàn không thể cứu vãn được chút gì.

Hắn cảm thấy không đáng thay cho Ninh Nguyên Vũ, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười vì sự bi quan tuyệt vọng của lão.

Chuyện như thế này tuyệt đối không thể xảy ra ở Thiên Khôn Tử giới.

Chết còn không quan tâm, mà ngay cả chút dũng khí đấu một trận cũng không có sao?

Tu Thần không thể nào hiểu được hành vi trốn tránh, nhu nhược này.

“Mọi chuyện đều vì ngươi mà ra!” Ninh Chính lạnh giọng quát, hai mắt đỏ quạch.

Cường giả Thánh Thiên cảnh ở bên cạnh cũng nhao nhao đứng dậy, khí tức tuôn trào, tỏa ra sát ý vô tận.

Tu Thần cười lạnh, nhìn thoáng một lượt những người xung quanh, nói: “Thế nào? Bắt ta chôn cùng lão tổ tông kia của ngươi à? Ngươi cảm thấy bầy kiến cỏ như các ngươi có bản lĩnh đó sao?”

Vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Chính khẽ thay đổi, hắn nắm chặt hai tay, nói: “Chúng ta chỉ cần bao vây được ngươi, khi đại nhân của tộc Thương Lan đến, tất nhiên sẽ hồi sinh những người đã chết của chúng ta, kể cả lão tổ!”

Tu Thần cười nhạo một phen, nói: “Tiểu bằng hữu đừng có ngây thơ, ngươi có biết để hồi sinh những kẻ đã chết của bên ngươi cần hao phí bao nhiêu sinh linh chi lực không? Đoán chừng sinh linh chi lực mà các ngươi thu thập được từ lúc Ninh vương triều lập quốc đến nay cũng không đủ hồi sinh được một lão tổ của các ngươi đâu. Còn mong bọn họ sẽ hồi sinh các ngươi à? Đã là người trưởng thành cả rồi, tại sao lại còn ngây thơ như thế hả?”

Tu Thần hồi sinh người khác cũng cần hao tổn sinh linh chi lực, nhưng thứ đó thuộc về chính hắn, giết một người rồi thu thập, sau đó lại hồi sinh. Cũng chính là đem mọi sinh linh chi lực thu thập được trả về chỗ cũ mà thôi, không ảnh hưởng gì đến kinh nghiệm thăng cấp của hắn cả.

Nhưng những người khác thì không giống vậy, hồi sinh có nghĩa là phóng ra sinh linh chi lực. Sinh linh chi lực của một cường giả Thánh Thiên cảnh thì có được bao nhiêu? Chỉ khi người của tộc Thương Lan bị bại não, thì họ mới nôn ra thứ mình đã ăn vào.

“Ngươi cảm thấy liệu chúng ta có tin những gì ngươi nói không?” Ninh Chính hùng hổ hỏi.

Tu thần thở dài một hơi, ánh mắt vô cùng đồng cảm nhìn tên hoàng đế đã sắp phát điên trước mặt.

“Ta rất thích lão tổ của ngươi, nhưng cũng không đồng tình với hành động của lão. Để cho ngươi biết bản thân đã ngu xuẩn cỡ nào, hôm nay ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút.”

Tu Thần vừa nói xong, thân thể lập tức biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt ba vị vương gia kia, sau đó tung một chưởng.

“Uỳnh!”

Ba người kia còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã hóa thành màn sương máu.

Cường giả Thánh Thiên cảnh bên cạnh bị dọa đến mức hồn phi phách tán, muốn lập tức ra tay, nhưng cũng giống như ba vị vương gia kia, ý nghĩ vừa chớm nảy ra đã tan thành mây khói trong nháy mắt.

Chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở, ba vị vương gia và mười vị cường giả Thánh Thiên cảnh đã hoàn toàn bỏ mạng.

Ninh Chính nhìn thấy thủ đoạn khủng bố rợn người này của Tu Thần mà sợ đến mức tim gan giật thót, vội vàng lùi về sau.

Hơn mười vị cường giả Thánh Thiên cảnh khác cũng bị dọa đến mức nhốn nháo né tránh, sợ mục tiêu kế tiếp sẽ là chính bọn họ.

“Ngươi! Ngươi!”

Ninh Chính phẫn nộ chỉ tay vào Tu Thần, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, hãi hùng đến mức không nói nên lời.

Tu Thần không tiếp tục đồ sát mà đứng tại chỗ nhìn sang Ninh Chính với ánh mắt giễu cợt, cười nói: “Hiện giờ đã rõ chưa? Đã biết rằng với ta mà nói, các ngươi rốt cuộc rác rưởi cỡ nào chưa? Đến sâu bọ cũng không bằng.”

Ninh Chính cảm thấy trời đất như đảo lộn, dường như khí lực toàn thân đã bị rút sạch, lảo đảo lùi lại, mặt mũi tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt màu đỏ dần hé ra.

Tu Thần ngẩng đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng.

Hiệu suất thế này thật sự có hơi chậm đấy!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch