Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 307: Tấn công mạnh mẽ, một chọi chín!

Chương 307: Tấn công mạnh mẽ, một chọi chín!

Tu Thần lắc đầu nhìn chín người trước mắt

Tên Ninh Chính này cũng thật đáng thương, chưa nói được câu não đã bị giết rồi, có lẽ đến tận trước lúc chết hắn cũng không ngờ bản thân lại có kết cục như vậy.

“Thế nào? Không muốn chọn sao?” Nam tử nhìn Tu Thần, khóe mắt lạnh lẽo vô cảm lóe lên tia chế giễu.

Tám người bên cạnh bước chậm về phía Tu Thần, bao vây hắn lại.

Khí tức khóa chặt, chân nguyên dâng trào, chỉ cần nam tử dẫn đầu hạ lệnh, bọn họ liền không dọ dự ra tay với Tu Thần.

“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Nam tử nói.

Tu Thần cười ha hả, sau đó giơ tay phải ra.

Điểm sáng màu xanh lục trào dâng ra.

Chín người này nhìn thấy thủ đoạn của Tu Thần, nhất thời biến sắc.

“Ngươi! Ngươi lại có thể Chấp Chưởng Sinh Tử?” Nam tử hốt hoảng hỏi.

Sao bọn họ có thể không biết điểm sáng màu xanh lục này đại diện cho điều gì chứ? Sinh linh chi lực đạt cấp hai mới có thể có được năng lực này.

Tu Thần không thèm để ý bọn họ, trực tiếp hồi sinh Ninh Chính.

Nhìn thấy Ninh Chính được hồi sinh, nam tử dẫn đầu đanh mặt lại, ánh mắt hoảng sợ.

“Không thể nào! Trong Thương Lan Tử giới, quy tắc vẫn nằm trong tay tộc Thương Lan chúng ta, ngươi sao có thể dùng năng lực sinh linh chứ?” Nam tử lắc đầu hỏi với vẻ không dám tin.

Lúc này khuôn mặt Ninh Chính chết lặng, mơ hồ nhìn một vòng xung quanh.

Ký ức cuối cùng của hắn là tên nam tử trước mắt tung một chưởng về phía hắn, cũng có nghĩa là bản thân đã bị giết rồi?

Nhưng tại sao bây giờ hắn vẫn còn đang sống?

“Bệ hạ!”

Các cường giả Thánh Thiên Cảnh của Ninh vương triều thấy Ninh Chính hồi sinh, kích động vô cùng, đồng thời cánh mắt nhìn Tu Thần cũng ngập tràn kính phục.

Giờ phút này bọn họ mới biết rằng, hóa ra lựa chọn của Ninh Nguyên Vũ là đúng! Tên này thật sự có thể chống lại tộc Thương Lan! Ít nhất bản lĩnh hồi sinh của Tu Thần khiến chín người của tộc Lan Thương kinh hãi đến vậy đủ để nói lên vấn đề.

“Ta…ta vừa nãy làm sao vậy?” Ninh Chính bàng hoàng.

“Đứng sang một bên, nhìn cho rõ chủ tử của cách ngươi bị ta ngược như thế nào, lo mà tận hưởng cảm giác tuyệt vọng đi.” Tu Thần khẽ cười sau đó phất tay.

Ninh Chính cảm giác hoa mắt, chớp mắt các cường giả của Ninh vương triều đã xuất hiện bên cạnh.

Đến tận bây giờ Ninh Chính vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn chưa hoàn hồn lại, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.

Đám người tộc Thương Lan sắc mặt trầm trọng, nhìn chòng chọc Tu Thần.

“Rốt cục ai phái ngươi đến đây?” Nam tử lạnh giọng hỏi lại một lần nữa.

Tu Thần nhếch mép cười nhìn đối phương: “Ngươi cảm thấy bọn họ là con kiến, nhưng đối với ta mà nói, các ngươi cũng chỉ là con kiến.”

“Ngông cuồng! Dám hỗn xược ở Thương Lan Tử giới chúng ta! Được lắm! Nếu ngươi đã cố chấp tìm cái chết, vậy thì không giữ ngươi lại nữa! Lên cho ta!” Nét mặt nam tử tối sầm, hô lên một tiếng.

Tám tên cường giả Thánh Thiên cảnh đỉnh cấp sớm đã thủ thế chờ đợi, chỉ cần nghe mệnh lệnh động thủ liền không do dự tấn công Tu Thần.

Ninh Chính đứng bên cạnh thấy sắp đánh nhau, sợ bị ảnh hưởng muốn tránh xa một chút, nhưng hắn bỗng phát hiện bản thân không thể động đậy được, hai chân như mọc rễ cắm xuống đất, nỗi sợ hãi vô biên tràn ngập trong tim, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Tu Thần

Tu Thần đứng yên tại chỗ không cử động, vẻ mặt chế nhạo.

Tám cường giả Thánh Thiên cảnh đỉnh cấp lập tức giáng một đòn mạnh nhật, không gian sụp đổ tan nát trong chốc lát, pháp bảo tung ra tấn công về phía Tu Thần.

Tu Thần nheo mắt lại, sau đó bỗng mở to ra, lóe lên một tia nhìn sắc bén.

Chỉ thấy xung quanh cơ thể hắn bỗng xuất hiện chín ngọn giáo dài đen bóng, không khí xung quanh hạ xuống, ngọn giáo dài màu đen tỏa ra khí tức vô cùng lạnh lẽo đáng sợ, mỗi một cây giáo đều hướng về một cường giả Thánh Thiên cảnh đỉnh cấp.

“Hự…”

Đòn công kích của đối phương còn chưa kịp rơi xuống người Tu Thần, thì ngọn giáo dài màu đen đã tung đòn tấn công.

Uy lực trực tiếp xuyên qua pháp bảo, sau đó hủy luôn cả pháp bảo, cuối cùng đâm vào lồng ngực của chín người kia.

Tất cả những việc này, chỉ diễn ra trong chớp mắt, thậm chí Ninh Chính còn không nhìn rõ xảy ra chuyện gì, sau đó liền nghe thấy chín tiếng động cực lớn.

“Ầm ầm ầm”

Đất trời rung chuyển, một làn sóng khí mạnh mẽ ùa ra bốn phương tám hướng, kiến trúc nhà cửa của cả toà thành lần lượt bị làn sóng cuốn sập hủy hoại, còn bọn Ninh Chính cũng ho một tiếng sau đó phun ra một ngụm máu lớn, nhưng cơ thể vẫn không thể cử động được.

Sau tiếng động đó, là một sự im lặng đáng sợ, ngoài mấy người Ninh Chính còn đang sợ hãi thở dốc, thì không còn âm thanh nào khác nữa.

Ninh Chính không nhìn rõ được tình hính trước mặt trong làn khói bụi mịt mờ, bởi vì không gian bên trong đã hoàn toàn bị đảo lộn xé rách, với thực lực của hắn căn bản không thể thăm dò.

“Vừa nãy…xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Ninh Chính bàng hoàng hoảng hốt nhìn về phía trước lẩm bẩm.

Thuộc hạ đứng bên cạnh ho dữ dội, bụm miệng lại, máu tươi từ trong kẽ tay không ngừng chảy ra.

“Bệ hạ…vừa nãy...vừa nãy người của tộc Thương Lan đã giết ngài, sau đó tên trẻ tuổi kia đã hồi sinh cho ngài.” Mộ tên thuộc hạ sau khi lấy lại hơi run giọng đáp lời.

Ninh Chính run sợ, sắc mặt lập tức tái nhợt, tất cả ký ức đều trở về.

Chính xác, vừa nãy bản thân hắn bị người của tộc Thương Lan giết! Trước mặt bọn họ hắn chỉ là một con kiến có cũng được không có cũng chẳng sao!

Bọn họ cũng sẽ không hồi sinh cho hắn! Cũng sẽ không hồi sinh lão tổ! Những lời hứa trước kia căn bản không có ý định thực hiện!

Sau đó Tu Thần lại hồi sinh cho hắn?

Tại sao chứ?

Lẽ nào thật sự là muốn hắn tận mắt nhìn thấy Tu Thần mạnh mẽ đến cỡ nào sao? Muốn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cực sao?

Ngươi là ma quỷ ư?

Tim Ninh Chính run sợ, lúc này khói bụi dần tan, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt hắn khiến Ninh Chính vĩnh viễn không thể quên.

Chín cường giả của tộc Thương Lan, cường giả Thánh Thiên cảnh tầng chín! Hiện giờ trước ngực mỗi người cắm một ngọn giáo dài màu đen bóng, trực tiếp treo bọn họ lên trên!

Chín ngọn giáo dài màu đen cắm trên mặt đất, đâm thủng cơ thể của chín người, toàn bộ đều hướng lên trời, tay chân bị treo lên, cặp mắ trợn tròn như sắp nứt ra, thất khiếu chảy máu, yết hầu còn đang cử động phát ra tiếng “khạc khạc.”

Tu Thần đứng ở giữa, nét mặt cười nhạt, đi đến trước mặt tên nam tử cầm đâu.

Bây giờ tên nam tử chỉ có thể di chuyển tròng mắt của hắn, liếc mắt nhìn Tu Thần một cách kinh hoàng tuyệt vọng, muốn nói nhưng lại không nói ra được, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra.

“Ngươi nói, cả hóa thân Thánh Thiên cảnh tầng chín của các ngươi cũng đã đến rồi còn bị ta giết trong nháy mắt, các ngươi còn có thể cản trở ta như thế nào nữa? Không lẽ còn để cả Thiên Tôn đến?” Tu Thần cười chế nhạo.

Tu Thần nhìn sang Ninh Chính đã hóa đá đứng đối diện hắn, chầm chậm giơ bàn tay lên cười nói: “Bây giờ ngươi biết thế nào gọi là tuyệt vọng chưa?”

Vừa dứt lời, Tu Thần siết chặt nắm đắm.

“Phụt.”

Bỗng nhiên vô số gai đen mọc trên chín ngọn giáo dài đen bóng, trong phút chốc đâm xuyên vào cơ thể của chín người, dày đặc như một con nhím.

Máu tươi bắn ra, chín người phút chốc biến thành mảnh vụn.

Đột nhiên, bầu trời nứt ra giáng xuống một luồng sáng vạn trượng, bao phủ lấy thi thể của chín người này.

Tu Thần nheo mắt, khẽ cười một tiếng: “Muốn đem nguyên thần của hóa thân bọn họ về sao? Có ngây thơ quá không vậy?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch