Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 308: Tiếp quản Ninh vương triều. Cuộc chiến tín ngưỡng!

Chương 308: Tiếp quản Ninh vương triều. Cuộc chiến tín ngưỡng!

“Ầm!”

Cột ánh sáng khổng lồ kia nhanh chóng co lại, nhưng lúc trở lại giữa không trung thì bị Tu Thần đập nát bằng một chưởng, những đốm sáng dần dần tiêu tan trên đầu, nhìn như thể một cơn mưa màu vàng vậy.

Từ khe nứt trên bầu trời, những ánh sáng màu đỏ nhấp nhoáng dữ dội, giống như thiên thần đang tức giận. Một cỗ khí tức dao động khủng khiếp truyền khắp Bắc đại lục.

“Đùng đoàng!”

Sau một tiếng sấm rền vang là ánh chớp màu đỏ giáng xuống từ trong khe nứt, mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa bổ thẳng xuống đỉnh đầu Tu Thần.

Tu Thần cười lạnh, xòe bàn tay ra.

Chỉ thấy dưới khe hở xuất hiện một bàn tay khổng lồ trải dài vạn dặm, che kín bầu trời. Đợt sấm sét kia đánh vào trong đó hoàn toàn chẳng gây ra tí sát thương nào.

Sau đó bàn tay khổng lồ trực tiếp nắm lại, túm toàn bộ khe nứt trên bầu trời vào trong. Kế đó không gian nổ tung thành từng đoạn, luồng khí điên cuồng từ trong bàn tay khổng lồ trào ra bốn phương tám hướng, vạm dặm trên bầu trời đều biến thành lỗ đen.

Chốc lát sau, lỗ đen xé rách bầu trời dần dần khép lại, bàn tay khổng lồ cũng biến mất không thấy tăm hơi, mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Ninh Chính đờ đẫn nhìn tất cả mọi chuyện, đầu hắn vang lên ong ong.

Viện trợ mà bọn họ đã phải chờ đợi thật lâu mới tới, cuối cùng lại chết hết cả sao?

Ngay cả chút sức chống trả cũng không có.

Thậm chí cả lôi kiếp khiến vô số người sợ hãi và tuyệt vọng cũng chẳng có chút tác dụng nào!

Lôi kiếp đối với người tu luyện ở Tử giới mà nói là một thứ không thể chống lại, chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt.

Thế nhưng trong mắt Tu Thần lại chỉ là chuyện tiếu lâm, ngay cả tư cách đánh xuống cũng chẳng có!

Hơn nữa, cánh cửa thông thẳng tới Nguyên giới cũng đã bị bóp nát. Mỗi một việc làm của Tu Thần đều phá vỡ nhận thức của Ninh Chính.

Nếu như… nếu như lúc ấy hắn nghe lời lão tổ, có phải kết cục hiện giờ của bọn họ đã khác rồi không?

Chín cường giả đỉnh cấp Thánh Thiên cảnh đều chẳng làm gì được Tu Thần, phải chăng điều đó đồng nghĩa với việc, có nhiều người tới hơn cũng chẳng làm nên trò trống gì?

Dù sao tu vi cực hạn của Tử giới chỉ đến Thánh Thiên cảnh tầng chín mà thôi!

Ninh Chính nghĩ tới đây thì trong lòng tràn ngập đau đớn, mặt mày xám như tro, từ từ quay đầu lại nhìn Tu Thần.

“Ngươi đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chưa?” Tu Thần cười hỏi.

Ninh Chính thật thà gật đầu, trong đôi mắt sợ hãi toát lên sự van nài.

Ninh Chính không muốn chết, Ninh vương triều không thể không có hắn!

Bây giờ vương triều đã mất đi Ninh Nguyên Vũ và ba vị vương gia, đồng thời cũng mất đi một nửa cường giả Thánh Thiên cảnh.

Nếu hắn lại chết nữa thì Ninh vương triều sẽ đi về đâu?

“Ngươi có thể… tha cho ta được không?” Ninh Chính run rẩy cầu xin.

Tu Thần cười cười, sau đó dùng một câu đạp thẳng Ninh Chính xuống mười tám tầng địa ngục.

“Không, ta hồi sinh ngươi chỉ là để ngươi biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào thôi.”

Ninh Chính giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, lảo đảo lui lại mấy bước, cuối cùng hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hai mắt trống rỗng vô hồn.

“Vậy… vậy đại nhân có thể hồi sinh lão tổ không? Đại nhân, Ninh vương triều của ta không thể không có chủ được! Ba trăm triệu con dân của chúng ta sẽ chìm trong tai họa! Tất cả đều do ta sai, do ta có mắt không tròng, luôn tự cho mình là đúng, không biết đúng sai. Nhưng xin ngài thương tình cho ba trăm triệu con dân của Ninh vương triều. Không có ta, Tấn vương triều nhất định sẽ khiến trăm họ Ninh vương triều lâm vào cảnh lầm than!” Ninh Chính đau khổ van nài.

Tu Thần buồn cười nhìn Ninh Chính, đi đến trước mặt hắn và nói: “Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ quan tâm ba trăm triệu con dân của ngươi nhỉ? Ba tỷ người ta cũng từng giết rồi, ba trăm triệu của ngươi có tính là gì? Nếu không xong ta có thể giúp ngươi giết hết.”

“Ngươi…”

“Bùm bùm!”

Ninh Chính còn chưa nói dứt câu, những cường giả Thánh Thiên cảnh bên cạnh hắn đã thi nhau nổ mất xác, chỉ còn lại một mình hắn cô độc.

Lần này, để nhận được sự tán thưởng của gia tộc Thương Lan, Ninh Chính đã gọi tất cả cường giả Thánh Thiên cảnh của Ninh vương triều đến, nhưng giờ đã muộn rồi, chẳng còn một ai may mắn sống sót.

Tròng mắt Ninh Chính tan rã, ánh mắt chẳng còn chút sức sống nào, cả người chìm trong không khí chết chóc.

“Vì sao… Vì sao…?” Ninh Chính chật vật ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần, thất thần thì thào hỏi.

Tu Thần liếc nhìn đối phương, sau đó xoay người rời đi.

“Bời vì các ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.”

“Uỳnh!”

Sau khi Tu Thần dứt lời, cơ thể của Ninh Chính cũng hóa thành sương máu bay đầy trời.

Tu Thần không hồi sinh Ninh Nguyên Vũ. Thực ra trong nháy mắt Ninh Nguyên Vũ tự sát ban nãy, Tu Thần đã nhanh tay đánh chết lão trước, còn vì sao thì dĩ nhiên là để thu hoạch sinh linh chi lực rồi.

Hắn căn bản không quan tâm chuyện của Ninh vương triều, mục đích chính của hắn là đánh phủ đầu gia tộc Thương Lan, đồng thời cũng tuyên bố sự xâm lược của mình một cách vô cùng phách lối.

Tu Thần giết chết chín hóa thân trong nháy mắt, sau đó bóp nát cổng Nguyên giới, rồi lại hồi sinh Ninh Chính ngay trước mặt hóa thân. Hắn làm như vậy đều là để khiêu khích, còn tiện thể thể hiện thực lực của mình nữa.

Trong Tử giới xuất hiện người có năng lực sinh linh, hơn nữa cũng phải cấp hai trở lên, ta hỏi các ngươi có hoảng không? Có sợ không?

Gia tộc Thương Lan không phải Thiên Khôn Vô Diễm, bọn họ tuyệt đối không cho phép Tử giới của mình bị mất.

Nên sau đó bọn họ tất nhiên sẽ vây quét và giết chết Tu Thần.

Nhưng cả Thánh Thiên cảnh tầng chín và lôi kiếp cũng không làm gì được Tu Thần, Tử giới lại không thể xuất hiện cường giả có tu vi trên Thánh Thiên cảnh, vậy thì bọn họ còn có thể dùng cách gì?

Chính là Trú Giới Linh Châu!

Trú Giới Linh Châu ẩn chứa toàn bộ pháp tắc chi lực của Tử giới, khống chế nó, bọn họ có thể phóng ra uy lực vượt xa Thánh Thiên cảnh. Nếu trong Trú Giới Linh Châu chứa được một lượng sinh linh chi lực khổng lồ, thì thậm chí có thể lên đến cấp độ Tiên Vũ cảnh!

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng sử dụng Trú Giới Linh Châu như vậy, bởi vì độ mạo hiểm quá lớn.

Cho nên Tu Thần muốn bọn họ buộc phải làm!

Sau khi bị dồn đến bước đường cùng, tộc Thương Lan khẳng định sẽ dùng đến Trú Giới Linh Châu để đối phó hắn.

Mà chỉ cần Trú Giới Linh Châu vừa xuất hiện trong phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, thì tất cả sinh linh chi lực mà nó chứa đựng sẽ thuộc về hắn.



Sau khi đi mấy bước, Tu Thần dừng lại.

Tiếp đó hắn xòe bàn tay, vô số luồng khí màu đỏ máu tản ra.

Ở trước mặt hắn xuất hiện mười mấy bóng người, Ninh Chính và ba vị vương gia đều ở trong đó, dĩ nhiên cả Ninh Nguyên Vũ cũng vậy.

Những người này là do Tu Thần sáng tạo ra chứ không phải làm sống lại.

Việc hắn cần phải làm hiện tại chính là khiến cả Thương Lan Tử giới đại loạn, loạn đến mức không thể cứu vãn được nữa, loạn đến độ gia tộc Thương Lan nhất định muốn giết chết hắn bằng mọi giá.

Cho nên, Tu Thần cần Ninh vương triều, đám người này chính là những con rối mà hắn dùng để khống chế Ninh vương triều.

Toàn bộ những người đứng đầu bị thay máu, đổi thành người của Tu Thần, hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã đọc ký ức của bọn họ, cho nên có thể nói, thần dân Ninh vương triều sẽ không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.

Dĩ nhiên gia tộc Thương Lan khẳng định sẽ biết đám người này là giả.

Nhưng chuyện đó không sao cả, Tu Thần muốn để Ninh vương triều thành vương triều đầu tiên chống lại thế lực của Nguyên giới, lật đổ chủ nhân của Tử giới! Hắn phải khiến cả Thương Lan Tử giới biết được tin tức này.

Vậy nên kế tiếp, nơi đầu tiên chịu loạn lạc chính là Bắc đại lục, chiến tranh giữa Ninh vương triều và Tấn vương triều sẽ thành khúc dạo đầu.

Một viên đá dấy lên nghìn cơn sóng, rất nhanh toàn bộ Tử giới sẽ biết tin này, cũng biết vì sao Ninh vương triều muốn phát động chiến tranh.

Cuộc chiến vì tín ngưỡng tự do! Không làm nô lệ của Nguyên giới, không làm quân cờ của Nguyên giới nữa! Tự làm chủ chính mình!

Tu Thần muốn truyền bá tư tưởng này khắp Thương Lan Tử giới.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch