Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 311: Hội nghị miếu Thiên Thần, mục tiêu tộc Thương Lan.

Chương 311: Hội nghị miếu Thiên Thần, mục tiêu tộc Thương Lan.

Mục Ngưng Sương bưng đĩa trái cây và nước uống lên cho mọi người, còn đặt xoài dầm đặc biệt làm cho Tu Thần đặt trước mặt hắn.

Tu Thần ăn một miếng, lông mày khẽ nhướng lên.

Những cái khác không nói, tay nghề nấu nướng của Mục Ngưng Sương quả thật lợi hại. Tuy hắn có thể tùy tiện biến ra sơn hào hải vị, nhưng luôn cảm thấy thiếu đi chút tự nhiên, mà Mục Ngưng Sương nấu nướng bằng các nguyên liệu Tu Thần tạo ra lại hoàn toàn bổ sung được những điểm này.

“Ta đi tưới hoa đây, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.” Mục Ngưng Sương khẽ cười nói.

Tu Thần nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ngồi đây đi, đều là người một nhà, không có gì phải tránh mặt cả.”

Mục Ngưng Sương sững người một lúc, sau đó hơi lúng túng nhìn Tu Thần. Tận sâu trong lòng nàng rất muốn tham dự, nhưng lại cảm thấy bản thân có hòa nhập thế nào cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Tuy Phương Nhuế Nhuế luôn mở miệng gọi sư nương, nhưng nàng không nhìn ra trong ánh mắt Tu Thần có cảm giác gì khác với mình, dường như đều giống với những người còn lại, cho nên nàng cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Đặc biệt là trong hội nghị toàn bộ thành viên kiểu này, chắc chắn là hắn muốn bàn bạc đại sự, nàng đương nhiên rất thức thời mà tránh mặt rời đi.

Hơn nữa, ngoài nấu nướng ra nàng không biết gì cả, tham dự cũng chẳng nói được gì.

“Có tiện không?” Mục Ngưng Sương có chút thấp thỏm.

“Ôi dào, đều là người một nhà, sao lại không tiện chứ. Nào sư nương, lại ngồi chỗ con nè.” Phương Nhuế Nhuế đứng dậy chạy đến trước mặt Mục Ngưng Sương, kéo nàng đến ngồi cạnh mình.

“Về tộc Thương Lan, Thượng Cung, con giới thiệu cho mọi người đi.” Tu Thần nói

Thượng Cung Cẩn ngây người, nàng hoàn toàn không ngờ thế giới mà Tu Thần xâm chiếm lại là tộc Thương Lan.

Tuy nàng là người của Thiên giới, không phải Phù Tiên giới, nhưng vẫn hiểu biết về tộc Thương Lan.

Không phải vì tộc trưởng hiện giờ, mà là vì Thương Lan Thần Uy!

Một người được đại năng thượng cổ đích thân ban tên thì chắc chắn không tầm thường, tên tuổi chắc chắn vang xa chín giới.

“Tộc Thương Lan là một trong ba gia tộc lớn của Phù Tiên giới, cũng là gia tộc có thực lực đứng phía sau lớn mạnh nhất. Hai gia tộc còn lại, một tộc mọi người đều đã biết, chính là tộc Thiên Khôn, còn một tộc là Hải Đô. Ba gia tộc này phân chia chín đại Tử giới.” Thượng Cung Cẩn nói.

Kinh Như Tuyết cau mày nghi hoặc: “Tại sao lại là gia tộc có thực lực đứng phía sau lớn mạnh nhất? Mà không phải là bề nổi?”

Thượng Cung Cẩn nheo mắt nói: “Bởi vì Thương Lan Thần Uy, con trai của tộc trưởng tộc Thương Lan được Vô Thần - giới chủ Phù Tiên giới - công nhận. Tên của hắn là do vị giới chủ đó ban cho, cho nên đứng phía sau bọn họ thực ra chính là giới chủ Phù Tiên giới, cũng là chủ nhân thật sự của Phù Tiên giới.”

“Giống như phía sau Dạ Hạ Thiên Quân là Trường Sinh Lâm hả?” Phương Nhuế Nhuế hỏi.

Thượng Cung Cẩn gật đầu.

“Mỗi giới đều có một giới chủ, nghe nói Nguyên giới là do bọn họ sáng tạo ra. Bọn họ không chết không diệt, trường tồn thiên cổ, chưa từng để ý đến việc của Chư Thiên Vạn Giới.” Thượng Cung Cẩn nói.

“Nếu trước giờ không để ý đến việc của Chư Thiên Vạn Giới, vậy bình thường bọn họ làm cái gì? Ăn xong rồi ngủ sao?” Saitama hỏi với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Đối với kiểu tính cách của Saitama, đây chính là cuộc sống mà hắn ưa thích.

Tiểu Bạch lườm Saitama một cái rồi nói: “Thôi đi, chỉ có miếu Thiên Thần chúng ta mới có kiểu suốt ngày ăn với ngủ, những kẻ tu luyện khác ngươi đã thấy ai ngày ba bữa đến tối đúng giờ đi ngủ chưa?”

Chính xác, tu vi từ Linh Hải cảnh trở nên thì không cần ăn ngủ để bổ sung năng lượng tiêu hao nữa, nhưng mọi người ở miếu Thiên Thần lại không vậy. Bọn họ dưới sự dẫn dắt của Tu Thần, đang rất hưởng thụ nhịp điệu cuộc sống hiện tại.

Theo cách nói của Tu Thần, công việc và nghỉ ngơi hàng ngày là hành vi cơ bản của cuộc sống cao cấp. Bọn họ không nên vì tu vi mà khiến cuộc đời trở nên vô nghĩa, không phải đang tu luyện thì là đang trên con đường tu luyện, không biết hưởng thụ cuộc sống.

Đối với Tu Thần mà nói, tu vi đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.

“Các ngươi phải hiểu rõ tình hình của chúng ta bây giờ. Tu luyện là việc chắc chắn phải làm, bởi vì đó là một cách để thể hiện giá trị bản thân. Nhưng không thể vì tu luyện mà từ bỏ cuộc sống. Có thầy ở đây, đối với ta mà nói tu vi đã không còn ý nghĩa nữa rồi.” Kinh Như Tuyết lên tiếng.

Mọi người gật đầu tán đồng.

Chỉ cần Tu Thần muốn, thì có thể trong phút chốc thăng cấp thực lực cho bọn họ đến đỉnh cao vạn giới, với kết quả ấy thì chẳng có chút trải nghiệm cuộc sống nào hết.

Nếu những lời này của Kinh Như Tuyết truyền ra ngoài, chắc sẽ khiến vô số người tức phát điên lên.

Bọn họ cũng muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình, theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, cũng muốn chơi bời không kiêng kị gì hết, nhưng họ lại không có sư phụ như Tu Thần!

Mỗi người tu luyện đều đứng trước nguy hiểm, run rẩy sợ hãi, để có được cuộc sống tốt hơn mà nỗ lực tu luyện. Nhưng nhóm người ở miếu Thiên Thần lại khác.

Bây giờ bọn họ đi chơi là để có thể biến cuộc sống này trở nên có ý nghĩa hơn.

“Được rồi, đừng lạc đề nữa.” Tu Thần chỉ lên bàn, sau đó nhìn Thượng Cung Cẩn nói: “Tiếp tục đi”.

Thượng Cung Cẩn khẽ gật đầu nói: “Thật ra tộc trưởng của tộc Thương Lan - Thương Lan Dạ, không phải là lựa chọn đầu tiên. Theo quy tắc của gia tộc Nguyên giới, thường là con trưởng sẽ thừa kế chức vị tộc trưởng, nhưng vì Vô Thần đã ban tên cho Thương Lan Thần Uy, cho nên chức vị tộc trưởng mới giao cho Thương Lan Dạ.”

“Tại sao nhất định phải là con trai trưởng chứ?” Phương Nhuế Nhuế lại hỏi ngay lập tức.

Bọn họ biết quá ít những chuyện của Nguyên giới, thậm chí Tử giới cũng không hiểu nhiều lắm. Đây cũng chính là lý do vì sao Tu Thần kêu Thượng Cung Cẩn giới thiệu trước cho bọn họ, để bọn họ hiểu thêm về tình hình của Nguyên giới và Tử giới.

Tu vi tăng lên, nhưng kiến thức liên quan đến vạn giới lại không theo kịp, cứ thế này về sau sẽ thiệt thòi.

“Bởi vì huyết mạch. Trong gia tộc Nguyên giới rất coi trọng huyết mạch, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dạ Hạ Thiên Quân cuối cùng lại nổi loạn, bời vì hắn được cha ta nhặt về, không thể kế thừa tộc Thượng Cung.” Thượng Cung Cẩn nói đến đây, giọng điểu trở nên lạnh lẽo.

Kinh Như Tuyết đăt tay lên lưng nàng khẽ vỗ về vài cái.

Thượng Cung Cẩn mỉm cười nhìn Kinh Như Tuyết, tỏ ý mình không sao, sau đó tiếp tục nói: “Năm đó vì chuyện này mà suýt chút nữa tộc Thương Lan bị chia cắt, nhưng sau này Vô Thần ra mặt hóa giải. Nhưng Thương Lan Lệnh, cũng chính là người đáng lẽ ra được thừa kế chức tộc trưởng của tộc Thương Lan, chắc chắn vẫn còn oán hận trong lòng.”

“Đương nhiên oán hận chứ, mọi người đều chơi trò chơi trong quy tắc, sắp được làm tộc trưởng rồi, ở đâu lòi ra một giới chủ can dự vào, sau đó biến thành đệ đệ, đổi lại là ai cũng không thoải mái được.” Tôn Ngộ Không nhếch mép nói.

"Cho nên có phải thầy muốn thông qua việc này xuống tay với Thương Lan Tử giới hay không?” Thượng Cung Cẩn nhìn sang, hỏi Tu Thần.

Tu Thần có được tất cả ký ức của Thượng Cung Cẩn, đương nhiên cũng biết hết những gì nàng ta vừa nói.

“Đúng vậy, lúc ta xâm nhập vào Thương Lan Tử giới đã cố ý gây ra động tĩnh lớn, để người của tộc Thương Lan phát hiện, sau đó đối phương cử người đến. Ta lại dùng thủ đoạn đè bẹp tuyệt đối để tiêu diệt hết hóa thân mà đối phương cử đến, để bọn họ biết Thánh Thiên cảnh tầng chín không có chút uy hiếp nào đối với ta. Sau đó các ngươi cho rằng ai sẽ đến?” Tu Thần mỉm cười hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch