Lão đầu có lưu lại hóa thân trong Tử giới nhưng chỉ trong Thiên Khôn Tử giới mà thôi, bởi vì nếu lão xâm nhập vào các Tử giới khác thì nhất định sẽ bị các đại gia tộc phát hiện.
Hiện giờ đứng về phía lão đầu chỉ có Thiên Khôn Vô Diễm, đây cũng là lý do vì sao thần nguyên Thượng Cung Cẩn có thể chuyển thế đến Thiên Nguyên đại lục.
Song có một lần Thiên Nguyên đại lục xuất hiện nhân vật thần thánh, rốt cuộc lão đầu nói phải nhanh chạy thôi, nếu không sẽ bị người ta phát hiện.
Khi đó Tu Thần còn tưởng lão chỉ tùy tiện nói chơi, hiện giờ xem ra hình như đúng thế thật?
"Mới vừa rồi hóa thân của lão tìm ta, nói muốn tâm sự với ngươi." Thiên Khôn Vô Diễm bảo.
Tu Thần buồn cười nhìn Thiên Khôn Vô Diễm: “Vậy thì cứ xuống đi, cần gì phải làm thế? Giờ muốn gặp ta còn phải hẹn trước nữa à? Dạ Hạ Thiên Quân cho dù lợi hại, Thiên Khôn Tử giới bây giờ đã là địa bàn của ta, lão xuống sẽ không ai biết. Hơn nữa bản thể của lão bừa bãi như vậy, ta không tin lão thực sự bị nhốt rồi."
"Nói rõ nhé, tạm thời ta chỉ cho ngươi mượn Thiên Khôn Tử giới mà thôi! Sau này ngươi phải trả lại!" Thiên Khôn Vô Diễm nhắc nhở với vẻ không vui.
"Ta cũng không biết lão nghĩ gì, dù sao trông rất sốt ruột, không hỏi nhiều đã xuống tìm ngươi."
Tu Thần lắc đầu cười cười, nói: "Được rồi, vậy ngươi kêu lão ấy xuống đi, ta đang rảnh."
Hiện tại Tu Thần cảm giác Thiên Khôn Vô Diễm giống như thư ký của hắn vậy, còn hắn là chủ tịch, người khác muốn gặp mặt hắn phải hẹn trước với thư ký.
"Đến rồi."
Tu Thần vừa mới dứt lời, Thiên Khôn Vô Diễm đã lập tức mở miệng.
Tu Thần cũng cảm nhận được có một lão già Thể Luyện cảnh xuất hiện trong Thiên Khôn Tử giới.
Cảm giác bản thể của Thiên Khôn Vô Diễm vẫn luôn ở cùng lão già, chỉ chờ Tu Thần đồng ý thì trực tiếp đưa hóa thân Luyện Thể cảnh kia xuống đây.
Hóa thân Luyện Thể cảnh!
Tu Thần quả thực muốn chửi bậy!
E là hóa thân này do lão già mới tế luyện ra.
Quá bừa bãi!
Tu Thần vẫy tay một cái.
Một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mặt Tu Thần. Hai người đối mặt nhau.
Tu Thần nở nụ cười, Thiên Nguyên Tử cũng cười theo. Nụ cười của hai người đều có chút phức tạp.
Khung cảnh năm đó hai người cùng sống trên núi Thiên Tử không ngừng hiện lên trong đầu, cảm xúc ngổn ngang.
Vật đổi sao dời, Tu Thần đã không còn là muggle(*) lúc trước nữa, không còn là thằng nhóc ngây thơ đi bắt gà Xích Viêm, chỉ đứng hô to sau lưng Thiên Nguyên Tử.
(*) Từ dùng trong truyện Harry Potter của J.K.Rowling, là cách mà phù thủy gọi những người không có pháp thuật và không sinh ra trong thế giới phù thủy.
Thiên Khôn Vô Diễm ở bên cạnh nhìn hai người, nhất thời cũng không nói gì.
"Sư phụ, đã lâu không gặp."
Một lát sau, Tu Thần chậm rãi lên tiếng.
Thiên Nguyên Tử sụt sịt mũi rồi nhếch miệng cười, hàng lông mày màu trắng thon dài hơi run lên, sau đó lão ngồi xuống.
"Đã lâu không gặp."
Sau khi ngồi xuống hai bên lại im lặng.
Hai người có quá nhiều lời muốn nói, cũng có nhiều nghi ngờ muốn được giải đáp, nhưng bây giờ gặp mặt lại không biết nên nói gì và phải bắt đầu từ đâu.
Tâm tình khó hiểu, lại có chút bi thương, ngay cả Tu Thần cũng không biết mình vì sao lại vậy.
"Các ngươi đang ấp ủ tình cảm à?" Thiên Khôn Vô Diễm thấy hai vị đại lão gia im như hũ nút, lập tức trợn trắng mắt nói với vẻ khinh bỉ.
Thiên Nguyên Tử sờ cái trán nhẵn nhụi của mình, chê cười bảo: "Sao ngươi lại nói vậy, ta chỉ cảm thấy không quen thôi, đồ đệ cùi bắp nhất của ta đột nhiên biến thành đại lão, chênh lệch tâm lý có hơi lớn, thật sự không dám nhận."
Tu Thần khẽ run rẩy khóe miệng.
Vất vả lắm mới ấp ủ được chút cảm xúc, nháy mắt vỡ vụn.
"Đây là lý do mà ngài phái một hóa thân Luyện Thể cảnh xuống hả?" Tu Thần cạn lời hỏi.
"Đúng vậy, nếu lão phu không cho một hóa thân rác rưởi xuống, nhỡ ngươi nổi tính xấu diệt hóa thân của ta cho hả giận thì làm sao bây giờ? Luyện Thể cảnh cũng phải mất mấy trăm năm tu vi đó, phái Thánh Thiên cảnh xuống thì ngươi trực tiếp phế mười vạn năm tu vi của ta à!" Thiên Nguyên Tử trừng mắt nói.
"Hắn không phải là đồ đệ của lão à? Sao lại đi diệt hóa thân của lão?" Thiên Khôn Vô Diễm nghi ngờ hỏi.
Nàng cảm thấy mình không hiểu nổi hai sư đồ này.
Nghe như thể cả hai là kẻ thù ấy.
"Lão lừa gạt tình cảm của ta." Tu Thần nghiêm trang nói.
Thiên Khôn Vô Diễm đột nhiên nhìn về phía Thiên Nguyên Tử, hỏi với vẻ mặt tràn đầy sự khó tin: "Lão lừa gạt tình cảm của hắn hả? Hắn không phải là đồ đệ của lão sao? Ngay cả nam đồ đệ mà lão cũng không buông tha hả?"
"Cút đi! Nhóc con nghĩ linh tinh gì đó!" Thiên Nguyên Tử trợn trừng mắt hung dữ liếc Thiên Khôn Vô Diễm, sau đó nhìn về phía Tu Thần rồi nói: "Lừa gạt tình cảm cái gì hả, không phải ta đã giải thích với ngươi rồi sao? Sao thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn bắt bẻ chuyện này vậy?"
Lúc trước bởi vì giải trừ hạn chế thiên phú cho Thượng Cung Cẩn, lúc Thiên Nguyên Tử hiển thánh quả thực đã giải thích với Tu Thần, chẳng qua Tu Thần không chấp nhận lời giải thích này.
"Thế nhưng ta không chấp nhận lời giải thích của lão." Tu Thần nói.
Thiên Nguyên Tử: "…"
"Ranh con, bây giờ có năng lực rồi đúng không, thế mà lần trước ngươi còn nói người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, rồi muốn đánh với lão phu một trận! Lúc trước ở núi Thiên Tử sao không thấy ngươi phách lối như vậy!" Thiên Nguyên Tử thở phì phò mắng.
Tu Thần nhếch miệng cười rồi bảo: "Ngài dạy ta mà, cẩu thả mới có thể đạt được sự nghiệp vĩ đại, không cẩu thả, nháy mắt hình thần sẽ bị diệt. Bây giờ ta cẩu thả ra thành tựu lớn rồi, vậy dĩ nhiên phải thật kiêu căng và phách lối chứ."
Thiên Nguyên Tử tức giận đến dựng râu trừng mắt, sau đó lão vén tay áo lên nói: "Lão phu còn trị không được ngươi sao!"
Thiên Khôn Vô Diễm ở bên cạnh hơi ngơ ngác, tính ra tay đánh nhau đấy hả?
Thế nhưng sau đó Thiên Nguyên Tử suýt nữa khiến nàng phun ra một ngụm máu.
"Cờ ca rô, ba trận thắng hai! Mau ra đây xếp bàn đi!" Thiên Nguyên Tử lớn tiếng nói.
"Ta mà sợ ngài à?"
Tu Thần vung tay lên, một bàn cờ xuất hiện trên bàn đá, sau đó bên cạnh có một cái kéo.
"Các ngươi là… mấy đứa trẻ con thật hả?" Thiên Khôn Vô Diễm cạn lời, sau đó chỉ vào cái kéo và hỏi: "Thứ này để làm gì? Chẳng lẽ thua thì sẽ bị người thắng cầm kéo đâm một phát?"
"Thua sẽ được cắt một nhúm lông của người kia, lão cắt lông mày, ta cắt tóc." Tu Thần lấy ra hai hộp cờ, đưa một hộp cho Thiên Nguyên Tử.
Thiên Nguyên Tử hừ hừ cầm lấy quân cờ, sau đó trực tiếp đặt một quân trắng xuống: "Ranh con, xem lần này ta cạo trọc đầu ngươi!"
Năm đó lúc Tu Thần bái về dưới trướng Thiên Nguyên Tử, lão bèn yêu cầu hắn phải cạo trọc đầu giống như lão nhưng Tu Thần sống chết không nghe, cuối cùng hai người quyết định dùng cờ ca rô để phân định thắng thua.
"Đợi lát nữa cắt lông mày ngài đừng gào khóc là được." Tu Thần không cam lòng yếu thế, cũng hạ một quân cờ.
Lúc này Thiên Khôn Vô Diễm cảm thấy cả người mình đều sắp điên cả lên.
Nàng vốn cho rằng sau khi gặp mặt bọn họ sẽ bàn chuyện đại sự, thương lượng xem nên đối phó Dạ Hạ Thiên Quân như thế nào.
Bây giờ hai người các ngươi lại đánh cờ? Hơn nữa cách chơi kiểu gì đây? Cờ ca rô là cái gì? Nàng hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.
Hai người vô cùng tập trung và nghiêm túc, ngươi một nước ta một nước, hạ cờ không ngừng, chẳng qua theo số lượng quân cờ hạ xuống càng nhiều, tốc độ đánh của hai người cũng chậm dần lại.
Thiên Khôn Vô Diễm nhìn vẻ mặt của bọn họ, thậm chí nàng còn có ảo giác rằng bọn họ đang dùng quân cờ âm thầm trao đổi kế sách để đối phó kẻ thù mà không cho nàng biết?
Nếu không sao hai đại lão lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng như vậy?
Thiên Khôn Vô Diễm thở dài một tiếng, nàng thực sự bái phục hai sư đồ này.