Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 324:

Chương 324. Sư huynh tỷ đệ tề tựu, nên chấm dứt rồi.

Thật ra đây cũng là suy đoán của Tu Thần mà thôi.

Người có thân phận như Vô Thần, có thể nói là sự tồn tại ở tầng cao nhất của chín đại Nguyên giới, tại sao lại hạ thấp bản thân đi đặt tên cho người của tộc Thương Lan?

Điều này thật sự khiến người ta không hiểu nổi.

Nhưng rốt cục có phải là chuyển kiếp hay không thì Tu Thần phải đích thân đi gặp đối phương mới có thể xác nhận được.

“Nhưng sự tồn tại như những người đó, tại sao phải chuyển kiếp?” Thiên Khôn Vô Diệm hỏi với vẻ khó hiểu.

Thiên Nguyên Tử chìm vào im lặng, chân mày cau lại.

“Cái này ngươi phải đi hỏi bọn họ rồi.” Tu Thần cười nhún vai.

Thiên Khôn Vô Diệm nhìn sang Tu Thần, ánh mắt vẫn có chút không tin tưởng, nói: “Ta vẫn cảm thấy không thể nào có chuyện đó. Khi cơ thể chuyển kiếp đạt đến tu vi Thánh Thiên cảnh thì trí nhớ đã thức tỉnh rồi. Vậy tại sao Thương Lan Thần Uy lại nhìn có vẻ không được lợi hại lắm vậy? Nếu đã không lợi hại, thì tại sao Vô Thần lại phải để ý đến hắn?”

Thiên Nguyên Tử nheo mắt nói: “Có lẽ bọn họ đang tính toán gì đó, việc của tầng lớp giới chủ không phải là việc mà những người như chúng ta có thể tưởng tượng được.”

“Ê ê, lão già, ngài nói cho rõ nha, là các ngài, không bao gồm ta.” Tu Thần chỉnh lại.

Mí mắt Thiên Nguyên Tử giật mạnh, giận dỗi trừng mắt nhìn Tu Thần nói: “Biết ngươi bây giờ lợi hại rồi được chưa, ngươi cũng không cần phải nhấn mạnh mãi thế! Nếu ngươi thật sự lợi hại đến vậy, thì sao không đi xử lý Vô Thần hay Trường Sinh đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ tức thở hổn hển của lão già, tâm trạng Tu Thần trở nên dễ chịu, hắn cười lớn, nói: “Việc của tầng lớp giới chủ không phải việc những người bình thường như các ngươi có thể lý giải được.”

Tu Thần lập tức ném trả lại câu nói này.

Thiên Nguyên Tử: “…”

Thiên Khôn Vô Diệm: “…”

“Lúc trước hắn cũng lầy như vậy sao?” Thiên Khôn Vô Diệm quay sang hỏi Thiên Nguyên Tử.

“Đúng vậy, lúc trước khi chưa có bản lĩnh đã lầy không chịu nổi, hại lão phu bị cự mãng ba mắt đuổi cho chạy tóe khói! Bây giờ có bản lĩnh rồi, đã lầy lại càng lầy hơn.” Thiên Nguyên Tử lườm nguýt nói.

Tu Thần cười phá lên, nhớ lại cảnh tượng năm đó hai người bị cự mãng ba mắt đuổi cho kêu cha gọi mẹ.

Chỉ như một chớp mắt, nhưng đối với Tu Thần thật ra đã qua năm năm rồi.

“Lần này lão phu xuống đây chủ yếu là muốn hỏi ngươi rốt cục muốn làm cái gì?” Thiên Nguyên Tử bỗng nhiên hỏi một cách nghiêm túc.

Tu Thần cũng không hề che giấu dã tâm của mình mà nói: “Ta muốn chín đại Nguyên giới này, đơn giản vậy thôi.”

Đồng tử của Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diệm co rút lại, kinh hãi nhìn sang Tu thần.

“Ngươi điên rồi? Chín Đại Nguyên giới là do tích điểm hóa thành, ngươi muốn chín đại Nguyên giới tức là muốn trở thành tích điểm mới ư? Chư Thiên Vạn Giới, vô số kỷ nguyên, bao nhiêu người vì dã tâm như vậy mà tự tìm cái chết, chưa ai làm được điều này, ngươi thật sự muốn đi con đường ấy sao?” Thiên Nguyên Tử hít sâu một hơi hỏi hắn.

Tu Thần mỉm cười, uống một hơi, sau đó nói: “Có thực lực này, vậy tại sao không thử một chút? Ta không muốn cả đời ngồi mãi một chỗ, vô vị chờ chết, tầm thường chẳng có tài cán gì.”

Thiên Nguyên Tử cạn lời, ánh mắt áy náy phức tạp.

“Ngươi nói đúng, có năng lực đương nhiên nên thử sức. Vi sư tuy không ủng hộ lựa chọn của ngươi, nhưng công nhận triết lý của ngươi. Nào, cạn ly.” Thiên Nguyên Tử nâng ly rượu lên.

Hai người cụng ly uống cạn một hơi.

“Kêu Lệ Vô Hối và Thanh Viêm ra đây, cả mấy đứa nhóc nữa. Lần này vi sư xuống đây, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện ở thế giới của Tử giới nữa, cho nên cũng nên chấm dứt với các ngươi rồi.” Thiên Nguyên Tử lẩm bẩm, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy.

Bây giờ, điều duy nhất ràng buộc lão với tiểu thế giới này chính là đám đồ đệ Cẩm Văn Thiên Thiên.

Tu Thần đã không tính nữa rồi, tuy lão không biết Tu Thần bây giờ rốt cục ở cấp bậc nào, nhưng lão biết sau này Tu Thần chắc chắn sẽ đi đến Nguyên giới. Đến lúc đó sư đồ bọn họ tự khắc sẽ liên thủ với nhau.

Còn bọn Cẩm Văn Thiên Thiên, chỉ có thể cả đời sống trong Tử giới nhỏ bé. Với tu vi như thế, nếu đến Nguyên giới sẽ chỉ hại bọn họ mà thôi.

Nói trắng ra, Thiên Nguyên Tử và nhóm Cẩm Văn Thiên Thiên không phải người cùng một thế giới.

Lão nhận bọn chúng làm đồ đệ ở Thương Cổ Tử giới chỉ vì một âm mưu mà thôi, nhưng âm mưu này đến cuối cùng bị sự mềm lòng của lão hủy hoại.

Tu Thần gật đầu, sau đó phất tay.

Tám người xuất hiện trước mặt bọn họ, trong đó có hai người ngã xuống đất, cuộn người kêu la thảm thiết.

Đám người Cẩm Văn Thiên Thiên thần sắc sửng sốt bàng hoàng quay sang nhìn nhau. Bọn họ đang nỗ lực tu luyện ở Thiên Nguyên đại lục, bỗng nhiên xuất hiện ở đây.

Sau đó bọn họ thấy Tu Thần, còn có Thiên Nguyên Tử bên cạnh.

Sáu người giống như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ, vành mắt nhanh chóng đỏ hoe.

“Sư… sư phụ?” Cẩm Văn Thiên Thiên run giọng, run rẩy bước từng bước về phía trước, sau đó bỗng nhiên lại dừng lại, không dám tiếp tục tiến lên.

“Sư phụ! Thật sự là người sao?” Lý Như Ca cũng tái mặt, kích động hỏi.

Hai người Lệ Vô Hối và Thanh Viêm vốn đang lăn lộn kêu gào dưới đất, bởi vì bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn luôn trong trạng thái này, bỗng nhiên nghe được một tiếng “sư phụ”, lồng ngực hai người tê dại, sau đó dừng lại ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.

Khi họ nhìn thấy Thiên Nguyên Tử và Tu Thần, nỗi kinh hoàng trong ánh mắt không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được nữa, sợ đến mức vội vã bò ra phía sau, nhưng đột nhiên lại phát hiện bản thân căn bản không thể động đậy được.

“Sư phụ! Sư phụ, người cuối cùng cũng quay về rồi! Đồ nhi rất nhớ người!” Chu Thiên Thành khóc nấc lên, quỳ xuống đất, sau đó không ngừng bò về phía Thiên Nguyên Tử.

Năm người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống, nước mắt giàn dụa.

“Được rồi, khóc lóc cái gì, đứng dậy hết cho ta.” Thiên Nguyên Tử áy náy, sau đó nhìn sang Lệ Vô Hối và Thanh Viêm bên cạnh.

Thời gian Tu Thần rời khỏi Tán giới đến Tử giới cũng được ba năm, ba năm ở Tử giới, đối với Tán giới mà nói đã qua vài trăm năm rồi.

Mấy người thăng cấp tu vi cũng không tính là nhanh, vẫn là thực lực Thánh Tôn cảnh. Tu thần cũng không cố thăng cấp tu vi cho bọn họ, dù sao bọn họ cũng là sư huynh sư tỷ của hắn, hắn không muốn quyết định cuộc sống của bọn họ.

Còn bọn Kinh Như Tuyết lại khác, bọn họ là đồ đệ và thuộc hạ của Tu thần, cho nên đương nhiên phải trưởng thành theo kế hoạch của hắn.

“Sư phụ! Sư phụ tha mạng! Sư phu tha mạng!”

“Sư phụ! Người kêu sư đệ tha cho con đi! Con không muốn thế này nữa! Hoặc để hắn trực tiếp giết con đi! Hình thần hủy diệt cũng được! Chỉ cần có thể kết thúc tất cả những thứ này!”

Lệ Vô Hối và Thanh Viêm đau khổ cầu xin, giọng điệu đau khổ thê lương đó khiến người nghe nổi hết da gà lên. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, có thể chết ngay là một chuyện vô cùng xa xỉ!

Lúc nào cũng phải chịu đựng hai tầng luyện ngục hành hạ cơ thể và linh hồn, bọn họ sớm đã sụp đổ không chịu nổi rồi, nhưng không có cách nào kết thúc mọi chuyện.

Thiên Nguyên Tử nhìn hai đệ tử này, thở dài một tiếng, nói với ánh mắt phức tạp.

“Năm đó, vi sư cho thần nguyên của hai ngươi và những người khác từ Thương Cổ Tử giới chuyển kiếp vào Thiên Nguyên đại lục. Vốn tưởng sau khi chuyển kiếp, dưới sự dạy dỗ của vi sư hai ngươi sẽ làm lại cuộc đời, không ngờ vẫn biến thành cục diện đối đầu sinh tử với người khác. Trách ta, trách ta đã quá cố chấp.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch