Chương 326. Hóa thân vô cùng, thần nguyên bất diệt!
“Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Thiên Khôn Vô Diễm nhìn Tu Thần và hỏi.
Thiên Khôn Vô Diễm nhìn không thấu Tu Thần.
Nàng cảm giác mọi thứ trên người Tu Thần đều bí ẩn.
Nàng nhìn không thấu được thực lực, lai lịch thực sự của hắn và đồng thời cũng không hiểu thấu suy nghĩ của hắn nữa.
Một người đàn ông bí ẩn.
"Chiếm Thương Lan Tử giới vào tay." Tu Thần cười nói.
Thiên Khôn Vô Diễm run rẩy khóe miệng, ánh mắt có vẻ hơi oán trách: "Ngươi không định chiếm cả chín đại Tử giới của Phù Tiên giới đấy chứ? Hai Tử giới của Vô Diễm và Vô Song bọn ta ngươi cũng không định buông tha hả?"
"Không buông tha." Tu Thần thẳng thắn trả lời, đơn giản dứt khoát, chẳng có tí giấu giếm nào.
Thiên Khôn Vô Diễm bó tay toàn tập luôn, nàng cũng không biết phải phản bác lại ra sao nữa.
Quả đúng là vậy thật, hiện tại người ta còn muốn mạo phạm cả Vô Thần, sao mà để mắt tới mỗi gia tộc Thiên Khôn của nàng chứ.
"Ta sẽ tặng Thiên Khôn Tử giới cho ngươi, ta chỉ có một điều kiện, đó là nếu ngày đấy thực sự đến, Thiên Khôn chống đối lại ngươi thì hy vọng ngươi đừng đuổi tận giết tuyệt." Thiên Khôn Vô Diễm thở dài một tiếng.
Hiện giờ nàng là tộc trưởng của gia tộc Thiên Khôn, nhưng không phải lúc nào cũng tự mình quyết định được, nàng còn phải bàn giao với cả người bên dưới.
Tu Thần cười ha ha bảo: "Con người ta luôn yêu ghét rõ ràng, ta đánh các ngươi, các ngươi chống lại, vì gia tộc mà chiến đấu là có chí khí, nhưng nếu cợt nhả khiến ta nổi nóng thì cũng đừng có trách ta."
Thiên Khôn Vô Diễm: "…"
Hiện giờ nàng bỗng nhiên có hơi tin tưởng Tu Thần có thể đánh được Vô Thần, nếu người nào mà không có chút bản lĩnh thực sự thì không nói ra nổi ngữ điệu ngang ngược và phách lối như thế này đâu.
Bóng dáng Thiên Nguyên Tử xuất hiện phía sau bọn họ.
“Ngài dặn dò xong rồi à?” Tu Thần hỏi.
Thiên Nguyên Tử khẽ vuốt cằm nói: "Ngươi đưa bọn chúng về Thiên Khôn Tử giới đi. Bọn chúng thực sự có lòng muốn giúp, không thể dập tắt lòng nhiệt tình đó được, để bọn chúng vể Thiên Khôn Tử giới tu luyện thôi."
Tu luyện ở Thiên Nguyên đại lục, vậy khẳng định có thể nói tương lai không có vấn đề gì, tu luyện đến Thánh Vương cảnh xem như cũng vô cùng trâu bò rồi.
"Được rồi, ta giúp bọn họ phục hồi chỗ thiếu hụt trong tu luyện, để bọn họ tu luyện ở Thiên Khôn Tử giới dễ hơn." Tu Thần gật đầu đáp, sau đó vung tay lên, đám người Chu Thiên Thành biến mất khỏi Thương Lan Tử giới, trực tiếp tiến vào Thiên Khôn Tử giới.
Ngay cả một lời tạm biệt cũng không có, Tu Thần vốn không phải là người thích làm ra vẻ.
Bởi vì mối ràng buộc duy nhất giữa họ và hắn chỉ là lão già mà thôi, tình cảm chẳng sâu đậm bao nhiêu, cũng không cần phải giả vờ đi từ biệt làm gì.
"Lão phu cũng nên đi rồi." Thiên Nguyên Tử lộ ra vẻ mặt hơi buồn rầu.
Hai đệ tử Lệ Vô Hối và Thanh Viêm đã bị lão thanh lý môn hộ. Trong lòng lão vẫn cảm thấy khá khó chịu, lại thêm chuyện có lẽ đời này sẽ rất khó gặp mặt lại đám Chu Thiên Thành, bởi vì bọn họ đã là những người hoàn toàn không cùng cấp bậc, chẳng có gì để gặp nhau nữa.
Cùng lắm là sau này lão trở lại Thiên Khôn Tử giới, nhìn bọn họ lợi hại lên, chứ cũng không giúp được gì nữa.
“Mới bao lâu mà ngài đã muốn đi rồi? Hơn nữa hóa thân này là Luyện Thể cảnh, ngài còn muốn đi chỗ nào?” Tu Thần khó hiểu hỏi.
Vừa nhìn hóa thân này là biết Thiên Nguyên Tử mới luyện hóa ra, tu vi Luyện Thể cảnh, thực lực cũng không khác mấy so với hóa thân ở trên núi Thiên Tử lúc trước.
Thiên Nguyên Tử bày ra vẻ mặt tràn đầy chán nản: "Không được, phải thu một nhóm hóa thân thần nguyên về thôi, ta phân hóa thân ra quá nhiều, tu vi bản thể cứ trì trệ không tăng lên. Hiện giờ thằng nhóc nhà ngươi đã vượt mặt lão phu rồi, qua một thời gian nữa ngươi đánh tới Nguyên giới, lão phu lại biến thành bộ dạng như ngươi nói, vậy cũng chỉ đủ để ở bên cạnh hô "giỏi lắm giỏi lắm"…”
Quả thực khi luyện hóa thần nguyên thì cần phân thần nguyên của bản thể ra.
Giống như Thiên Nguyên Tử vậy, vì để tự bảo vệ mình an toàn, hở một tí là phân bừa bãi ra tận hơn vạn cái hóa thân, kết quả thần nguyên không được đầy đủ, đến mức tốc độ tăng tu vi của bản thể vô cùng chậm chạp.
“Làm một đến hai hóa thân là được rồi, ai bảo ngài phân ra nhiều như vậy.” Tu Thần cười nói.
Thiên Nguyên Tử trừng Tu Thần, tức giận nói: “Lão phu vì an toàn đấy! Lỡ bản thể bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Lỡ bị phát hiện rồi không đánh lại được thì sao? Thêm một hóa thân là thêm một đường sống! Hóa thân vô cùng, thần nguyên bất diệt, ngươi không biết hả?”
Tu Thần trợn trừng mắt.
Cũng chỉ có Thiên Nguyên Tử mới có thể ngụy biện sự cẩu thả của mình thành ngôn tử chính nghĩa, thoát tục không dính bụi trần mà mặt không đỏ tim không đập như vậy thôi.
Thiên Khôn Vô Diễm cũng lên tiếng hỏi: “Ngươi không có hóa thân à?”
Tu Thần lắc đầu nói: “Không có, cao thủ như ta, bản thân đã vô địch thiên hạ rồi, cần gì phải có hóa thân.”
Thiên Nguyên Tử và Thiên Khôn Vô Diễm đồng thời giơ ngón cái với Tu Thần, tỏ vẻ biểu cảm của ngươi thực sự quá trâu bò.
“Vô Diễm, chúng ta đi thôi, cứ để thằng nhóc này tự mình chơi đùa đi.” Thiên Nguyên Tử nói.
Tu Thần giật giật khóe miệng, sao đó kéo lão già sang một bên.
“Ngươi cần gì phải thế? Chẳng nhẽ luyến tiếc lão phu hả?” Thiên Nguyên Tử hỏi.
Tu Thần nhìn thoáng qua Thiên Khôn Vô Diễm cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão già, rốt cuộc ngài và Thiên Khôn Vô Diễm có quan hệ gì vậy? Sao ta cứ cảm thấy nàng ta đang đặt cược vào ngài? Đừng làm người ta thất vọng!”
Thiên Nguyên Tử hơi ngơ ngác, sau đó mặt lập tức đỏ đến mang tai, đá một phát vào đùi Tu Thần rồi mắng: “Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Dứt lời, lão lại chột dạ nhìn thoáng qua Thiên Khôn Vô Diễm, sau đó lão kéo Tu Thần đi xa thêm mấy bước.
Tu Thần thấy lão già thần thần bí bí lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, hắn nhịn không được cười bảo: “Sao thế? Không phải thầm mến à?”
“Cái rắm ấy! Nói nhỏ tiếng chút!” Thiên Nguyên Tử hung tợn mắng.
“Ta bảo ngươi này, lúc trước ở núi Thiên Tử không phải lão phu đã nói sau này sẽ giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự sao?” Thiên Nguyên Tử như tên trộm thì thầm nói.
Tu Thần hơi sửng sốt, sau đó một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu hắn.
Năm đó hắn và lão già ăn đồ nướng xong, ngồi ở cửa ra vào khoác lác, ba hoa một hồi, Tu Thần thở dài nói không chừng sau này hắn không cưới được vợ. Sau đó lão đầu liền vỗ ngực nói qua một thời gian nữa sẽ giới thiệu một cô vợ cực kỳ lợi hại cho hắn!
Lúc ấy Tu Thần chẳng buồn để trong lòng, chuyện “lớn bằng hạt vừng” đó hắn vẫn luôn cho rằng lão đầu khoác lác thôi.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của lão, lại thêm ánh mắt kia, Tu Thần lập tức giật mình.
“Ngài đừng bảo là khi đó ngài nghiêm túc đấy nhé?” Tu Thần dò hỏi.
Thiên Nguyên Tử trừng mắt tức giận nói: “Lão phu nói láo với ngươi lúc nào? Cô nương này là ta trông từ nhỏ đến lớn, thân phận địa vị cao, cũng không có chuyện tai tiếng gì đó giống như ngươi nói, vẫn luôn một mình, là một người trong sạch. Trước kia lão phu còn sợ ngươi quá rác rưởi, người ta không để vào mắt. Giờ thì khác rồi, ngươi lợi hại lên, nhìn rất xứng đôi! Hơn nữa, tín vật đính ước của người ta cũng đã đưa cho ngươi rồi, ngươi còn giả ngu làm gì?”
Tu Thần chớp chớp mắt, sau đó hoảng hốt đẩy tay lão đầu ra, kêu lên: “Ta nhận tín vật đính ước của nàng hồi nào? Lão già, ngài nói rõ chuyện này đi, không thể mang đạo đức ra làm trò đùa được đâu!"