Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 327:

Chương 327. Lần đầu gặp mặt, tặng ngươi lễ ra mắt!

Về đề tài này, Tu Thần muốn nói một lần rõ ràng với lão già.

Cái gì mà tín vật đính ước đã tặng rồi?

Thiên Khôn Vô Diệm người ta dường như vẫn luôn mang lòng cảm kích với lão mà nhỉ? Làm nhiều chuyện như vậy vì lão, thậm chí chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc Thiên Khôn cũng không chút do dự, còn cực kỳ quả quyết giao Tử giới cho mình!

Mối ngon lành như thế mà lão lại định cho đồ đệ của mình tóm lấy ư? Rộng lượng đến mức khiến người ta phát bực rồi đấy!

“Tại sao không có tín vật đính ước? Thiên Khôn Tử giới kia không phải là tín vật đính ước rồi sao? Nếu không ngươi cho rằng tại sao người ta lại vô duyên vô cớ tặng cho ngươi?” Thiên Nguyên Tử tức giận nói.

Lông tơ trên người Tu Thần dựng cả lên, giương mắt nhìn lão.

“Ngài đang nói đùa với ta sao? Không phải vì ngài đã cứu nàng ta một mạng, rồi ta lại là đồ đệ của ngài nên nàng ta mới tặng Thiên Khôn Tử giới cho ta sao? Món nợ ân tình này không phải là để trả cho ngài sao? Có miếng quan hệ nào với ta chứ? Hơn nữa, nàng cũng đâu phải cho không, là cho mượn, sau này còn phải trả lại cho nàng ta mà!”

Thiên Nguyên Tử giận tới nỗi dậm chân, hận không thể tát mấy cái vào đầu Tu Thần. Rất nhanh lão đã thấy Thiên Khôn Vô Diệm ở phía sau, nhìn có vẻ như nàng ta chưa nghe thấy những gì bọn họ nói, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, sau đó nói:

“Ân tình lão phu cứu nàng một mạng đã trả từ lâu rồi. Trước đây lão phu và nàng ta đã giải quyết rõ ràng mọi ân tình rồi kia mà? Hiện giờ sư phụ ngươi mới là người thiếu ân tình của người ta đấy! Người ta dùng lão phu làm cớ mà ngươi không nhìn ra à? Cái gì mà mượn hay không mượn đều là cái cớ hết! Không nói như thế thì sau này các ngươi còn quan hệ thân thiết được sao? Dù sao ta cũng cho ngươi biết, đoạn nhân duyên này, ngay từ đầu lão phu đã hỏi trước rồi, phụ mẫu của người ta cũng đã đồng ý rồi, ngươi không được chối bỏ.”

Bà nó!

Cả người Tu Thần đều choáng váng.

Lão già dùng giọng điệu trịnh trọng như thế, nghe vào tai lại cứ như thật thế này?

Còn gặp mặt nói chuyện với phụ mẫu của Thiên Khôn Vô Diệm rồi nữa chứ?

Ngài nói cái quỷ gì mà nói!

Bản thân thì bị Dạ Hạ Thiên Quân đuổi đến tè ra quần cũng không dám hiện thân, thế mà ngài còn có thời gian đi mai mối cho ta à? Sao ta lại không tin nổi chuyện này nhỉ?

Với lại, hắn cũng đâu phải chưa từng lén xem ký ức trong hóa thân của Thiên Khôn Vô Diệm. Mặc dù không hoàn chỉnh nhưng trong trí nhớ của hóa thân người ta căn bản không có nhưng chuyện mà lão đã nói đâu!

Nói cứ y như là Thiên Khôn Vô Diệm rất thích mình vậy, bọn họ cũng mới gặp nhau lần đầu tiên vào đợt trước mà thôi, thích cái mẹ gì?

Hơn nữa, lúc trước người ta còn không biết thực lực của Tu Thần, khi đó trong mắt Thiên Khôn Vô Diệm hắn chính là rác rưởi, chỉ là một con heo được nàng ta nuôi trong chuồng, thân phận địa vị đều kém, dù có thế nào cũng không thể coi trọng mình được.

“Ta không đùa đâu! Ta nói cho ngài biết người ta thích ngài, ngài chớ có quăng chuyện này lên người ta.” Tu Thần trợn mắt nói.

Dù sao cảm giác mà Thiên Khôn Vô Diệm mang đến cho Tu Thần chính là dường như nàng ta rất sùng bái lão, luôn tâm niệm về lão. Hiện giờ ngài lại muốn nàng làm vợ của ta sao? Rồi sau đó thì sao?

Ôi bà nó!

Lão tử có bệnh thích sạch sẽ!

Lão tử không thiếu phụ nữ!

Muốn mỹ nữ thế nào không phải chỉ cần một suy nghĩ trong đầu thôi sao? Hơn nữa còn là mỹ nữ phù hợp 100% với gu của mình, tại sao phải là một Thiên Khôn Vô Diệm trong lòng chỉ có lão ta chứ?

“Sao ngươi lại cứng đầu thế, vi sư tự mình giúp ngươi tìm nhân duyên, còn có thể sai được à? Nàng ta thích vi sư nhưng cũng thích ngươi mà, vi sư có thể không biết được sao?”

Thiên Nguyên Tử nghe thấy mấy lời Tu Thần nói mà tức giận đến dựng râu trợn mắt.

“Các ngươi thì thầm qua lại với nhau đủ chưa?”

Lúc này, Thiên Khôn Vô Diệm ở cách đó không xa đã không chịu được nữa, Tu Thần và Thiên Nguyên Tử lén lén lút lút nói chuyện với nhau cho nên nàng ta không nghe được rốt cuộc hai người đang nói những gì.

Nhưng hai người này lại cứ lải nhải với nhau cứ như mấy bà thím, còn thỉnh thoáng trộm nhìn về phía nàng vài lần. Chuyện này khiến nàng cảm thấy không vui, nàng cảm thấy hai người bọn họ đang nói xấu mình.

“Đến ngay! Đến ngay đây!” Thiên Nguyên Tử cười đáp, khi nhìn về phía Tu Thần, khuôn mặt tươi cười của lão lập tức biến mất.

“Dù sao lão phu cũng đã nói hết với ngươi rồi. Nếu ngươi phụ ý tốt của lão phu và lòng ái mộ của Vô Diệm, đến lúc đó xem lão phu sẽ xử lý ngươi thế nào.” Thiên Nguyên Tử gằn giọng nói.

Tu Thần nghe xong liền đen mặt, khẽ giọng nói: “Con mắt nào của ngài thấy nàng ta một lòng ái mộ ta? Sợ là ngài cả đời độc thân nên hơi hiểu lầm về hai chữ "si tâm" luôn rồi?”

“Ta cả đời độc thân? Cái thời lão tử đây tam thê tứ thiếp không biết ngươi còn đang nhảy nhót ở cái xó nào của Trái Đất nữa là! Dù sao thì tự ngươi xem mà làm, mối hôn sự này ta và phụ thân nàng đã định rồi, nếu ngươi quấy rối khiến ta mất hết mặt mũi thì ngươi cứ chờ đến lúc vác tội danh khi sư diệt tổ trên lưng đi!” Thiên Nguyên Tử hừ giọng.

Thiên Nguyên Tử nói xong, căn bản không cho Tu Thân có cơ hội phản bác, lập tức đổi sang dáng vẻ vui vẻ cười hì hì đi về phía Thiên Khôn Vô Diệm.

“Đi thôi.” Thiên Nguyên Tử nói.

Thiên Khôn Vô Diệm thoáng nhìn sang Thiên Nguyên Tử, sau đó lại nhìn sang Tu Thần, nói với hắn: “Vậy giờ chúng ta đi?”

Tu Thần hơi hồi hộp trong lòng.

Không biết có phải do bị lão sư phụ tẩy não hay không mà trước đây vẫn không có cảm giác gì khác lạ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt vừa nãy của Thiên Khôn Vô Diệm hình như có ý gì khác?

Ảo giác thôi!

Chắc chắn là bị lão ám chỉ nên mới xuất hiện ảo giác mà thôi!

“Được, hai người đi thong thả, không tiễn.” Tu Thần nói.

Thiên Khôn Vô Diệm và Thiên Nguyên Tử đứng cạnh nhau, cùng nhìn về phía Tu Thần.

“Ranh con, nhớ rõ những gì vi sư vừa nói với ngươi! Ngươi tuyệt đối không được làm vi sư mất thể diện!” Thiên Nguyên Tử nói.

Thiên Khôn Vô Diệm tò mò nhìn sang Thiên Nguyên Tử, không rõ rốt cuộc vừa nãy bọn họ đã nói gì.

Khóe miệng Tu Thần giật giật, sau đó đưa tay phải ra.

Một quả cầu màu đen liên tục xoay tròn và lớn dần trong lòng bàn tay hắn, tỏa ra cỗ khí tức hủy diệt cả trời đất.

Thiên Nguyên Tử nhìn thấy tình cảnh này, mí mắt giật giật mạnh vài cái, vội vàng nói: “Đi, đi, đi thôi, chúng ta đi nhanh lên!”

Với những hiểu biết của lão về Tu Thần, hắn sẽ ném thật! Dù sao một hóa thân Luyện Thể cảnh cũng không tổn thất quá nhiều.

Thiên Khôn Vô Diệm lắc đầu cười khổ, sau đó thân thể hai người hóa thành vệt sáng, biến mất không thấy nữa.

Sau khi hai người rời đi, pháp cầu trong lòng bàn tay Tu Thần không biến mất mà vẫn tiếp tục to lên không ngừng, rất nhanh bán kính đã hơn mười mét.

Đất đá cây cối xung quanh Tu Thần và cả mặt đất bắt đầu nhanh chóng nứt vỡ và liên tục bị hút vào pháp cầu màu đen kia.

Tu Thần giơ pháp cầu màu đen to lớn trong tay lên, sắc mặt hắn vẫn không đổi, nhìn về phía khoảng không trước mặt, chậm rãi nói: “Ra đi.”

Vừa nói xong, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

Một bóng người xuất hiện, không có hình dạng, cũng không có tứ chi, bay bay trong không trung như một bóng ma.

Không gian xung quanh quỷ ảnh nhanh chóng bị hút lấy, cơ thể nó giống như một cái lỗ đen to lớn, chuyên thôn phệ không gian xung quanh, khiến không gian xung quanh dần bắt đầu vặn vẹo.

Tu Thần nhìn thoáng qua pháp cầu trong tay mình, nhếch miệng cười nói: “Tới đây, lần đầu gặp, tặng ngươi một món quà ra mắt.”

Nói xong, hắn trực tiếp ném pháp cầu đi.

“Ầm ầm!”

Tiếng vang trầm đục truyền đi khắp vùng trời, pháp cầu hắc ám kia di chuyển cực chậm về phía quỷ ảnh, cùng lúc đó toàn bộ không gian cũng hóa thành hư vô, hình thành nên một vùng chân không trống trải.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch