Chương 332. Vô Thần, Trường Sinh! Ta chờ ngươi đánh đến đây đấy!
Sắc mặt Thương Lan Thần Uy âm trầm, bây giờ địa vị của y hoàn toàn chưa đủ để quyết định chuyện trọng đại như thế này.
Nhưng phụ thân y - Thương Lan Dạ vẫn bế quan chưa ra. Lão sắp đột phá nên hiện giờ không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ phí công phí sức.
“Ta đã nói rồi, đây là đề nghị của Vô Thần đại nhân, không phải quyết định cuối cùng của tộc.” Thương Lan Thần Uy nói.
Thương Lan Lệnh hừ lạnh, nói: “Không có quyết định cuối cùng gì cả, Thương Lan Tử giới quyết không thể bỏ! Lời hôm nay ta đã nói ở đây, nếu như ai muốn bỏ đất cầu an, từ bỏ cơ nghiệp mà lão tổ tông đã khổ cực gây dựng nên, vậy thì cũng đừng trách Thương Lan Lệnh ta trở mặt vô tình!”
Thương Lan Lệnh nói xong trực tiếp đứng dậy rời đi, sau đó bên trong đại điện có gần một nửa số người cũng rời đi theo, những người còn lại cũng mang theo sắc mặt khó nhìn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong thần điện Thương Lan căng thẳng quỷ dị. Những người không rời đi đều là người cùng phe với Thương Lan Thần Uy, nhưng lúc này trong lòng nhóm người ấy cũng đã sinh ra chút bất mãn.
Tuy nói nội bộ chia phe chia phái nhưng bọn họ lại thật sự là người một nhà, tất nhiên trong lòng cũng không muốn nhường lại Thương Lan Tử giới.
“Thiếu chủ, Vô Thần đại nhân tại sao lại muốn chúng ta từ bỏ Thương Lan Tử giới?” Một trưởng lão vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, hỏi.
Thành do Vô Thần, bại cũng do Vô Thần.
Năm ấy vì có Vô Thần, Thương Lan Dạ mới có được quyền lực tộc trưởng, nhưng bây giờ cũng vì một câu của Vô Thần mà khiến bọn họ có khúc mắc trong lòng, rất có thể sẽ đối chọi nhau.
“Bởi vì chúng ta không đối phó được.” Thương Lan Thần Uy nói.
“Sao mà không đối phó được? Đều có tu vi tầng chín, phối hợp với sức mạnh lôi phạt của Nguyên giới và công kích từ pháp tắc của Tử giới, hắn còn lợi hại được đến đâu chứ?” Trường lão kia vô cùng khó hiểu.
Thương Lan Thần Uy khẽ thở dài một hơi, lúc trước y cũng nghĩ như thế, nếu như thực sự không được thì bổ sung thêm mấy vạn cường giả Thánh Thiên cảnh tầng chín hạ giới, đội ngũ như vậy mà còn không tóm được sao?
Nhưng sau đó Vô Thần lại nói có lẽ đối phương có pháp bảo bán sinh Nguyên giới, tu vi không chỉ dừng lại ở Thánh Thiên cảnh, làm y lập tức lạnh cả lòng.
Nếu thật sự như thế, thì đích thực không thể đánh, không bằng trực tiếp từ bỏ, giảm tổn thất cho chính họ.
“Chờ đến khi phụ thân xuất quan lại nói, tất cả mọi người giải tán đi.” Thương Lan Thần Uy khoát tay áo, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Mặc dù trong lòng y rất tức giận với hành vi vừa rồi của Thương Lan Lệnh nhưng trong thâm tâm y biết đối phương chỉ vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của tộc Thương Lan. Nếu như vẫn cứ tiếp tục nói về đề tài này, thì sẽ khiến càng nhiều người sinh ra tâm tư khác hơn.
Cho nên mọi chuyện phải chờ đến khi phụ thân hắn - Thương Lan Dạ xuất quan mới có thể tiếp tục thương lượng. Bây giờ y chỉ có thân phận thiếu chủ, nói trắng ra là không đủ quyền lực và thực lực để phục chúng.
…
Trong điện Vô Thần, Vô Thần lúc này đang ngồi ở trên chủ vị, trước mặt lão xuất hiện một hình ảnh.
Là một nữ tử, đang bế quan tu luyện trong hoàng cung.
“Thượng Cung Cẩn đấy sao?” Vô Thần tự hỏi.
Nữ tử trong ảnh kia chính là Thượng Cung Cẩn ở Tử Nguyệt quốc. Hiện giờ nàng vừa mới trở thành quốc sư, địa vị dưới một người trên vạn người, toàn bộ Tử Nguyệt quốc đang xảy ra biến động vô cùng lớn, rõ ràng là do thế lực của Thượng Quan Hạo.
“Thề thì làm sao nàng ta đi từ Thiên Khôn Tử giới đến Thương Lan Tử giới nhỉ?” Vô Thần đang rất tò mò.
Y thân là giới chủ của Phù Tiên giới sao lại không hiểu rõ Thiên Khôn Vô Diệm trước đây đã đưa thần nguyên của Thượng Cung Cẩn chuyển thế vào tiểu thế giới của Thiên Khôn Tử giới?
Đối với lão mà nói, chuyện thế này căn bản không có gì mới lạ, tất nhiên cũng chẳng cần phải để ý.
Dạ Hạ Thiên Quân là người của Thiên giới, là người của Trường Sinh, nói cho cùng vẫn là kẻ địch của lão.
Đã là địch nhân, thế thì càng không cần thiết phải ra tay, huống chi Dạ Hạ Thiên Quân cũng chẳng có tư cách để Vô Thần ra tay.
Vô Thần dùng thần niệm xâm nhập vào Thiên Khôn Tử giới, quét mắt nhìn một lượt, phát hiện không có bất kỳ tình huống đáng nghi nào, mọi thứ đều vận hành đâu vào đấy, điều này càng khiến y nghi hoặc hơn.
Lúc đầu y còn tưởng rằng Thiên Khôn Tử giới xảy ra chuyện, sau đó mới liên lụy đến Thương Lan Tử giới, hiện tại xem ra có vẻ như không có chuyện gì?
“Khá thú vị đấy.” Vô Thần cười ha ha.
Sau đó y phất phất tay.
Một ảnh ảo hiện lên trước mặt y, không rõ hình dáng.
“Thế nào? Hiếm khi đệ liên lạc với ta đấy?” Ảnh ảo dùng giọng điệu chế nhạo hỏi.
Vô Thần cười ha ha, trên mặt là nụ cười ấm áp, nói: “Nói thế nào cũng là sư huynh đệ đồng môn, lâu lâu liên lạc một chút cũng là chuyện nên làm.”
Ảnh ảo này chính là giới chủ Thiên giới - Trường Sinh!
“Mối quan hệ sư huynh đệ đồng môn này ta cũng không dám động vào đâu, Vô Thần đại nhân ngươi nếu so với vị sư huynh ta đây thì lợi hại hơn nhiều, ngoan độc hơn nhiều.” Trường Sinh khẽ cười, nói.
Vô Thần nhún vai cười cười, không phủ nhận lời trào phúng từ Trường Sinh, nói: “Huynh còn nhớ Thánh nữ Vũ Hóa Thần triều của các huynh không?”
“Thượng Cung Cẩn ấy à? Là một người kế tục không tệ, chỉ tiếc là mệnh của nàng ta không tốt lắm, vốn còn định bồi dưỡng, tiếc là lão già kia không biết tốt xấu.” Giọng điệu Trường sinh nghe có chút cảm khái.
“Sao thế? Đệ có tin tức về việc nàng ta chuyển thế sao? À đúng rồi, trước đây khi mà Dạ Hạ Thiên Quân tiến đánh Vũ Hóa Thần triều, cổng thành Nguyên giới bị mở ra, chẳng lẽ khi đó Thượng Cung Cẩn chuyển thế đến Phù Tiên giới? Đệ đừng nói với ta là bây giờ nàng ta là đệ tử của đệ đấy.” Trường Sinh tiếp tục nói.
“Lúc trước đúng là ta từng có ý nghĩ này, so với việc bồi dưỡng tên phản đồ kiếp trước thì vẫn tương đối vừa mắt Thượng Cung Cẩn hơn, chỉ đáng tiếc là, bị người ta nhanh chân đến trước mất rồi.” Vô Thần nói.
Ảnh ảo Trường Sinh bỗng nhiên hơi vặn vẹo, chợt hỏi: “Nàng thật sự đến Phù Tiên giới? À, được lắm đấy, Vô Thần đại nhân của ta ơi, lúc trước ta còn thấy lạ vì sao nàng ấy chuyển thế mà ta làm cách nào cũng không tra ra được, không ngờ rốt cuộc là do đệ ra tay! Cũng đúng, ngoại trừ đệ ra cũng chẳng có ai có thể thần không biết quỷ không hay phá vỡ thành lũy Thiên giới ta. Dù sao Thiên giới vốn thuộc về đệ mà.”
Một tia sắc bén chợt lóe lên trong mắt Vô Thần rồi biến mất, sau đó trên mặt y lại lộ nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói: “Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại, huynh không tò mò là ai đã nhận nàng ta sao?”
“Không tò mò, bởi vì không liên quan gì đến ta cả. Chẳng lẽ ta còn sợ một Thánh nữ nho nhỏ như nàng ta có thể tu luyện thành một kẻ đánh ngược đến Thiên giới sao? Sâu bọ thì chung quy vẫn là sâu bọ, còn Thượng Cung Cẩn nàng ta chẳng qua chỉ là một con sâu bọ khá khẩm hơn chút trong bọn sâu kiến đấy thôi, bản chất vẫn giống nhau.” Trường Sinh thờ ơ nói.
Vô Thần nhướng mày, nói: “Có ai nói đúng bao giờ, thế sự vô thường, ai mà biết được? Giống như ta trước đây không phải sao?”
Trường Sinh trầm mặc trong chốc lát, sau đó dùng giọng điệu có chút nghiêm nghị nói: “Đệ có thể xem là nợ cũ, cứ việc tính cho xong, dùng giọng quái gở như thế làm gì? Năm đó ta có thể đuổi đệ đi một lần thì cũng có thể đuổi đệ đi lần hai, ta chờ đệ đánh ngược về đây đấy.”
Trường Sinh nói xong, ảnh ảo trực tiếp tiêu tán.
Nụ cười trên mặt Vô Thần dần cứng đờ lại, cuối cùng trở nên dữ tợn đáng sợ, sát ý nồng đậm khiến toàn bộ không gian núi Vô Thần đều bị bào mòn, vặn vẹo.