Chương 334. Tu Thần vs Vô Thần! Đại chiến có một không hai!
Câu nói này của Tu Thần khiến Vô Thần trực tiếp bật cười, tiếng cười đó thật giống như nghe thấy một đứa trẻ kể một câu chuyện nào đó cực kỳ ấu trĩ và buồn cười ở ngay trước mặt mình vậy.
"Có đôi khi, cái miệng sẽ hại chết người đấy." Vô Thần nói.
Tu Thần tỏ vẻ tán thành với câu nói này, hắn gật đầu rồi đáp: "Ta rất đồng ý với câu này của ngươi, cho nên hóa thân này của ngươi và cả pháp bảo bán sinh Nguyên giới đều không đi được."
Vô Thần nhìn về phía Tu Thần với vẻ chế nhạo, sau đó vươn bàn tay ra, một viên châu ngọc cỡ nắm tay xuất hiện trong tay y.
Toàn thân viên ngọc này có màu trắng trong suốt, không có bất cứ tỳ vết nào, phía trên liên tục trào ra từng luồng sương mù màu trắng, những luồng sương mù này được cơ thể của Vô Thần hấp thu một cách chậm rãi.
"Trong Chư Thiên Vạn Giới chỉ có chín viên linh châu bán sinh Nguyên Giới, có được nó, thì có thể tự do đi lại bất cứ thế giới nào ở Chư Thiên Vạn Giới, không bị quy tắc hạn chế. Hơn nữa nó còn là vật nhận chủ, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, trừ phi chủ nhân của nó hoàn toàn ngã xuống, thần nguyên bị hủy diệt. Đương nhiên, cũng có thể khiến chủ nhân của nó chủ động giải trừ khế ước linh nguyên, ngươi cho rằng ngươi có thể khiến ta chủ động giải trừ được sao?" Vô Thần nhìn về phía Tu Thần rồi nói với một nụ cười.
Vẻ mặt của Vô Thần vô cùng tự tin, hơn nữa còn xen lẫn một chút châm chọc, trong Chư Thiên Vạn Giới không tồn tại người có thể cướp mất linh châu bán sinh trong tay y.
"Lợi hại như vậy sao? Hơn nữa chỉ có chín viên thôi sao?" Tu Thần giả bộ làm vẻ mặt kinh ngạc, sau đó bản thân cũng mở bàn tay ra.
Tám viên giống nhau như đúng, khi tức cũng hoàn toàn giống với linh châu bán sinh Nguyên giới ở trong lòng bàn tay Vô Thần hiện giờ.
Giờ khắc này, sắc mặt Vô Thần cuối cùng cũng thay đổi.
"Ngươi nói ở chỗ ngươi có một viên, mà ở chỗ ta lại có tám viên, tổng cộng là chín viên, chẳng phải những thế giới khác sẽ không có ai có nó hay sao?" Tu Thần hỏi với một nụ cười hứng thú trên gương mặt.
Nụ cười ấm áp như gió xuân trên mặt Vô Thần đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là vẻ u ám như nước, y đột nhiên thò tay ra muốn nắm lấy hạt châu trong tay Tu Thần.
"Rầm!"
"Ngươi!"
Tu Thần trực tiếp móc mọt con dao phay ra, sau đó dùng một tay đè cổ tay đang nhanh chóng vươn tới của Vô Thần, bổ một đao về phía vị trí xương cổ tay, toàn bộ bàn tay trực tiếp bị chặt đứt.
"Mẹ ngươi không nói với ngươi, không phải đồ của mình thì không được tùy tiện cầm bừa sao?" Tu Thần cười nhạt rồi nói.
Sắc mặt Vô Thần trắng bệch, đôi mắt phát ra sát ý ngập trời, một dòng nước lũ màu vàng kim trào ra từ phía sau lưng y, giống như một cơn sóng thần dâng lên, ùn ùn kéo đến cắn nuốt nơi Tu Thần đang ngồi.
Toàn bộ không gian đều bị dòng nước lũ màu vàng đó xé rách và cắn nuốt, trong lúc nhất thời, giữa trời và đất đều trở nên vô cùng tối tăm.
Tu Thần vẫn ngồi ở vị trí cũ, hắn khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng búng ngón trỏ một cái.
"Ầm!"
Không gian bên cạnh đột nhiên bị xé rách, lại một dòng nước lũ màu vàng khác tuôn ra từ trong khe nứt đó, trực tiếp lao thẳng vào rồi nuốt chửng lấy dòng nước lũ màu vàng của Vô Thần.
Cổ tay phải bị đứt của Vô Thần lập tức mọc ra một bàn tay khác. Y vẫn duy trì tư thế ngồi đó, nhưng cơ thể lại đột nhiên chập chờn, sau đó không gian bên người vỡ ra thành từng tấc, tiếng thủy tinh vỡ liên tiếp vang lên. Trong chớp mắt, khoảng cách giữa y và Tu Thần kéo dài hơn nghìn mét.
Giữa y và Tu Thần, chính là vô số tấm kính không gian bị nứt ra, từng miếng từng miếng ngổn ngang, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị. Dường như hai người đang cách nhau tận mấy thế giới vậy.
"Grào!"
Một tiếng hét rung trời truyền tới, chỉ thấy trong không trung đột nhiên ngưng tụ ra một người khổng lồ cầm trường kích trong tay, toàn thân được bao phủ bởi áo giáp, nhìn thoáng qua cũng cỡ nghìn trượng. Khoảng không cao nghìn mét lập tức tối sầm lại.
Toàn thân người mặc giáo này tản ra khí tức đáng sợ, bùng lên một ngọn lửa màu vàng, thoạt nhìn cực kỳ uy vũ và khí phách.
"A!"
Một tiếng quát lớn của trẻ con vang lên, sóng âm cuồn cuộn ùa về từ mọi hướng, chấn động đến mức không gian run rẩy rồi vỡ nát.
Vùng trời trên đỉnh đầu Tu Thần cũng xuất hiện một người khổng lổ nghìn trượng, có bộ dáng của một đứa trẻ.
Đứa nhỏ đó có ba đầu sáu tay, mỗi một tay đều nắm một một pháp bảo tiên thiên, chân giẫm lên Phong Hỏa Luân, người khoác Hỗn Thiên Lăng, toàn thân cháy lên ngọn lửa màu đỏ.
Không sai, Tu Thần trực tiếp gọi Na Tra ra!
Vô Thần nhìn pháp tướng trẻ con trên đầu Tu Thần mà cười lạnh một tiếng, một tia sáng màu vàng lóe ra từ con mắt y, rồi rót lên người khổng lồ mặc giáp kia.
"Ầm!"
Lúc này, kim quang trên người khổng lồ mặc giáp kia tỏa ra chói lòa, gã vung trường kích trong tay rồi trực tiếp xông tới.
Na Tra cũng lập tức xông lên nghênh đón.
"Ầm!"
Hai vị pháp tướng này lập tức đánh nhau, trong lúc nhất thời, trời đất sụp đổ, cả mặt trăng lẫn mặt trời đều mất đi ánh sáng.
Toàn bộ Bắc đại lục, thậm chí là cường giả của hai đại lục Đông và Tây đều cảm nhận được sự xuất hiện của hai vị pháp tướng khổng lồ này, tất cả đều nhìn về phía bên này trong nỗi ngạc nhiên và hoảng sợ.
Trong Tấn vương triều, Tấn Thiên Tử đang bàn bạc với thuộc hạ về chuyện chinh phạt Ninh vương triều, đột nhiên cảm nhận được sự xuất hiện của một luồng khí tức khiến y khiếp sợ và tuyệt vọng, sau đó tất cả mọi người đều hoảng hốt cùng kinh hãi, nháo nhào chạy ra khỏi đại điện.
"Đó... đó là cái gì vậy?" Một cường giả Thánh Thiên cảnh chỉ về phía xa bằng bàn tay phải run rẩy.
Những người khác cũng mang vẻ mặt kinh hãi, sợ đến mức không biết phải làm sao.
Lúc này, Tiger đang đứng bên cạnh Tấn Thiên Tử, nhìn hai pháp tướng khổng lồ chiến đấu, nó cau mày lại.
"Loại khí tức này, không nên xuất hiện ở Tử giới!" Tấn Thiên Tử cũng thì thào.
Tiger nhìn thoáng qua Tấn Thiên Tử mà cười lạnh trong lòng.
Đương nhiên là không nên xuất hiện ở Tử giới rồi! Nó biết chắc chắn là Tu Thần và người nào đó đang đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Tu Thần sử dụng phương thức chiến đấu ở cấp độ này. Chắc chắn đối phương là một nhân vật cực kỳ tài giỏi, thậm chí còn có thể là đại năng Nguyên giới!
"Ầm ầm..."
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, sau đó một cơn chấn động truyền tới từ phương xa.
Tấn Thiên Tử biến sắc, lúc này mới nghiêng mình biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó đã xuất thiện trước cổng thành vương đô, dùng một chưởng để khởi động lá chắn khổng lồ bao bọc toàn bộ vương đô.
Tiger và những cường giả Thánh Thiên cảnh khác cũng theo sau, cùng nhau vận công chống lại uy lực của dư chấn này.
"Đây là thần tiên đánh nhau sao? Chỉ dư uy mà đã khủng khiếp như thế ư? Vậy chẳng phải những cường giả tu vi Thánh Thiên cảnh ở gần chiến trường bên đó đều sẽ bị hủy diệt cả thân thể lẫn nguyên thần hay sao?" Tiger cố ý nói với giọng hoảng sợ.
Những người khác đều gật đầu đồng ý, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
"Đều ở đây phòng thủ hết cho ta! Không ai được ra ngoài hết!" Tấn Thiên Tử trầm giọng quát.
Tình huống trước mắt này, đã hoàn toàn không phải là thứ mà bọn họ có thể tham gia vào được, hắn thầm đoán chắc hẳn là người của bộ tộc Thương Lan và Tu Thần kia bắt đầu đại chiến.
"Lỡ như đánh tới đây thì phải làm sao?" Tiger hỏi.
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đều giật mình, sau đó cùng nhìn về phía Tấn Thiên Tử.
Tấn Thiên Tử cũng hơi giật thót trong lòng.
Hắn cũng không biết phải làm thế nào, nhưng chung quy vẫn không thể nói là tránh đi được? Phía sau chính là vương đô của Tấn vương triều, là cội nguồn của vương triều! Làm sao nói bỏ là bỏ được?
"Thủ vững!" Tấn Thiên Tử lạnh giọng quát.
Hiện giờ chỉ có nước cầu nguyện trận đại chiến có một không hai này không ảnh hưởng đến phía bọn họ.
Trong lòng mọi người đau khổ, lại chỉ có thể gật đầu.