Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 336: Ngươi đã chuẩn bị tốt để nhận lấy sự nhục nhã này chưa?

Chương 336: Ngươi đã chuẩn bị tốt để nhận lấy sự nhục nhã này chưa?

Phế truất ghế trưởng lão, cách chức xuống đội tuần tra, trên cơ bản Thương Lan Dạ chỉ thiếu nước không nói rõ muốn lấy hết quyền lợi của Thương Lan Lệnh mà thôi.

Những người trong đây đều nhao nhao lộ vẻ hoảng hốt, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Từ trước đến nay, trong gia tộc Thương Lan chưa từng có chuyện phế truất ghế trưởng lão, huống hồ Thương Lan Lệnh cũng chưa làm ra chuyện gì mất hết tính người, lão làm như vậy không phải cũng xuất phát từ ý tốt sao? Tất cả đều suy nghĩ cho tộc Thương Lan thôi mà.

Cứ thế mà phế truất ghế trưởng lão của lão hả?

Ngay cả lý do cũng tùy tiện như thế?

Phần lớn người trong đại điện đều cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là những người có quan hệ với Thương Lan Lệnh, bọn họ càng thấp thỏm và lo âu hơn.

Bây giờ Thương Lan Dạ đột phá trở thành Thần Vương, căn bản không cần giả bộ nữa! Lão muốn làm gì thì làm, hơn nữa ngươi chẳng có biện pháp chống lại bởi vì thực lực của lão đã vượt qua toàn bộ người trong gia tộc Thương Lan.

"Thế nào? Không muốn hả?"

Thương Lan Dạ nhìn Thương Lan Lệnh đang trắng bệch mặt, cắn chặt khớp hàm thì cười lạnh hỏi.

Thương Lan Lệnh run cả người, sắc mặt âm trầm như nước, lão từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, lão đáp: "Thuộc hạ lĩnh lệnh! Đa tạ tộc trưởng khai ân!"

"Được rồi, những chuyện ngươi quản lý lúc trước giao lại toàn bộ cho nhị trưởng lão xử lý đi. Ngươi lui ra đi, bàn giao lại hết công việc trong tay." Thương Lan Dạ gật đầu hài lòng bảo.

"Thuộc hạ xin cáo lui!" Thương Lan Lệnh chậm rãi đứng dậy, hành lễ sau đó xoay người rời đi.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.

Thương Lan Dạ liếc nhìn đám người, hỏi: "Các ngươi còn có chuyện gì?"

"Không có... Không có... Thuộc hạ xin cáo lui!" Đám người bị dọa giật nảy mình, cũng vội vàng cáo từ rời đi.

Chớp mắt trong đại điện chỉ còn lại hai cha con Thương Lan Dạ.

Đến giờ Thương Lan Thần Uy vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, người mà y vẫn luôn coi là cái đinh trong mắt – Thương Lan Lệnh - cứ thế bị phế chức trưởng lão hả? Điều này khiến y có một cảm giác cực kỳ không chân thực.

Cho tới nay, trong cảm giác của mọi người Thương Lan Dạ là một người hiền lành, đồng thời để giữ gìn uy nghiêm của tộc trưởng, thái độ làm người của lão là không tùy tiện đắc tội người khác.

Thế nhưng sau khi vừa thành Thần Vương, lão đã lập tức cắt đứt toàn bộ quyền lợi của đại trưởng lão, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

"Phụ thân... Làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?" Thương Lan Thần Uy hỏi với giọng điệu hơi lo lắng.

Dù sao người ủng hộ Thương Lan Lệnh trong gia tộc Thương Lan không hề ít, lỡ như vì chuyện này và trở mặt hoàn toàn với nhau thật thì sẽ gây ra tổn thất vô cùng to lớn với gia tộc, cái được chẳng bù nổi cái mất.

Thương Lan Dạ cười lạnh, liếc nhìn hai pháp tướng khổng lồ vẫn đang đánh nhau điên cuồng giữa đại điện, hắn nói: "Ta biết lão vẫn luôn không vừa lòng, trong bụng vẫn căm tức. Lúc trước ta nhẫn nhịn lão vì thực lực không đủ, không có cách nào, bây giờ vi phụ đã tiến vào cảnh giới Thần Vương, không có gì phải kiêng dè cả. Lão thành thật làm trong đội tuần tra còn tốt, chí ít có thể sống yên ổn cả đời, nhưng nếu dám dùng thủ đoạn khác thì chỉ có thể tiễn lão đi thôi."

Thương Lan Thần Uy run rẩy khóe miệng, đây là dấu hiệu muốn giết huynh trưởng của mình à?

"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Chờ bọn họ đánh xong sao?" Thương Lan Thần Uy nhìn về phía hình chiếu và hỏi.

"Không xong được, chỉ là hóa thân pháp tướng chiến đấu với nhau mà thôi. Lúc này bọn họ chỉ đang thăm dò tu vi hai bên một chút." Thương Lan Dạ nói.

Thương Lan Thần Uy khẽ giật mình, trong đôi mắt toát lên vẻ sầu lo, thì thào nói: "Rốt cuộc hắn là ai vậy? Tại sao lại muốn xâm lược Thương Lan Tử giới của chúng ta? Sư tôn từng nói chỉ có người nào có được pháp bảo bán sinh của chín đại Nguyên giới mới có thể dùng tu vi Thánh Thiên cảnh xuất hiện trong Tử giới. Nhưng khi con xem trận chiến này của bọn họ, e là hóa thân đã lên đến tu vi cấp Thiên Tôn rồi? Là thần tiên đánh nhau thật ấy…"

Đôi mắt thâm thúy của Thương Lan Dạ híp lại, lão chợt cười lạnh bảo: "Đây là cơ hội của chúng ta."

"Cơ hội?"

Thương Lan Thần Uy nhìn phụ thân của y, vẻ mặt cực kỳ hoang mang, song nháy mắt y liền hiểu hàm ý trong lời nói của cha mình, bị dọa đến hãi hùng khiếp vía.

"Cha... Ý của cha là..."

"Biết trong lòng là được rồi, có một số chuyện không thể nói ra." Thương Lan Dạ ngắt lời con trai mình.

Thương Lan Thần Uy ngậm miệng lại, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.

Y phát hiện giờ mình không nhìn thấu được phụ thân, vì sao sau khi từ Thiên Tôn đột phá lên Thần Vương, tham vọng của lão lại lớn như vậy? Ngay cả vị trí giới chủ mà cũng dám ngấp nghé?

Y nghĩ không ra, hoàn toàn nghĩ không ra, nhưng cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

"Kế tiếp chúng ta cứ sống chết mặc bay, chỉ quan sát thôi, xem hai người bọn họ có thể đấu đá đến mức nào. Rốt cuộc là thử va chạm một chút hay muốn đánh đến bất phân thắng bại thật, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có đáp án thôi." Thương Lan Dạ nhìn hình chiếu, cười nói với ánh mắt thâm sâu.

...

Trong Thương Lan Tử giới, Na Tra vẫn đang chiến đấu với người khổng lồ mặc giáp.

Hai vị chính chủ thì lại vô cùng thong dong và tự đắc, nhàn nhã ngồi trên ghế xem kịch vui.

"Xem ra bản lĩnh của ngươi cũng chẳng kém gì ta." Vô Thần nhìn Tu Thần ngồi ở phía xa xa, cười lạnh bảo.

Tu Thần nhìn thoáng qua Vô Thần, sau đó khinh thường nói: "Ngươi coi trọng bản thân quá rồi."

"Nghe giọng điệu của ngươi như thể chắc chắn ăn được ta ấy, có thủ đoạn gì thì dùng luôn một thể không được hả? Cứ lãng phí thời gian như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Vô Thần đáp lại bằng một vẻ mặt giễu cợt.

Tu Thần chỉ lên bầu trời rồi nói: "Làm vậy để người bên trên chú ý chứ sao, hiện giờ người xem chưa đủ nhiều, không cần vội."

Giờ phút này không chỉ có người gia tộc Thương Lan đang quan sát mà Tu Thần còn mở cả lá chắn Tử giới để các thế lực lớn trong Phù Tiên giới có thể thấy được tình hình ở đây nữa.

Vô Thần nghe được lời Tu Thần nói thì sầm mặt, sau đó y vung tay lên, một màn khí hỗn độn màu đen xuất hiện trước mặt.

Chẳng thể nhìn thấy gì trong dòng khí hỗn độn đó cả, thậm chí cũng không biết miêu tả màu sắc đó ra sao, chỉ biết nó lộ ra vẻ quỷ dị thần bí.

"Ngươi nắm quyền hạn của Thương Lan Tử giới trong tay hả? Tiếp xúc được cả với ranh giới hạn chế?" Vô Thần lạnh giọng quát.

Giờ phút này y thực sự bị hù dọa.

Lúc đầu y chỉ coi Tu Thần là một kẻ xâm nhập mà thôi, cầm một viên linh châu bán sinh cố làm ra vẻ.

Nhưng là bây giờ xem ra, y quá khinh địch rồi!

Lá chắn thế giới của Thương Lan Tử giới đã bị Tu Thần mở ra một lỗ hổng khổng lồ, giờ e là tất cả cao thủ cấp Thiên Tôn trong Phù Tiên giới đều đang quan sát trận chiến này.

"Ta nhớ ngay từ đầu đã bảo với ngươi rằng cỗ hóa thân này và pháp bảo bán sinh của ngươi không chạy được rồi nhỉ? Ý ta không phải quá rõ rồi sao? Bởi vì ta còn mạnh hơn ngươi, muốn hành ngươi thì hành. Dĩ nhiên nếu ngươi không muốn hóa thân bị diệt và pháp bảo bán sinh bị cướp thì tự dùng bản thể đi, ta ở chỗ này chờ." Tu Thần nhếch miệng cười nói.

Vô Thần sầm mặt, sắc mặt trầm như nước, tròng mắt sâu và đen nhánh lóe lên sát ý ngút trời.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vô Thần lạnh giọng quát.

Tu Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai pháp tướng vẫn đang đánh nhau ở phía xa xa

"Có vẻ như ngươi xem cũng đủ rồi đấy, đi thôi."

Dứt lời, Tu Thần đứng dậy vỗ vỗ mông, nở nụ cười nhìn về phía Vô Thần: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Gì cơ?" Vô Thần nhướng mày, toàn thân căng cứng.

"Chuẩn bị tốt để nhận lấy nhục nhã đó."

Tu Thần nhếch miệng cười.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch