Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi, hiện tại cô bé thậm chí còn không thể nhắm mắt lại được, chỉ có thể nhìn Hà Yêu kia duỗi móng vuốt dữ tợn và sắc bén ra đâm vào mắt mình.
Thế nhưng, khi đầu nhọn đó còn cách đôi mắt cô bé khoảng một phân thì đột nhiên ngừng lại.
Cô gái nhỏ ngây ngẩn cả người.
Giờ khắc này, cô bé phát hiện ra dường như thế giới trở nên yên tĩnh và chỉ có một mình mình tồn tại vậy.
Trên mặt hai con Hà Yêu vẫn giữ nguyên nụ cười ác độc đầy gian ác, chúng vẫn không nhúc nhích, bên ngoài ngõ nhỏ vốn là phố xá sầm uất rộn ràng và tấp nập cũng đột nhiên không còn âm thanh nữa.
Bỗng nhiên, cô gái nhỏ phát hiện ra mình có thể cử động được, cô quay đầu bỏ chạy theo bản năng, vấp té giữa đường, rồi đứng lên và tiếp tục chạy như điên.
Khi cô bé chạy đến ngõ nhỏ thì hoàn toàn ngây dại.
Tất cả mọi người đều duy trì động tác vào mười lăm phút trước, đều đứng im cả rồi.
Ngay cả chiếc lá rụng bay lơ lửng trong không trung cũng bất động, tiểu nhị của quán mỳ bên cạnh đang hất nước bẩn được một nửa, bọt nước rơi nghiêng ngưng lại giữa không trung.
Còn có cả hơi nóng bay ra từ từ những chiếc bánh bao rải trên lồng hấp kia, những giọt nước miếng nhỏ tí được phun ra từ hai người phụ nữ đang chửi đổng, một lão già đáng khinh đang nhìn trộm một cô gái nào đó với ánh mắt sáng lóa...
Tất cả mọi thứ đều bất động.
Cô gái nhỏ lau nước mắt của mình, đi vào trong đám đông, lộ rõ vẻ mê man mà bất lực.
Thế là cô bé đẩy một nam tử một cái, nam tử đó bị cô bé đẩy ngã, thế nhưng động tác và vẻ mặt vẫn là bộ dáng ban đầu.
Nhìn nam tử trên mặt đất, hô hấp của cô gái nhỏ trở nên gấp rút.
Cô lại nhìn trái phải, rồi đi vào trong một cửa hàng, cầm lấy một con dao phay từ bên trong rồi lại đi vòng về ngõ nhỏ.
Nhìn hai con Hà Yêu trước mặt kia, cô gái nhỏ không ngừng hít thở sâu để tự tìm dũng khí cho mình, hai tay cầm dao phay có hơi run rẩy.
"Phù..."
Cô gái nhỏ thở ra một hơi dài, ánh mắt trở nên hung ác, bổ vào đầu một con Hà Yêu trong đó.
“Keng..."
Một tiếng giòn giã vang lên.
Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng đau đớn, con dao phay bay khỏi tay rồi rớt xuống đất, mà cô bé thì lại ôm bàn tay mình với vẻ mặt đau đớn.
Yêu quái cấp năm tương đương với tu vi Thần Thông cảnh của nhân loại, làm sao một đứa trẻ phàm nhân như cô bé có thể làm cơ thể đó bị thương được? Dùng hết sức lực toàn thân cũng không phá nổi lớp vỏ của chúng, ngược lại còn làm gan bàn tay mình bị thương.
Cô bé ngồi trên mặt đất ôm bàn tay, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và uất ức, cắn đôi môi mỏng, rồi lại đứng dậy chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Sau đó, lại thấy cô bé bưng một chậu dầu nóng, thở hổn hển trở về một lần nữa, cô bé dự tính sẽ dùng dầu để chiên luôn hai con Hà Yêu này.
Tu Thần ngồi trong quán rượu, không nhịn được mà nở nụ cười khi nhìn thấy hình ảnh này.
Hắn thích cô bé này, đủ tàn nhẫn cũng có rất nhiều ý tưởng, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, bụng cô bé đã kêu ùng ục, nhưng sau khi toàn bộ thế giới đều tạm dừng thì không có suy nghĩ đi ăn thứ gì nữa, mà chỉ muốn trả thù hai con Hà Yêu kia.
"Rào...."
Cô gái nhỏ trực tiếp đổ dầu nóng lên người con Hà Yêu, tiếng "xèo xèo" vang lên, thế nhưng vẫn không có hiệu quả như cũ.
Thủ đoạn của người phàm không đối phó được với yêu quái, huống chi là yêu quái cấp năm.
"Xoảng!"
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
Cô gái nhỏ nhìn thấy dầu nóng không có tác dụng, lập tức cầm lấy cái chậu sắt đập vào Hà Yêu một cách dữ dội, trút hết những sợ hãi và tức giận vừa rồi.
Đập được hơn mười phút, toàn thân cô gái nhỏ đều vô cùng mệt mỏi. Cô bé dựa vào bức tường bên cạnh, ôm đầu gối, lộ rõ vẻ bất lực và ngỡ ngàng, cái chậu sắt bên cạnh cô bé đã bị đập đến biến dạng.
"Rột..."
Đột nhiên, bụng cô bé vang lên.
Cô bé ngẩng đầu nhìn ra vị trí đầu ngõ, mím chặt đôi môi khô và nứt nẻ, sau đó lại cúi đầu xuống, chôn đầu lên đầu gối.
"Lộp cộp…"
Tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, trong trời đất yên tĩnh này nghe có vẻ khá chói tai. Cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra đầu ngõ.
Người xuất hiện trong tầm mắt của cô gái nhỏ là một nam tử tuấn tú có gương mặt như quan ngọc, thoạt nhìn mang theo khí chất vô song, khóe miệng lộ ra một nụ cười khiến người ta cực kỳ muốn thân thiết, trên người hiện ra vầng sáng màu bạc, nhìn qua giống như một thiên thần vậy.
Hiển nhiên người này chính là Tu Thần.
Cô bé nhỏ trừng mắt, đột nhiên đứng dậy, dựa lưng vào góc tường lộ rõ vẻ vô cùng sợ hãi.
"Ngươi... ngươi là ai?" Cô gái nhỏ hỏi trong sự hoảng hốt.
Tu Thần dừng bước chân, nhìn thoáng qua hai con Hà Yêu bên cạnh rồi nói: "Muốn giết chúng nó sao?"
Cô gái nhỏ nhìn qua, trong ánh mắt hoang mang lộ ra một tia thù hận, chợt gật mạnh đầu.
"Ta có thể giết bọn chúng cho ngươi." Tu Thần nói.
"Ngươi là thiên nhân sao? Bọn chúng không cử động được là do ngươi làm sao?" Cô gái nhỏ không tiếp lời của Tu Thần, mà hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Tu Thần gật đầu.
"Vậy người có thể dạy ta tu luyện được không? Ta muốn báo thù cho cha mẹ!" Cô gái nhỏ hỏi với ánh mắt cầu xin.
Đối với hai con Hà Yêu này, cô bé rất hận, nhưng nguyên nhân có thể khiến cô bé muốn giết chết bọn chúng một cách "siêng năng" như vậy, cũng không phải vì vừa rồi bản thân suýt chút nữa bị bọn nó móc mắt, mà là vì cha mẹ cô bé.
Cô bé này tên là Sở Nguyệt, trước đây, cha mẹ đưa cô bé đi gieo trồng và chăm sóc linh thảo cho chủ sở hữu là đảo chủ Văn Lãng Phong ở bến đảo Lãng Phong, sau đó bị yêu quái cướp mất. Chúng trực tiếp giết sạch những người chăm sóc linh bảo, chỉ còn lại một mình cô bé sống sót.
Đối với việc Yêu tộc sát hại ở bến, đảo chủ đảo Lãng Phong hoàn toàn không dám hé nửa lời. Hắn chỉ biết nén giận, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng chỉ bị cướp mất một vườn linh thảo, còn có rất nhiều khu vườn nữa, nhưng hậu quả của việc đắc tội với thế lực sau lưng đối phương sẽ rất phiền phức.
"Có thể." Tu Thần lại gật đầu.
Ánh mắt Sở Nguyệt bừng sáng, cô bé hỏi một cách hăng hái và kích động: "Thật sự có thể sao?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ nói đùa với một đứa trẻ như ngươi sao?" Tu Thần hỏi.
"Sẽ không đâu! Người lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không lừa ta!" Lúc này, Sở Nguyệt đáp.
Tu Thần cười ha ha, hỏi: "Nếu ta khiến ngươi trở thành một trong những người có tu vi cao nhất thế giới này, thì ngươi sẽ làm gì?"
Sở Nguyệt hơi sửng sốt, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc đến kiên quyết, cô bé đáp: "Ta sẽ giết sạch yêu quái! Ta muốn giết chết đảo chủ của đảo Lãng Phong!"
Lời nói này tràn ngập sát khí, lông mày Tu Thần hơi nhướng lên.
Một đứa trẻ năm, sáu tuổi, đáng lẽ phải là thời kỳ ngây thơ nhất, nhưng nội tâm của Sở Nguyệt lại tràn ngập thù hận, thậm chí đã đến mức có chút cực đoan rồi.
Nếu có thể cho một người như cô bé đủ bản lĩnh thì tuyệt đối sẽ trở thành ma đầu, một nữ ma đầu hoàn chỉnh.
Nhưng Tu Thần lại thích người như vậy.
Hắn muốn trợ giúp tạo ra một nữ ma đầu!
"Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, muốn có được thực lực, vậy phải trả một cái giá tương ứng, ngươi có bằng lòng không?" Tu Thần hỏi.
"Ta bằng lòng! Chỉ cần có thể giúp ta báo thù cho cha mẹ, thì ta sẽ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì!" Sở Nguyệt nói với ánh mắt kiên quyết.
Tu Thần cười ha ha rồi nói: "Ta muốn linh hồn của ngươi, ngươi phải hiến tế linh hồn ngươi cho ta."
Ánh mắt Sở Nguyệt mê man, cô bé hỏi: "Hiến tế thế nào? Ta... ta sẽ không...”
Tu Thần bảo: "Rất đơn giản, chỉ cần trong lòng ngươi muốn hiến tế linh hồn mình cho ta một cách thật lòng thật dạ để đổi lấy sức mạnh, ta tự nhiên sẽ cảm nhận được. Nếu không thật lòng, vậy hiển nhiên giao dịch giữa chúng ta cũng không có cách nào thành công được."
"Đọc thầm trong lòng sao?"
Sở Nguyệt thì thào một câu, sau đó nhắm mắt lại.
"Vù..."
Đột nhiên, một nguồn sức mạnh linh hồn vô cùng dồi dào và mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Sở Nguyệt.