Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 349: Đột phá địa vị cao, phá rồi xây lại!

Chương 349: Đột phá địa vị cao, phá rồi xây lại!

Thương Lan Lệnh dường như rất khó tiếp thu hai lựa chọn vô cùng đáng sợ này, lão nghe đều giống y như nhau.

"Đại nhân... Ngài muốn nói cho ta biết sự thật về thế giới này thật sao?" Thương Lan Lệnh nuốt nước bọt hỏi.

Lão nghi ngờ trong lòng, bởi lẽ không biết vì sao Tu Thần lại nói cho lão nhiều bí mật như vậy. Hiện giờ nói một cách nghiêm túc, lão không phải là thân tín của Tu Thần, chỉ có thể xem như lão nịnh bợ hắn để tranh thủ chút lợi ích cho bản thân mà thôi.

Lão nghĩ mãi mà không ra mục đích của Tu Thần là gì.

"Ngươi muốn nghe thì ta nói cho ngươi biết thôi." Tu Thần cười bảo.

Thương Lan Lệnh cắn môi, trong lòng cảm thấy vô cùng xoắn xuýt. Lão sợ sau khi mình biết sẽ rơi vào điên cuồng, nhưng không biết thì nhất định sẽ trăn trở suốt về vấn đề này, không chừng cũng điên luôn.

"Đại nhân, tiểu nhân muốn biết!"

Một lát sau, Thương Lan Lệnh rốt cuộc quyết định, lão đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.

Tu Thần tự rót cho mình một ly trà, sau đó cũng rót cho Thương Lan Lệnh một tách rồi bảo: "Uống tách trà đi."

Thương Lan Lệnh cầm chén trà lên, hai tay có hơi run rẩy, sau khi nói tiếng cám ơn thì lão tu một hơi cạn sạch.

"Chư Thiên Vạn Giới, nói trắng ra chỉ là chín đại Nguyên giới mà thôi. Tích điểm biến hóa ra chín viên linh châu bán sinh Nguyên giới và ba đại linh hồn ác oán, còn có chín sinh vật viễn cổ bất diệt. Mọi người trong Chư Thiên Vạn Giới đều cố gắng để mạnh lên, nhưng chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng cho chín sinh vật bất diệt kia thôi. Ngươi, Thương Lan Dạ và cả Thiên Thọ cũng thế…"

"Đến cả Vô Thần và Trường Sinh cũng vậy…"

"Các ngươi cảm thấy Vô Thần đã là tồn tại mạnh mẽ nhất Chư Thiên Vạn giới, thực ra không phải vậy, bọn họ vẫn chỉ là con sâu cái kiến."

Tu Thần nói xong mấy câu này thì không tiếp tục nói nữa, tự mình uống trà.

Biểu cảm của Thương Lan Lệnh không thay đổi bao nhiêu, song tay bưng tách trà cứ run lên không ngừng, mí mắt cứng đơ, cả người không nhúc nhích nổi.

"Choang!"

Tách trà trong tay Thương Lan Lệnh rơi xuống mặt đất vỡ tan tàng, còn bản thân lão thì cũng lảo đảo mấy bước, sau đó té ngã co quắp trên mặt đất.

Đôi mắt kia ảm đạm không ánh sáng, chẳng có tí sức sống nào, trống rỗng và mê man.

"Đại... Đại nhân... Ngài... Ngài chính là một trong chín sinh vật viễn cổ sao? Vậy… Vậy chuyện xưa về Vô Thiên và Vô Thần là sao?" Thương Lan Lệnh thì thào hỏi.

Ngay từ đầu Tu Thần có kể với lão về chuyện ân oán tình thù giữa Vô Thiên và Vô Thần, bây giờ hắn lại nói cho lão biết thực ra hắn còn trâu bò hơn Vô Thần là thế nào?

Rốt cuộc chuyện xưa nào mới là thật đây?

Tu Thần nhếch miệng cười bảo: "Dĩ nhiên ta không phải là một trong chín sinh vật viễn cổ rồi. Sai lầm lớn nhất mà Vô Thần mắc phải chính là dùng thể nguyên sinh để đột phá địa vị cao, chỉ có thể phá rồi xây lại thôi!"

Phá rồi xây lại?

"Nói cách khác, đóa sen đen mà Vô Thiên hóa thành lúc trước bị Vô Thần tiêu diệt mới thực sự là cách để đoạt lấy địa vị cao sao? Mà thần nguyên hoa sen đen đó đã bị ngài hấp thu nên ngài trực tiếp đạt được thành tựu hiện tại?" Thương Lan Lệnh run giọng hỏi.

"Đúng vậy, xem ra ngươi vẫn rất thông minh đấy. Bản tọa chỉ là một người nhặt được món hời lớn mà thôi. Người với người không công bằng thế đó, có những kẻ liều chết vẫn là một con kiến hôi, còn bản tọa luyện hóa một đóa sen đen bên đường lại có tất cả mọi thứ hiện tại." Tu Thần mỉm cười nói.

Tu Thần nói vậy như đâm vào tim lão! Hơn nữa rốt cuộc lão cũng hiểu vì sao từ đầu đến cuối Tu Thần căn bản chẳng quan tâm bất cứ hành động nào của Vô Thần, gì mà phong ấn Tử giới rồi cuộc chiến hóa thân, hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý.

Vô Thần đã không cùng đẳng cấp với người ta nữa rồi!

Vô Thần cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi!

Vậy rốt cuộc ai mới là cha đây?

Giờ Thương Lan Lệnh còn mờ mịt và bất lực hơn vừa rồi rất nhiều. Hiện tại lão không biết mọi người sống sót với ý nghĩa gì nữa, lão cố tranh giành vị trí tộc trưởng làm quái gì chứ? Không phải vẫn là một con sâu bọ thôi sao?

Thương Lan Lệnh lộ ra một nụ cười vô cùng khổ sở, quả thực nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

Lão cảm thấy mình vẫn quá ngây thơ.

"Đại nhân, sao ngài lại nói với ta những điều này?" Thương Lan Lệnh điều chỉnh lại biểu cảm, hỏi.

Rốt cuộc lão cũng biết rồi, có phải chịu đả kích lớn hơn nữa cũng không quan trọng.

Trước kia Thần Vương cảnh và tộc trưởng của gia tộc Thương Lan là giấc mộng và chấp niệm của lão, bây giờ suy nghĩ kĩ lại, lão chẳng có tí hứng thú nào, thậm chí còn không muốn tu luyện.

Dù sao có tu luyện thế nào cũng chẳng thể thành cha người ta, mãi mãi chỉ là đám tay chân mà thôi.

"Bản tọa muốn ngươi lan truyền tin tức này khắp Phù Tiên giới." Tu Thần nở một nụ cười sâu xa, rồi hắn nói tiếp: "Đã là sinh linh của Chư Thiên Vạn Giới thì hẳn phải biết chân tướng của thế giới chứ nhỉ?"

"Lan truyền sự thật về thế giới trong khắp Phù Tiên giới sao?" Thương Lan Lệnh chớp chớp mắt, nước đi này của Tu Thần lại khiến lão khó hiểu.

Làm vậy sẽ khiến Phù Tiên giới rung chuyển? Đến lúc đó đám lão quái vật viễn cổ kia đánh ra thì phải làm sao bây giờ? Lão muốn trốn cũng chẳng có chỗ nào trốn.

Tu Thần vươn tay phải sờ lên không trung, một sợi tóc của Thương Lan Lệnh xuất hiện trong tay hắn.

"Ngươi không cần phải sợ chết, có bản tọa ở đây không ai có thể giết được ngươi. Ngươi làm tốt chuyện này, ta dĩ nhiên sẽ ban sức mạnh Thần Hoàng cho ngươi…" Tu Thần nói.

Vừa rồi Tu Thần nói sẽ ban thưởng sức mạnh Thần Hoàng khiến lão vô cùng phấn khởi, nhưng giờ trong lòng lão chẳng dao động mảy may, ngay cả tí hứng thú cũng không có.

Song lão vẫn gật đầu đáp: "Đại nhân yên tâm, tất nhiên ta sẽ truyền tin tức này lan khắp Phù Tiên giới, nhưng lỡ như ta bị tóm, bọn chúng ép ta khai ra nguồn gốc tin tức, ta có phải khai ra tên ngài hay không?"

"Không cần, trực tiếp tự sát là được." Tu Thần nói.

Thương Lan Lệnh: "..."

Tu Thần nói vậy khiến lão cảm thấy là lạ, giống như chuyện khiến người ta sợ hãi nhất là cái chết lại chẳng có tí uy hiếp nào đối với Tu Thần, cứ tùy ý cho người ta chết, dù sao hắn có thể hồi sinh lại.

"Vậy đại nhân có phù văn hay cấm chế gì lợi hại không? Ta sợ thực lực của đối phương mạnh quá, đến lúc đó muốn chết cũng không được…" Thương Lan Lệnh cẩn thận hỏi.

Tu Thần lắc đầu nói: "Không cần, những lão ngoan đồng kia sẽ không đến mức đích thân ra tay với loại cấp bậc như ngươi đâu, chớ vẽ trò cho mình nhiều quá."

Thương Lan Lệnh bày ra vẻ mặt hết sức khó xử, lời Tu Thần như đâm vào tim lão nhưng lại vô cùng có lý khiến lão hoàn toàn không phản bác được.

Hiện tại một mình Thương Lan Dạ cũng có thể giải quyết lão chứ nói chi đến Vô Thần và lão giả viễn cổ sau lưng Vô Thần kia.

"Ngươi nên chết đi." Tu Thần bỗng nhiên nói.

"Hả?"

Thương Lan Lệnh tê cả da đầu, có hơi phản ứng không kịp, không biết Tu Thần nói vậy là có ý gì.

Tu Thần nhìn lên bầu trời, mỉm cười bảo: "Vô Thần muốn vào đây để tâm sự với ta. Hóa thân của ngươi trở về sẽ bị y phát hiện, làm lộ hợp tác giữa hai ta, phỏng chừng ngươi sẽ bị giết ngay lập tức, vẫn nên chết thì hơn."

Thương Lan Lệnh chợt ngẩn ra, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ cay đắng.

Lần trước lão tổn thất một hóa thân tầng chín, giờ lại phải mất thêm một hóa thân nữa hả? Lão sắp rớt cảnh giới rồi!

Thương Lan Lệnh quả thực có nỗi khổ không nói ra được, nhưng cũng không dám làm trái ý Tu Thần. Lão biết Tu Thần nói đúng, nếu để Vô Thần biết lão âm thầm thông báo tin tức cho hắn, nhất định lão sẽ bị giết chết.

"Vậy… Vậy làm phiền đại nhân ra tay…" Thương Lan Lệnh cười như mếu, lão muốn mỉm cười mà khóe miệng lại không chịu nghe theo khống chế cứ run lên bật bần, nhìn vô cùng khó coi.

Tu Thần cười ha ha, sau đó chỉ ngón tay lên đầu Thương Lan Lệnh.

Trong nháy mắt, một cỗ hóa thân của Thương Lan Lệnh lại bị Tu Thần tiêu diệt...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch