Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 357: Đưa vào vực sâu! Ta không cược nổi!

Chương 357: Đưa vào vực sâu! Ta không cược nổi!

Thiên Khôn Tử giới, trong miếu Thiên Thần trên núi Thiên Tử, Phương Nhuế Nhuế đang nhìn Sở Nguyệt từ đầu đến chân.

Từ sau khi Sở Nguyệt cáo biệt phụ mẫu, Tu Thần liền đưa nàng quay về.

Mặc dù bây giờ linh hồn đã được Tu Thần tái tạ lại hoàn toàn, sẽ không bị nhập ma nữa, nhưng nói thế nào cũng suýt chút hủy diệt sự tồn tại của một giới. Đồ đệ này của Tu Thần vẫn rất lợi hại.

Sở Nguyệt bị Phương Nhuế Nhuế thầm đánh giá.

Nếu như dựa theo thời gian phát triển bình thường, Sở Nguyệt vẫn nhỏ hơn Phương Nhuế Nhuế. Chỉ là vì bị Tu Thần đẩy nhanh sự phát triển nên bây giờ Sở Nguyêt đã được mấy trăm tuổi. Tuy dáng vẻ bề ngoài của nàng là hai mươi tuổi, nhưng trông lại có vẻ ngây ngô.

“Thầy, tại sao người luôn nhận đồ đệ nữ vậy? Miếu Thiên Thần chúng ta ngoại trừ người thì không hề có nam, lúc trước không phải sư công đã nhận người đấy sao?” Phương Nhuế Nhuế khiếu nại.

Tu Thần trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, cười mắng: “Tiger không phải là nam à? Thiết Đầu không phải nam à? Tiểu Bạch, Tiểu Liễu không phải nam à? Bọn Saitama không phải nam sao? Nói xung quanh thầy toàn nữ gì chứ, rõ ràng có rất nhiều nam đấy thôi?”

Phương Nhuế Nhuế vung vung tay áo, nói với vẻ khó chịu: “Nào giống chứ, bọn họ đều là thuộc hạ của thầy, không phải đệ tử thân truyền.”

“Sao hả? Muốn thêm mấy sư đệ?” Tu Thần hỏi.

“Không thích, sư đệ không dễ chọc, vẫn là mấy sư muội đáng yêu hơn.” Phương Nhuế Nhuế cười hì hì kéo kéo tay Sở Nguyệt, sau đó hỏi: “Tiểu sư muội, muội là đệ tử thứ tư của sư phụ. Ta là Nhị sư tỷ, sau này cứ đi theo tỷ. Sư tỷ sẽ bảo vệ ngươi!”

Sở Nguyệt nhìn Tu Thần, cười khan vài tiếng: “Vậy những sư tỷ khác đâu?”

“Các nàng ấy à, còn đang chơi đùa ở Thương Lan Tử giới.”

Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Nhuế Nhuế lập tức thấy phiền lòng.

“Đang đi chơi ở Tử giới khác sao? Vậy tại sao sư tỷ không đi?” Sở Nguyệt hơi thất thần hỏi.

Phương Nhuế Nhuế bĩu môi, hầm hừ nói: “Ta thua, bị đại sư tỷ giết.”

Sở Nguyệt: "???"

Câu trả lời này khiến Sở Nguyệt nghi hoặc, trò gì mà lại tự chém giết nhau như thế?

“Là đi đến một Tử giới rèn luyện, sau đó đánh nhau, ai bị giết thì quay lại, vậy là ta bị đại sư tỷ đánh lén! Sau này muội nhớ nha, đại sư tỷ rất lợi hại. Không đúng, tam sư muội cũng rất lợi hại. À cũng không đúng, thật ra ta cũng rất lợi hại, chỉ là có hơi chênh lệch một chút so với đại sư tỷ…” Phương Nhuế Nhuế nói đến độ đầu óc cũng loạn theo.

Sở Nguyệt che miệng cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Tu Thần, ánh mắt có chút vừa sợ sệt lại vừa chờ mong, hỏi: “Thầy, con có thể tham gia trò đấy không?”

“Ngươi thì đừng đi, các sư tỷ khác đều mới có tu vi tầng năm, ngươi tầng chín đỉnh cấp rồi, đi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa ngươi vừa suýt chút diệt mất một Tử giới, ở trong miếu Thiên Thần nghỉ ngơi một thời gian đi.” Tu Thần xua tay nói.

Thể xác của Sở Nguyệt vẫn như lúc trước, Tu Thần xóa bỏ ác oán và khôi phục lại bình thường. Nàng chẳng qua chỉ tái tạo lại linh hồn thôi, cho nên vẫn giữ được thực lực tầng chín như ban đầu.

“Vâng, thưa thầy.” Sở Nguyệt khẽ gật đầu, bất kể Tu Thần nói cái gì cũng đều được nàng tuyệt đối phục tùng tán thành.

“Sở Nguyệt, đi thôi, ta dẫn muội đi chọn phòng, sau đó chúng ta ra sau viện giúp sư nương tưới hoa.” Phương Nhuế Nhuế kéo tay Sở Nguyệt cười hì hì.

“Được!” Sở Nguyệt gật đầu, hai người tung tăng vui vẻ hướng về phía cung điện.

Tu Thần nhìn bóng lưng của hai người, lắc đầu cười, tiếp tục uống thử trà sữa trăm vị được ép từ chín mươi chín loại linh quả mà mình mới phát minh ra.

Một lúc sau, Tu Thần nhìn lên bầu trời, vẫy vẫy tay.

Thiên Khôn Vô Diệm xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, bộ dạng như lâm đại địch.

“Ngươi nhớ ta thế à? Mới mấy ngày không gặp đã lại tới rồi?” Tu Thần nói đùa.

Thiên Khôn Vô Diệm trừng mắt với Tu thần, sau đó ngồi xuống.

“Vô Thần bắt đầu hành động rồi.”

“Mới bắt đầu hành động thôi sao? Ta chờ lão lâu lắm rồi đấy.” Tu Thần có hơi thất vọng.

Hắn còn cho rằng Vô Thần sẽ lập tức bắt đầu ra tay ngay khi thần niệm bị hắn nuốt mất, ai biết đã một ngày trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hắn có hơi thất vọng về Vô Thần, làm gì cũng quá bảo thủ, không thành đại sự được.

“Ngươi biết y chuẩn bị làm gì sao?” Thiên Khôn Vô Diệm nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Tu Thần, tức giận hỏi.

Tu Thần cười ha ha, nói: “Lúc đầu lão định lợi dụng nguyên thần Thần Vương của Thiên Thọ và Phong Bà Tử để phong ấn Thương Lan Tử giới. Sau đó Hải Đô lại bị ta gài bẫy một phen cho nên có lẽ y hẳn là vò mẻ không sợ bể, muốn kéo Nguyên giới khác vào theo. Nhưng muốn những Nguyên giới khác ra tay thì nhất định phải có một miếng mồi nhử to lớn. Ta đoán thử xem nào.”

Tu Thần dùng ngón tay gõ gõ vào đầu, sau đó nói: “Y định tước giới vị đúng không? Bao nhiêu thế giới đây? Đừng nói với ta là định tước cả chín Tử giới luôn đấy, chơi lớn quá rồi. Năm sáu Tử giới thì thích hợp hơn.”

Thiên Khôn Vô Diệm trợn mắt nhìn qua Tu Thần, vẻ mặt như gặp phải ma.

“Thế mà ngươi cũng đoán được à? Hay là thật ra từ đầu ngươi đã tính toán xong, muốn ép Vô Thần đến bước đường này?” Thiên Khôn Vô Diệm cảm thấy đầu mình có hơi mơ hồ.

Nàng vốn cho rằng Vô Thần dùng cách này để đối phó triệt để với Tu Thần. Chẳng những Vô Thần muốn ra tay, mà còn giăng bẫy để những Nguyên giới khác cùng đối phó với Tu Thần.

Nhưng bây giờ nghe Tu Thần nói thế này, hình như nàng đã lo lắng vô ích rồi. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Tu Thần.

“Rất khó đoán à?” Tu Thần nhún vai cười hỏi.

Thiên Khôn Vô Diệm im lặng, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tu Thần, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.

“Lão muốn ta nhường ba Tử giới của tộc Thiên Khôn cho hai tộc khác, khi đó mỗi tộc của Phù Tiên giới cũng chỉ có một Tử giới. Vì ngươi mà bây giờ ta chỉ có thể đưa hai Tử giới Vô Song và Vô Diệm ra, hiện giờ ta lại trở thành tư lệnh không quân lính!”

Trầm mặc một lúc, Thiên Khôn Vô Diệm nói với vẻ mặt tràn đầy phiền muộn và khó chịu.

Nàng rõ ràng chẳng làm được gì ở Phù Tiên giới, lợi ích còn chưa chạm đến đã đành, kết quả mình lại phải đưa Tử giới ra, không đưa thì không được. Biết đi đâu mà nói lý bâu giờ?

Tu Thần nghe Thiên Khôn Vô Diệm phàn nàn, không nhịn được bật cười, nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, giao hết Tử giới cho ta là ổn rồi. Sau này cho ngươi một Nguyên giới cũng không thành vấn đề. Chính ngươi lại không tin, ngươi xem xem, hiện giờ mất cả chì lẫn chài?”

Nhìn nụ cười trên mặt Tu Thần, Thiên Khôn Vô Diệm càng uất hận, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có thật sẽ nắm trong tay toàn bộ sáu Tử giới khác không? Rốt cuộc ngươi là ai hả? Đại ca của ta, đại ca có thể giải thích rõ ràng ngọn nguồn cho ta không? Để ta có thể một lòng một dạ bước cùng một con đường với ngươi. Hiện giờ ta đã dùng tính mệnh của cả tộc Thiên Khôn để đánh cược, ta không cược nổi!”

Tâm trạng của Thiên Khôn Vô Diệm đã hoảng loạn đến mức không nghĩ được gì nữa.

Nếu như chỉ một mình nàng thì không quan trọng mấy, Tu Thần muốn làm thế nào thì nàng cũng có thể làm như thế. Nhưng hiện giờ đâu phải chỉ một mình nàng, phía sau còn cả vận mệnh của gia tộc, nàng không cược nổi.

Về mặt tình cảm, tất nhiên nàng sẽ nguyện ý đứng cùng phe Tu Thần, nhưng trong thực tế không thể dựa vào tình cảm để sinh tồn được. Nàng gánh vác cả tộc Thiên Khôn, không thể chỉ vì một món nợ ân tình mà đẩy cả tộc vào vực thẳm được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch