Chương 364. Người "nhìn thấu" tất cả! Sư tôn của Vô Thần!
Tu Thần nghênh ngang đưa Thiên Khôn Vô Diệm rời khỏi điện Vô Thần.
Vô thần xanh mét cả mặt.
Hiện giờ y căm thù Tu Thần chỉ sau mỗi Trường Sinh mà thôi.
Tát thẳng vào mặt y một cách vô cùng kiêu ngạo ngay trước mặt thuộc hạ, sau đó còn nghênh ngang đưa người rời đi nữa chứ.
Quan trọng nhất là y thật sự không dám động vào Tu Thần ở thời điểm trước mắt này.
Không sợ người thông minh, chỉ sợ kẻ điên.
Mà Tu Thần chính là một tên điên toan tập.
Một Tử giới nói hủy diệt là hủy diệt!
Hủy diệt Tử giới, thực sự là chuyện chưa từng xảy ra. Thế nhưng vừa rồi lại bị Tu nói hủy là hủy, nhẹ nhàng và thoải mái như chọc vỡ một quả bong bóng vậy.
Giờ khắc này, Vô Thần thậm chí còn cho rằng có phải mình đã trúng ngược lại mưu kế của Tu Thần hay không?
Lẽ nào hắn đã vào Phù Tiên giới?
Không có khả năng!
Vô Thần nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.
Y vẫn luôn chú ý đến thành lũy thế giới của Phù Tiên giới, Tu Thần chắc chắn chưa hề bước qua thành lũy.
Lần duy nhất buông lỏng cảnh giác chính là khi mình đang tước giới vị, nhưng sau đó y đã gia tăng chú ý, tự tin rằng trong lúc mình đang tập trung tinh thần chú ý đến thành lũy thế giới, Tu Thần tuyệt đối không thể tiến vào Phù Tiên giới trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế.
"Đại… đại nhân... thật sự cứ để bọn họ đi như vậy sao?" Sắc mặt Thiên Thọ Lão Quy trắng bệch, lão nhỏ giọng dò hỏi.
Hành động vừa rồi của Tu Thần chẳng khác nào cưỡi lên đầu Vô Thần rồi tát y một cái, thế mà Vô Thần vẫn có thể nhịn được.
Là do Vô Thần thật sự sợ Tu Thần vì Tử giới, hay là nói y có dự định khác?
"Bằng không ngươi cho bản tọa một kế sách đi?" Vô Thần nhìn về phía Thiên Thọ Lão Quy, lạnh giọng hỏi.
Toàn thân Thiên Thọ Lão Quy run lên, vội vàng cúi đầu cười gượng, không dám nói nửa lời.
Vô Thần quét ánh mắt tăm tối nhìn đám người phía dưới.
Bốn người này cảm nhận được ánh mắt sắc bén như đao đó của Vô Thần, da thịt toàn thân đều căng lên, cúi đầu không dám đối mặt với y.
"Đi xuống đi." Vô Thần nói thẳng.
Y không cho bọn họ bất cứ lời giải thích nào nữa, bởi vì không cần thiết.
Đối với Vô Thần mà nói, bốn người này là rác rưởi, là công cụ mà thôi.
Về phần giải thích?
Tại sao phải giải thích với rác rưởi? Vô Thần hoàn toàn không quan tâm bọn họ nghĩ thế, hiện giờ thứ y để tâm chính là tại sao Trường Sinh và những đại lão của Nguyên giới khác vẫn không ra tay với Tu Thần!
Nếu cứ kéo dài như thế này sẽ là sự tổn thất và đả kích rất lớn đối với Phù Tiên giới.
Nói cách khác, sinh linh chi lực vẫn luôn được rút ra và hấp thu từ bên trong Chư Thiên Vạn Giới, mà Phù Tiên giới ngươi lại bị ép thiếu đi quá nửa! Cứ như vậy, không quá một kỷ nguyên sẽ bị bỏ lại thật xa mất!
Đến lúc đó, mệnh của Vô Thần y cũng tận rồi.
Bốn người Thiên Thọ Lão Quy cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này nữa mà đi xuống. Bọn họ rất hiểu tâm tình của Vô Thần hiện tại, nói thật, không lấy bọn họ ra để trút giận đã được xem là vô cùng nhân từ rồi.
Nếu đổi là một chủ tử tàn bạo khác, bị Tu Thần làm mất thể diện, uy hiếp ở ngay trước mặt đám thuộc hạ bọn họ, sợ là không còn ai trong số họ có thể sống sót được.
Vô Thần nhìn về phía đại điện trống trải, hít sâu vài hơi mới ngăn được cơn tức giận sắp bùng phát của mình.
Sau khi ngồi yên lặng một mình trong nửa canh giờ, Vô Thần chậm rãi đứng dậy. xoay người một cái rồi biến mất.
Ngay sau đó, Vô Thần xuất hiện trong một cung điện trôi nổi ở không trung.
Cung điện này vô cùng hùng vĩ và tráng lệ, thoạt nhìn cực kỳ khí phách. Xung quanh chẳng xây dựng gì hết, cũng không có bất cứ đồ vật gì khác, chỉ là một tòa cung điện đang lặng lẽ trôi nổi mà thôi.
Vô Thần nuốt nước bọt, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, đứng trước điện thật lâu không dám tiến vào.
"Vào đi." Một giọng nói già nua truyền ra.
Toàn thân Vô Thần run lên, sau đó quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, rồi đứng lên đi vào.
Vừa tiến vào trong cung điện, toàn bộ khung cảnh thay đổi trong nháy mắt.
Xuất hiện trước mắt y chính là một con sông nhỏ quanh co, ở bên bờ sông có một căn nhà tranh.
Một lão giả mặc trường bào màu trắng, cả đầu tóc bạc, đang cầm một cái xẻng nhỏ, khom người làm gì đó ở trong khu vườn.
Vô Thần hít một hơi sâu, đi tới phía sau lão giả, chắp tay thi lễ rồi chào hỏi: "Đồ nhi xin bái kiến sư tôn."
Lão giả không để ý đến, dùng xẻng nhỏ chậm rãi xúc rễ cây nho màu vàng lên, sau đó để vào trong cái rổ ở bên cạnh.
Vô Thần vẫn duy trì tư thế cúi đầu và chắp tay thi lễ, không dám lộn xộn một chút nào.
Lão giả làm xong việc, cái xẻng trong tay biến mất không thấy nữa, sau đó cảnh tượng lại chuyển đổi trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện trong một đình nghỉ mát.
Lão giả ngồi trên ghế đá, bình thản rót một ly trà cho mình.
"Biết vì sao trước đây lão phu cứu ngươi từ Thiên giới, rồi giao Phù Tiên giới cho ngươi quản lý không?" Lão giả nhấp một ngụm trà, lạnh giọng hỏi.
Vô Thần run lên, vội vàng đáp: "Bởi vì sư tôn khoan dung nhân hậu, rộng lượng vô cùng!"
Lão giả cười ha ha: "Khoan dung nhân hậu, vô cùng rộng lượng..."
"Ngươi không phải là đối thủ của Tu Thần, bị dắt mũi cũng là điều bình thường thôi. Việc này không trách ngươi được."
Lời này của lão giả khiến trong lòng Vô Thần lại tức giận, y nghiến răng nói: "Đồ nhi cho rằng, nếu dùng bản thể thật để chiến đấu, đồ nhi vẫn có thể là đối thủ của hắn."
"Tu Thần là người Trái đất, một người trong kế hoạch xuyên không của bộ tộc Hạo Thiên, đó chính là lai lịch của hắn." Lão giả nói.
Vô Thần ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng sợ, hỏi với vẻ khó tin: "Hắn là người bộ tộc Hạo Thiên sao? Không thể nào! Không phải Phù Tiên giới ta không xuất hiện người xuyên không của bộ tộc Hạo Thiên hay sao? Cho dù có thứ được gọi là hệ thống do bộ tộc Hạo Thiên phát minh ra, thì cũng không thể làm nên trò trống gì. Làm sao Tu Thần này có thể có được bản lĩnh như vậy chứ? Hơn nữa còn phát triển nhanh chóng trong khi đồ nhi không biết một chút nào.”
Lão giả khẽ cười một tiếng, lại nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói:
"Trong chín đại Nguyên giới, năng lực sinh linh của Qua Thiên ở Thần Vũ giới đã đạt đến một cấp bậc cực kỳ đáng sợ. Nhưng hắn vẫn không thể nào trở thành tích điểm mới. Cho nên để đột phá, hắn đã chỉ dẫn cho bộ tộc Hạo Thiên – những người quản lý Tử giới thuộc Thần Vũ giới, bắt đầu chế tạo ra người xuyên không ở trong Ngân Hà Tử giới một cách trắng trợn. Mỗi một người xuyên không đều được thêm một hệ thống. Mà những hệ thống này, chẳng qua chỉ là một pháp trận dự trữ năng lực được Qua Thiên chế tạo ra trước mà thôi. Những người xuyên không mang theo hệ thống này sẽ tùy theo năng lực, hoặc là đạt được một điều kiện nào đó mà nhận được sự nâng đỡ từ pháp trận năng lực của Qua Thiên, từ đó thăng cấp bản thân."
Cái gọi là pháp trận dự trữ năng lực, chính là đem toàn bộ năng lực cất giữ vào trong đó từ trước. Sau đó khi hấp thu lại thì có thể trực tiếp một bước lên trời!
Ánh mắt Vô Thần dại ra, y cảm thấy lối tư duy của mình có chút không theo kịp tiết tấu của sư tôn.
Còn có cả thao tác này nữa sao?
"Giới hạn chứa đựng năng lực của mỗi một hệ thống là không giống nhau. Có hệ thống tối đa cũng chỉ có thể khiến kí chủ tăng đến Thánh Vương cảnh. Có hệ thống là Thiên Tôn hoặc Thần Vương. Mà hệ thống của Tu Thần chắc hẳn là kiệt tác lớn nhất của Qua Thiên. Nếu được Tu Thần hấp thu hoàn toàn, chắc hẳn năng lực sinh linh của hắn sẽ đạt đến cấp bốn, Sáng Tạo Sinh Mệnh." Lão giả nói với một nụ cười.
"Sáng Tạo Sinh Mệnh?"
Vô Thần hoàn toàn ngây người. Trong tích tắc, da gà toàn thân y đều nổi hết lên.
Y cũng mới chỉ cấp ba mà thôi!
Hơn nữa, y còn tu luyện qua vô số năm, lại thêm sự ban ân của sư tôn mình nên mới đạt được đến cảnh giới hiện giờ!
Mà một pháp trận dự trữ năng lượng do Qua Thiên làm ra, lại cao hơn năng lực mà mình đã khổ cực nhiều năm như vậy?
Rốt cuộc Qua Thiên kia đã đạt đến trình độ nào rồi?