Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 365: Tay cự phách Phù Tiên giới! Giang sơn thời nào cũng có người tài!

Chương 365: Tay cự phách Phù Tiên giới! Giang sơn thời nào cũng có người tài!

“Tu vi của tên Qua Thiên kia rốt cuộc là gì vậy?” Vô Thần run giọng hỏi.

Y vẫn luôn biết rằng Thần Vũ giới là một Nguyên giới vô cùng hùng mạnh, nhưng lại không ngờ rằng Qua Thiên sẽ lợi hại đến thế.

Lão đã đến trình độ có thể sáng tạo ra Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn rồi sao?

Thế thì những Nguyên giới khác chẳng phải sẽ bị đánh bầm dập luôn à?

“Ai biết được, đều là lão quái vật cả, làm sao dễ dàng giở lá bài tẩy của mình ra như thế. Nói không chừng lão ta đang giấu đầu hở đuôi thôi. Muốn tạo ra một Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn là để những lão quái vật khác cảm thấy hóa ra lão ta đã cách mốc phi thăng không còn xa nữa?” Lão giả nọ nở nụ cười đầy thâm sâu, nói.

“Qua Thiên làm như thế để làm gì chứ?” Vô Thần khó hiểu.

Bỏ ra một cái giá rất đắt để tạo ra pháp trận dự trữ năng lực, sau đó lại đưa nó vào trong cơ thể người xuyên không, tạo ra vô số cường giả, chuyện này có lợi gì cho lão ta?

Nói từ Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn vừa rồi, để tạo ra một loại hệ thống cấp bậc, chắc chắn Qua Thiên cần phải bỏ ra một cái giá vô cùng lớn! Nhỡ đâu người ta đi sau lại vượt trước, thoát khỏi khống chế, quay lại làm thịt ngươi thì phải làm sao? Chẳng phải là tự mang đá đập chân mình ư?

Vô Thần không thể nào hiểu nổi hành động này

Lão giả lắc đầu cười, nói: “Ngươi vẫn còn quá ngây thơ, trong chín đại Nguyên giới, làm gì có kẻ nào là người công chính liêm minh? Mỗi một pháp trận dự trữ năng lực đều được Qua Thiên bày cấm chế. Những người xuyên không kia thật ra cũng là chất dinh dưỡng của lão thôi. Đợi đến khi bọn họ hấp thụ xong năng lực của pháp trận, sau đó đột phá đến cảnh giới cao hơn thì cấm chế của pháp trận sẽ mở ra, thu hồi những người xuyên không kia về. Những người xuyên không kia tương đương như một Trú Giới Linh Châu cỡ nhỏ, giúp lão ta thu thập sinh linh chi lực mà thôi.”

“Thông qua việc xâm chiếm những Nguyên giới khác, hấp thụ sinh linh chi lực, sau đó lại lấy chúng từ trên người những kẻ xuyên không kia?” Vô Thần trợn tròn mắt.

Y đột nhiên cảm thấy tên Qua Thiên này thật sự rất lợi hại!

Thần Vũ giới đang không ngừng phát triển giống các Nguyên giới khác, thế mà lão còn ra một chiêu như thế, chẳng phải là có thu nhập vượt mức hay sao?

Qua thời gian dài, Thần Vũ giới có được địa vị như hôm nay cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tại sao sư tôn của y đã nhìn thấu hết thảy, biết rõ đó là “con đường rải đầy hoa” lại không chịu làm theo?

“Ngươi muốn hỏi lão phu tại sao không bắt chước pháp trận hệ thống thu hồi này của Qua Thiên đúng không?” Lão giả hỏi.

Vô Thần khẽ gật đầu.

“Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt tốt xấu. Hệ thống này là một con dao hai lưỡi. Nếu dùng tốt nó sẽ mang đến cho lão ta vô số lợi ích, nhưng nếu dùng không tốt, thì đó chính là tai họa vô tận.” Lão giả thở dài một hơi, dường như rất cảm khái.

“Đồ nhi vẫn không rõ.” Vô Thần cười ngượng ngùng, hỏi.

Theo y thấy, hình như cái lợi nhiều hơn cái hại rất nhiều. Dù thật sự xuất hiện một kẻ phản bội thì cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục thu được lợi.

“Biết vì sao những giới chủ của những Nguyên giới khác đều lui về sau màn không? Dùng Phù Tiên giới để ví dụ đi, rất nhiều hậu bối thậm chí còn không biết sự tồn tại của lão phu, nhưng chỉ có Qua Thiên vẫn quản lý Thần Vũ giới. Những người bên trong giới không ai không biết lão Qua Thiên vẫn là chúa tể Thần Vũ giới, biết tại sao không?” Lão giả lại hỏi.

Vô Thần lại lắc đầu lần nữa.

Đây cũng chính là điểm mù trong hiểu biết của y.

Thật ra y vẫn luôn nghi hoặc về vấn đề này, sau đó cảm thấy có lẽ đám lão bất tử đã nhìn thấu hồng trần, không còn thấy thứ gì thú vị nữa cho nên lùi về sau màn. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện hấp thụ sinh linh chi lực, thế giới này vẫn là của bọn họ.

Thậm chí Vô Thần cảm thấy cách làm này của Qua Thiên rất ngu xuẩn.

Tất cả lão quái vật đã lui về hậu trường, mà lão ta vẫn nhảy nhót trên sân khấu, chẳng phải điều đó chứng minh rằng lão ta muốn người người biết đến lai lịch của mình sao? Lỡ như thật sự xuất hiện một sinh vật nào đó hùng mạnh, thì lão ta tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của đối phương!

“Bởi vì lão đã không còn con đường nào để lùi nữa. Nhóm hệ thống lúc trước đã khiến lão ta hao phí quá nhiều sinh linh chi lực và tu vi. Lúc đó nghe nói lão ta dùng tu vi tạo ra một hệ thống vô cùng lớn mạnh, hẳn đó chính là Tu Thần bây giờ. Cộng tất cả hệ thống lúc trước mới so được với hệ thống cài trong người Tu Thần, căn bản số hệ thống trước đó chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Cho nên lão ta nhất định phải để Tu Thần lớn mạnh, cần có thời gian để giám sát Tu Thần, phòng trường hợp hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu như Tu Thần bỏ mình đúng vào lúc đạt được thành tựu, thì chẳng khác nào chặt mất một cánh tay của Qua Thiên!"

Lão giả nói đến đây, nở một nụ cười quỷ dị.

Con ngươi Vô Thần đảo một vòng, y thì thào nói: “Sư tôn cũng đang chờ Tu Thần hoàn toàn thành hình đúng không? Hiện giờ hắn giống như một quả ngọt, tất cả chúa tể Nguyên giới đều đang đợi đến khi hắn chín mọng, sau đó trực tiếp hái lấy từ tay Qua Thiên! Như thế chẳng những có thể thu được một số lượng lớn sinh linh chi lực, còn có thể khiến Qua Thiên tổn thất tu vi! Nhất cử lưỡng tiện!”

“Ha ha, xem ra ngươi cũng không ngốc đến nỗi không có thuốc chữa đâu nhỉ?” Lão giả mỉm cười, gật đầu nói.

Vô Thần nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Nếu là thế thì chuyện mình tước giới vị Tử giới chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện à? Bây giờ nói không chừng mấy kẻ ở Nguyên giới khác sẽ không thèm động đến Tu Thần!

“Sư tôn… Vì sao trước đây ngài không nói với con? Bây giờ vì muốn người của Nguyên giới khác đối phó với Tu Thần mà con đã tước giới vị của tất cả Tử giới rồi…” Vô Thần run giọng hỏi, hiện giờ y có cảm giác muốn khóc.

Lão giả cười vang, nói: “Không sao cả, ngươi nên làm thế nào thì cứ tiếp tục làm thế ấy, nên đấu với hắn thì cứ đấu, nên đấu với Trường Sinh thì cứ tiếp tục đấu. Còn về những chuyện phác thì không cần phải quan tâm, chín đại Nguyên giới yên ổn nhiều năm như thế, đã đến lúc thay đổi rồi.”

Vô Thần khó hiểu nhìn về phía lão giả, khẽ hỏi: “Đám người Trường Sinh định đối phó với Tu Thần, cướp lại Tử giới sao?”

Hiện giờ điều y sợ nhất chính là mấy lão già kia không cho phép thuộc hạ nhúng tay vào chuyện này, cứ để Tu Thần tiếp tục lớn mạnh.

“Có ai chê nhiều Tử giới chứ? Về đi, sẽ có người không nhịn nổi thôi. Bây giờ ngươi chỉ cần tìm vị trí thật tốt cho chính mình thôi. Ngươi không cần đấu với lão già Qua Thiên. Ngươi chỉ cần đối đầu với Tu Thần, Trường Sinh và những giới chủ của Nguyên giới khác là được. Giang sơn thời nào cũng có người tài cả, hậu bối chưa chắc đã không đuổi kịp tiền bối.” Lão giả thần bí nói thêm.

Vô Thần nặng nề gật đầu, có những lời này từ lão giả, trong lòng y cũng an tâm hơn nhiều.

Dù sao bây giờ hai phe đấu đá phân tranh, một phe là một đám người kỳ cựu thản nhiên đánh cờ, còn một phe khác chính là đám hậu bối bọn họ đọ sức!

Hiện tại điều y cần làm là đọ sức với những người ngang cơ, giành lấy thắng lợi!

Có lẽ, bản thân y có thể giành được chiến thắng trong trận chiến giữa đám hậu bối, từ đó tu vi có thể tiến thêm một bước lớn! Cuối cùng sẽ giống như lão giả đã nói, hậu bối chưa chắn không thể đuổi kịp tiền bối!

Đột nhiên, một cảm giác hăng hái tràn ngập trong lòng Vô Thần, làm y không kiềm được mà kích động.

Có lẽ, trong tương lai không xa y thật sự có thể trở thành một sự tồn tại không khác những nhà lỗi lạc viễn cổ! Thành tựu khai sáng sẽ thuộc về thời đại của Vô Thần y!

“Đa tạ sư tôn dạy bảo, đồ nhi xin cáo lui!”

Vô Thần hít một hơi thật sâu, trên mặt chợt khôi phục lại vẻ tươi cười ấm áp như gió xuân trước đó, chắp tay hành lễ cáo lui.

Ánh mắt thâm sâu của lão giả thoáng nhìn về hướng Vô Thần rời đi, khóe miệng lộ ra ý cười sâu xa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch