Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 369: Đấu đầu không khoan nhượng! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!

Chương 369: Đấu đầu không khoan nhượng! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!

Một tiếng gọi “Dạ Hạ Thiên Quân” của Thượng Cung Cẩn chứa đựng nỗi căm tức và thù hận khôn cùng.

Năm đó phụ thân nàng nhìn thấy Dạ Hạ Thiên Quân thoi thóp ở động Thi Ma đáng thương vô cùng nên mới cứu y, nhận y làm con nuôi, vẫn bồi dưỡng y như con ruột của mình.

Ai ngờ lại thành nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, cuối cùng Dạ Hạ Thiên Quân lấy oán trả ơn, khiến cả gia tộc Thượng Cung hoàn toàn biến mất khỏi Thiên giới.

Thượng Cung Cẩn chưa từng dám quên mối thù diệt tộc này, người mà nàng phải đối phó lại từng là nghĩa huynh của mình. Đối với nàng mà nói, cả quãng đời còn lại chỉ dùng để báo thù mà thôi.

Song nếu nàng muốn dựa và một tia thần nguyên chuyển thế để báo thù thì cơ bản là chuyện không tưởng. Dạ Hạ Thiên Quân ở dưới trướng Trường Sinh cũng đang không ngừng lớn mạnh thêm, hơn nữa tài nguyên của y là thứ mà một người chuyển thế như Thượng Cung Cẩn không thể so sánh.

Cũng may có Tu Thần xuất hiện, giúp Thượng Cung Cẩn nhìn thấy được hy vọng báo thù.

"Sao nào? Giờ ngươi tìm được chỗ dựa rồi liền muốn báo thù thay cho gia tộc Thượng Cung hả?" Dạ Hạ Thiên Quân cười đầy ác độc, nhìn chằm chằm Thượng Cung Cẩn với vẻ mặt u ám.

Y không sợ Tu Thần, càng không sợ Thượng Cung Cẩn.

Giờ tu vi của y đã là Thần Vương, thực lực đủ để chèn ép Thượng Cung Hàn Thiên ngày trước từ đầu đến chân, thậm chí có thể nói là cao thủ đệ nhất xưa nay chưa từng xuất hiện trong gia tộc Thượng Cung!

Quả thực là y có vốn liếng để kiêu ngạo.

Thiên phú và sự nỗ lực của y vượt qua phần lớn mọi người.

Bởi vì khi còn nhỏ y vẫn luôn sinh hoạt trong động Thi Ma, khổ sở gì cũng nếm trải rồi, y biết chỉ có thực lực mới là thứ cai trị.

Y quả thực rất biết ơn sự giúp đỡ và dạy bảo của Thượng Cung Hàn Thiên nhưng tham vọng của con người sẽ ngày một lớn lên.

Khi thực lực của y đã lên đến hàng cao thủ thứ hai trong gia tộc Thượng Cung ở Vũ Hóa Trần triều, y cảm thấy vị trí của Thượng Cung Hàn Thiên phải truyền lại cho mình!

Chỉ khi dưới dự dẫn dắt của Dạ Hạ Thiên Quân, Vũ Hóa Thần triều mới không xuống dốc, con dân của Vũ Hóa Thần triều mới không lâm vào cảnh luyện ngục như y khi còn bé.

Thế nhưng, Thượng Cung Hàn Thiên không định truyền ngôi vị đó lại cho y, Vũ Hóa Thần triều không thể giao cho một người khác họ, dù cho Thượng Cung Hàn Thiên có chấp nhận thì những trưởng lão trong gia tộc cũng không đồng ý.

Cho nên Dạ Hạ Thiên Quân đã trở nên xấu xa.

Vị tướng quân bách chiến bách thắng của Vũ Hóa Thần triều, uy hiếp đến cả hai tộc khác, trực tiếp dẫn trăm vạn binh đánh chiếm Vũ Hóa Thần triều, tàn sát gần như toàn bộ gia tộc Thượng Cung.

Song điều duy nhất y tính sai chính là để Thượng Cung Cẩn chạy thoát cùng Thiên Nguyên Tử, người đã từng là đại công tử của gia tộc Thượng Cung.

Cũng chính nhờ hai sư đồ Thiên Nguyên Tử và Tu Thần mà hôm nay Thượng Cung Cẩn mới có thể đứng trước mặt Dạ Hạ Thiên Quân.

Nghe thấy lời Dạ Hạ Thiên Quân nói, Thượng Cung Cẩn siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, tức giận đến mức cả người khẽ run lên.

"Một ngày nào đó, ta sẽ tế máu ngươi cho cả gia tộc Thượng Cung! Vĩnh viễn không cho ngươi siêu sinh!" Thượng Cung Cẩn lạnh giọng quát.

Dạ Hạ Thiên Quân cười khẩy một tiếng, ánh mắt tràn đầy châm chọc và khinh thường, y cười nói: "Nói mấy câu hung ác thì ai mà không biết chứ? Muội muội à, ngươi có thể chuyển thế tiếp tục sống đã xem như may mắn lắm rồi, nên ngoan ngoãn sống tạm ở mấy thế giới trực thuộc Phù Tiên giới đi. Giờ ngươi mà nhảy ra, có khi gia tộc Thượng Cung tuyệt hậu thật đấy."

"Ngươi!"

Thượng Cung Cẩn muốn xông tới nhưng bị Tu Thần ngăn lại.

Tu Thần khẽ lắc đầu cười nói với Thượng Cung Cẩn: "Không sao, đấu võ mồm thì có ý nghĩa gì. Con gái trong nhà, đừng làm hỏng hình tượng."

Thượng Cung Cẩn nặng nề gật đầu, lùi xuống đứng bên cạnh Tu Thần, không nói thêm gì nữa.

"Chậc chậc, Trường Sinh này, thuộc hạ của ngươi phách lối thật đấy." Tu Thần nhìn Trường Sinh, lắc đầu nói.

Trường Sinh híp híp mắt, khẽ cười hỏi: "Ta có quen biết ngươi à?"

Quả thực lão không quen biết với Tu Thần thật.

Tu Thần chớp chớp mắt, nhìn về phía Vô Thần và hỏi: "Ngươi không nói cho lão biết ta là ai à?"

Vô Thần nhún vai cười đáp: "Người sắp chết thì không cần phải biết nhiều đến vậy? Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng giết lão, ta không tham dự."

Tu Thần khẽ gật đầu nói: "Có lý lắm."

Dút lời hắn lại nhìn về phía Chú Ly và hỏi: "Ngươi vẫn muốn tiếp tay làm việc xấu à? Đây là một vũng nước đục, ai đụng vào là chết. Tạm thời mục tiêu của ta chỉ là hai người bọn họ, ngươi muốn tham gia một chút cũng không sao, cho ta một câu trả lời rõ ràng là được."

Chú Ly giật giật mí mắt.

Y đã từng thấy vô số người phách lối nhưng phách lối giống như Tu Thần lại là lần đầu tiên.

Công khai nói một mình đánh lại hai người cai quản của hai Nguyên giới à? Sau đó còn hỏi y có tham gia hay không, tham gia thì bị giết một thể?

Một người ngay cả một Nguyên giới cũng chưa có lấy đâu ra tự tin đó?

"Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi từ đâu đến? Tại sao lại đạt được tu vi và năng lực như thế mà không hề có động tĩnh gì? Nếu như ngươi nổi dậy từ Phù Tiên giới thì tên Vô Thần rác rưởi có thể tự sát được rồi." Chú Ly dùng ngôn từ châm chọc nói.

Vô Thần đứng cách đó không xa nghe thấy những lời Chú Ly nói thì tức giận đến nổi gân xanh, nhìn chằm chằm y với ánh mắt chẳng tốt lành gì, lạnh giọng nói: "Mồm mép của ngươi vẫn khiến người ta chán ghét như trước! Giờ sao nào? Hắn đã hỏi thẳng ngươi rồi, ngươi có dám thẳng thắn trả lời không?"

Chú Ly híp mắt, đột nhiên lắc đầu cười, lùi về sau một bước và nói: "Ta khá sợ hãi, đứng xem kịch là được rồi, các ngươi cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến ta, ta từ bỏ Tử giới của Bắc Lý giới..."

Lời của Chú Ly khiến tròng mắt của Vô Thần và Trường Sinh co lại, cả hai lập tức quay sang nhìn hắn.

"Ngươi nghĩ hắn sẽ tin ngươi à?" Vô Thần hỏi với giọng lạnh lùng.

"Định làm ngư ông đắc lợi hả? Chậc chậc, mưu kế này của ngươi thật quá thấp kém." Trường Sinh cũng lắc đầu cười khẽ.

Tu Thần cười ha ha nói: "Sao các ngươi lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử vậy, lỡ như người ta không có ý định muốn nữa thật thì sao? Chú Ly đúng không? Ta tin tưởng ngươi."

"Ngươi!"

Vô Thần và Trường Sinh nghe thấy Tu Thần nói vậy thì lập tức bốc hỏa trong lòng.

Đặc biệt là Vô Thần, sự hận thù của y với Tu Thần đã đến mức chỉ cần nghe giọng nói của hắn thôi là cả người phát hỏa, hận đến mức chỉ muốn há miệng cắn chết hắn.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên mặt Tu Thần y càng nổi cơn tam bành, dường như mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn vậy.

"Vẫn là Tu Thần huynh đệ thực tế. Vậy các ngươi tiếp tục đi nhé, nếu ngươi đánh không lại bọn họ thì có thể nói với lão ca một tiếng, ta sẽ cho ngươi chút ân tình." Chú Ly thấy dáng vẻ ngạc nhiên và tức giận của Trường Sinh với Vô Thần thì cười ha ha, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Cho tới nay, ba giới là Bắc Lý giới, Phù Tiên giới và Thiên giới vẫn luôn bất hòa, bởi vì cả ba Nguyên giới đều ở trong một khu vực không gian, từ xưa đến nay đã xảy ra không ít tranh chấp.

Hơn nữa lại thêm Vô Thần và Trường Sinh vốn là đồng môn, đều phất lên từ Thiên giới khiến trong lòng Chú Ly vô cùng kiêng kỵ, lo sợ hai người bọn họ giở trò chia rẽ trước mặt mình, nhưng sau đó lại đột nhiên liên thủ lại, ăn thịt mình đến xương cốt cũng không còn.

Hiện giờ xuất hiện thêm một Tu Thần, y vô cùng vui vẻ đứng xem.

Y sẽ án binh bất động, nhìn xem ba người này có thể đấu đá tới trình độ nào, sau đó mới ra tay.

Dù sao, y với Tu Thần, Vô Thần, và cả Trường Sinh, không hề có mối thù nào lớn tới mức phải đi đến nước không chết không thôi. Nhưng ba người bọn họ lại khác, tất cả thù hận ràng buộc đều phơi bày rõ rành rành ra đấy.

Nếu y có thể công khai làm ngư ông đắc lợi thì sao phải tham gia chiến đấu sớm làm gì? Chú Ly không phải kẻ ngu.

Lúc này suy nghĩ của y hết sức rõ ràng, chính là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch