Chương 372: Toàn bộ vào Phù Tiên, giáng lâm một lần nữa!
Trên Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần, mọi người đang ăn cơm tối.
Hai người Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt vẫn chưa trở về, hiện tại Tu Thần cũng không liên lạc được với bọn họ, không biết hai cô bé điên này đã đi đến đâu rồi.
Nhưng nghe thấy hệ thống nhắc nhở về số sinh linh chi lực nhận được, chứng tỏ hai cô bé đã giết rất nhiều người, hơn nữa đều trên Thiên Võ cảnh, thậm chí còn có một Đế Thiên cảnh nữa.
Hắn cảm thấy không bao lâu nữa thì họ sẽ giết được Thiên Tôn.
Việc trao đổi sinh linh chi lực và điểm lĩnh vực ở Nguyên giới lại xảy ra sự thay đổi.
Ở trong Tán giới, một điểm sinh linh chi lực là một mét, Tử giới là một trăm điểm sinh linh chi lực đổi một mét, còn đến Nguyên giới thì lại mười nghìn điểm sinh linh chi lực chỉ đổi được một mét. Đây cũng là giới hạn trao đổi sinh linh chi lực và điểm lĩnh vực ở Chư Thiên Vạn Giới, có cao hơn nữa cũng không cao được tới đâu.
Đương nhiên, sinh linh chi lực nhận được khi giết chết một cường giả ở Nguyên giới, cũng chính là điểm kinh nghiệm, lại hoàn toàn không cùng một khái niệm với Tán giới và Tử giới.
"Thưa thầy, khi nào thì thầy cho chúng con đi Nguyên giới vậy ạ? Nhuế Nhuế và tứ sư muội vẫn chưa trở về, phỏng chừng là đang chơi rất vui vẻ rồi." Kinh Như Tuyết nhìn về phía Tu Thần với ánh mắt mong đợi rồi hỏi.
Nếu đã có thể đi tới Nguyên giới rèn luyện, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn chơi ở Tử giới nữa.
Nguyên giới, là thế giới có cấp độ không gian cao nhất trong Chư Thiên Vạn Giới, cũng là thế giới cổ xưa nhất, thế lực bên trong khó nhằn và phức tạp, cao thủ như mây, sự cạnh tranh vô cùng lớn.
Có cạnh tranh, mới có phát triển.
Ở trong Phù Tiên giới, hiển nhiên ba đại gia tộc là thế lực lớn mạnh nhất, bởi vì bọn họ kiểm soát Tử giới.
Nhưng vẫn còn những thế lực khác chiếm giữ những khu vực khác ở Phù Tiên giới. Tuy đối với Vô Thần mà nói thì những thế lực này dường như chẳng khác nào không tồn tại, nhưng ít nhất người ta cũng được xem như thế lực cực kỳ lâu đời tồn tại ở Nguyên giới. Có một vài thế lực ngay cả ba đại gia tộc cũng sẽ nể mặt họ.
Nếu so sánh, thì ba đại gia tộc này tương tự với cấp độ Thánh Vương trong Thiên Nguyên đại lục, mà Vô Thần chính là Cửu Nguyên, và những đại vực chủ khác cũng giống như một đám thế lực ở trong Phù Tiên giới.
Bọn họ không xứng đáng, cũng không có tư cách nhìn thấy Vô Thần, thậm chí rất nhiều người trong ba đại gia tộc cũng không thể tiếp xúc với y. Nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến cục diện họ mới là trụ cột ở tầng lớp thấp nhất trong Phù Tiên giới.
Một Nguyên giới, ngươi nghĩ chỉ dựa vào ba đại gia tộc để chống đỡ và phát triển thôi sao, đó là chuyện hoàn toàn không thực tế, cũng không có khả năng.
Tòa nhà cao tầng có thể cao đến đâu, đều phải xem tầng thấp nhất vững chắc đến đâu đã.
Phỏng chừng hiện giờ, Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt đang làm loạn ở thế lực nào đó. Phù Tiên giới lớn như vậy, lại thêm chuyện gần đây khiến Vô Thần và ba đại gia tộc không có khả năng còn thời gian nhàn rỗi để quan tâm đến việc tại sao đột nhiên lại xuất hiện hai cường giả chống đối lại những thế lực khác.
Đối với Vô Thần mà nói, vấn đề xuất hiện ở Phù Tiên giới không thể gọi là vấn đề được, chỉ có Tu Thần và Tử giới mới là vấn đề nghiêm trọng nhất trước mắt.
"Ăn xong thì đi." Tu Thần đáp.
Cứ để bọn họ ở lại nơi này mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, dựa theo tình huống hiện giờ, tạm thời các phe vẫn chưa đánh nhau được. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tám Tử giới của Tu Thần như hổ rình mồi, nhưng không ai ra tay.
Nếu đối phương cứ co đầu rụt cổ ở trong Nguyên giới của mình và hoàn toàn không ra tay, thì Tu Thần thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể gây chuyện từ Phù Tiên giới.
Tu Thần là một người không thích bị động, hắn thích chủ động, cho nên hiển nhiên là muốn gài bẫy Vô Thần, ép y phải ra tay đầu tiên.
Chỉ cần Vô Thần ra tay, thì những đại năng của Nguyên giới khác tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục đứng ngoài cuộc nữa, đến lúc đó tất cả đều sẽ bước vào trong tiết tấu của Tu Thần.
"Thật sao ạ?" Tiểu Bạch trừng mắt, sau đó lập tức ăn một cách điên cuồng, những người khác cũng gia tăng tốc độ.
Tuy quan hệ của mọi người trong miếu Thiên Thần rất tốt, nhưng cũng có sự canh tranh lẫn nhau, chẳng ai muốn trở thành người kém nhất.
Bởi vì ở miếu Thiên Thần, không tồn tại vấn đề thiên phú và cơ hội gì đó, mỗi một người đều có khởi điểm giống nhau, chính là được đối đãi tuyệt vời nhất trong Chư Thiên Vạn Giới, không ai sánh kịp.
Cho nên, thành tích hoàn toàn dựa vào nỗ lực và trí tuệ của bản thân, Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt đã đi đến Nguyên giới, bọn họ đương nhiên cũng không muốn rớt lại phía sau, muốn nhanh chóng đuổi kịp.
"Ăn chậm thôi, lúc này cũng không cần vội." Mục Ngưng Sương nhìn thấy điệu bộ ăn như hổ đói của mọi người, không nhịn được mà khẽ cười rồi trách mắng.
Tuy thời gian Mục Ngưng Sương tới miếu Thiên Thần chưa lâu, nhưng nàng vẫn có uy nghiêm, nghe được lời của nàng, mọi người chợt chậm lại.
Một bàn đồ ăn lớn này đều do nàng vất vả làm ra, ăn như hổ đói đúng là chà đạp lên công sức và không tôn trọng nàng. Mà không tôn trọng Mục Ngưng Sương, thì chính là không tôn trọng Tu Thần. Lỡ như một người không vui, không cho bọn họ đi tới Nguyên giới nữa thì thiệt quá rồi.
"Thưa thầy, nếu chúng con đi tới Nguyên giới, có cần chú ý gì không? Có thể bị lộ thân phận không ạ?" Thượng Cung Cẩn hỏi.
Vẫn cần phải hỏi vấn đề này cho rõ ràng trước đã. Thượng Cung Cẩn biết Tu Thần là một người cực kỳ thích đi một bước nhìn ba bước, thích mọi chuyện phải đi theo kế hoạch. Lỡ như làm xáo trộn sự sắp xếp của hắn, vậy thì được nhiều hơn mất.
"Không cần phải chú ý gì hết, vi sư sẽ cho mỗi người các ngươi tu vi Thiên Tôn cảnh. Các ngươi muốn làm rạng danh miếu Thiên Thần ở Phù Tiên giới cũng được, muốn gia nhập vào thế lực gia tộc khác cũng được, bản thân mình vui là được." Tu Thần thản nhiên nói.
Ván cờ của thuộc hạ, đối với Tu Thần mà nói không có ý nghĩa gì quá thực tế, giống như sư tôn của Vô Thần hoàn toàn không quan tâm việc đánh cờ giữa Vô Thần và bọn họ.
Bởi vì đến trình độ của bọn họ, bất cứ bất ngờ nào hoặc bất kỳ biến số gì, đều là có thể kiểm soát và sửa chữa được, không có chuyện chỉ vì sự vùng dậy của một tiểu nhân vật mà xáo trộn tiết tấu của toàn cục.
Đến đại thế giới như Nguyên giới, thực sự muốn nổi dậy, muốn mạng ta do ta không do trời dường như là chuyện không có khả năng.
Người ta đã phát triển qua vô số kỷ nguyên, thậm chí bắt đầu từ khi tích điểm phân hóa thành chín đại Nguyên giới, còn có thể e ngại một hậu bối như ngươi tới quấy rối nữa sao?
Đều là quân cờ cả thôi.
"Lão đại, vậy ta tới đó làm náo loạn nhé?" Tiger nhếch miệng cười rồi nói.
Tôn Ngộ Không nhìn Tiger khinh thường rồi đáp: "Ngươi náo loạn cái rắm ấy, ngươi không tìm một chỗ để sống qua ngày đã được xem như tiến bộ rồi."
Tiger đỏ bừng mặt, gãi đầu ngượng ngùng, nó thực sự nghĩ như vậy...
"Ngươi đúng là đạo đức giả, không giống ta. Ta đến Nguyên giới, lại có thực lực Thiên Tôn, chắc chắn sẽ tìm một thành phố nhỏ, sau đó lại tìm một chỗ ở, rồi trải nghiệm cuộc sống nhàn nhã ăn no ngủ kỹ, thi thoảng ra vẻ một chút. Thật là tốt." Saitama dùng một tay để chống cằm, nói với vẻ mặt khát khao.
"Ngươi thôi đi, đã muốn làm kẻ vô tích sự như vậy, thì ngươi cứ trực tiếp ở lại nơi này không tốt hơn sao?" Thiết Đầu nói với vẻ mặt cạn lời.
"Thế giới hai người của đại nhân và phu nhân, ta ở đây để tìm đường chết sao? Con cua ngốc." Saitama trợn trắng mắt.
"Ta là con rết nhé! Không phải con cua!" Thiết Đầu tức giận nói.
"Có gì khác biệt à? Dù sao cũng nhiều chân." Saitama đáp.
"Ngươi là con lừa ngốc!"
"Đồ con cua!"
"Con lừa ngốc!"
"Quái vật khoai tím!"
"Đồ mặc quần lót bên ngoài!"
"Tên biến thái luôn nhét gậy vào lỗ tai."
"Ngươi là tên đau mắt đỏ! Ánh mắt hơi một tí là đỏ."
Vốn là Saitama và Thiết đầu đang cãi nhau, không biết sao những người khác cũng bị lôi kéo vào, trong lúc nhất thời bàn cơm ầm ĩ không thôi.
Tu Thần lặng lẽ lắc đầu, sau đó vung tay lên, trong nháy mắt đã vô cùng yên tĩnh.
"Ha ha, nhìn thấy bọn họ cãi qua cãi lại cũng rất thú vị mà, sao lại nóng vội để bọn họ đi như vậy." Mục Ngưng sương hỏi với một nụ cười, nàng vẫn rất thích bầu không khí náo nhiệt trên bàn cơm như vậy.
Tu Thần mỉm cười, liếc nhìn không trung rồi nói: "Có người tới tìm ngươi."