"Bản thể của ngươi chắc có thể nhìn thấy tình huống hiện tại, ta cho ngươi quyền hạ thần niệm xuống đây, chỉ có ba giây. Nếu ngươi không chịu xuống thì ta sẽ diệt hóa thân này của ngươi." Tu Thần nói với con quái vật chín mắt.
Quái vật chín mắt lộ vẻ mờ mịt.
Nó chỉ là một hóa thân của quái vật mà thôi, trong lòng cũng chỉ có chấp niệm bắt bằng được Mục Ngưng Sương, còn những lời Tu Thần nói nó nghe không hiểu.
Tu Thần mở quyền hạn Tử giới ra, nhẩm đếm ba giây.
Mới được một giây, một cỗ thần niệm vô cùng thô bạo và mạnh mẽ đã từ vùng hư vô xông vào Tử giới, rơi xuống người con quái chín mắt.
Tu Thần híp mắt, lập tức đọc ký ức của thần niệm này.
Sau đó hắn bó tay luôn.
Chỉ có một tin tức.
“Giao người ra đây, bằng không ta sẽ phóng toàn bộ Tử giới vào vực sâu hư vô, cắt đứt hoàn toàn nguồn tiếp tế sinh linh Tử giới."
Tu Thần có hơi run rẩy khóe miệng.
Hắn vừa mới đọc được tin tức của thần niệm thì con quái chín mắt này cũng mở miệng theo, gần như đồng bộ.
Tu Thần hít vào một hơi thật sâu.
Hắn là một người rất thiếu kiên nhẫn.
Tin tức thần niệm truyền lại thông qua câu nói này khiến hắn muốn hành hạ đối phương đến chết.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hoặc là hạ thần niệm xuống nói chuyện rõ ràng một lần, hoặc là hóa thân này của ngươi khỏi cần tồn tại nữa. Ngươi muốn lưu đày Tử giới hả? Ha ha, ngươi cứ thử xem." Tu Thần cười lạnh nói.
Hắn mở quyền hạn một lần nữa, sau đó một đạo thần niệm hạ xuống.
Lần này, chớp mắt khi thần niệm vừa xuống, Tu Thần khuếch tán sinh linh chi lực mà đám Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt thu thập trong khoảng thời gian gần đây ra ngoài.
Lúc trước hắn không bao trùm vùng hư vô vì không gian hư vô trong Tử giới đều không cố định. Dĩ nhiên Tu Thần có thể cố định nó ở một khu vực, nhưng hắn không làm vậy là vì muốn mang đến cho đám người Nguyên giới cảm giác bức bách.
Thế nhưng hiện giờ hắn nhịn không được.
Phạm vi mười vạn dặm hư vô bên ngoài Thiên Khôn Tử giới lúc này đã trở thành Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần.
Một ma thần khổng lồ đứng lặng giữa dòng chảy hư vô cằn cỗi bên ngoài Tử giới, dường như đã đứng đó qua vô số tháng năm, cực kỳ cổ xưa và thần bí.
Xung quanh tượng đá, tầng tầng lớp lớp dòng cát màu đen chầm chầm chảy xuyên qua thân hình bức tượng, trông vô cùng thiếu thực tế.
Đây là một pháp trận hết sức lợi hại!
Người có cấp bậc như Vô Thần căn bản không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của tượng đá này.
Đây là tượng đá của một ma thần, cũng có chín mắt, tám tay và bảy chân.
Nó đứng lặng giữa khoảng không hư vô, đối mặt với tượng đá ở phía xa xa.
"Rất thú vị phải không?" Tu Thần hỏi mà mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Phạm vi của tượng đá đã nằm trong Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, trong tượng đá có một tia thần niệm, ký ức trong đó nháy mắt đã bị Tu Thần đọc sạch.
Nếu như không phải trong Lĩnh Vực Vô Địch của mình, Tu Thần cũng không có khả năng phát hiện ra tượng đá này.
"Ngươi không sợ ta cắn nuốt ngươi sao?" Trong tượng đá chậm rãi truyền ra một giọng nói khàn khàn vô cùng già nua, nghe đã thấy cả người không thoải mái.
Tu Thần khẽ cười, từ từ vươn tay phải ra.
"Trong Chư Thiên Vạn Giới không ai có thể làm màu trước mặt ta."
"Vù vù…"
Tu Thần vừa dứt lời, trong bàn tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đỏ máu, sau đó vùng hư vô phía trước cũng hiện ra vòng xoáy tương tự, càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành một hệ định tinh di động. Vòng xoáy này đánh thật mạnh về phía tượng đá.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Tượng đá phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tám cánh tay to lớn và dữ tợn đột nhiên ngưng tụ ra từng vòng năng lượng màu đen, đổ về phía vòng xoáy màu đỏ máu trước mặt.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ rền vang xa vạn dặm, không gian hư vô xung quanh nháy mắt lắc lư và bị bóp méo đến dị dạng, ngay cả Thiên Khôn Tử giới ở gần đó nhất cũng hơi rung chuyển.
Hai chiêu tấn công này thế mà trực tiếp tiêu tan hết, không ai làm bị thương ai.
"Giao Mục Ngưng Sương ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi." Tượng đá lạnh giọng nói.
Tu Thần cười ha ha, nhìn tượng đá với ánh mắt trêu tức rồi bảo: "Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì ta hả?"
"Lưu đày vào hư vô, phong ấn Tử giới, khiến ngươi và người của ngươi héo rũ và chết triệt để. Đấy chính là kết cục của kẻ chống đối ta." Tượng đá nói với giọng điệu vô cùng ngang ngược và phách lối.
Tu Thần nhướng mày, sau đó nhếch miệng cười, hắn nhìn nắm đấm của mình rồi hỏi: "Ngươi từng nghe nói đến nắm đấm to bằng cái nồi đất chưa(*)?"
(*)Câu nói của Châu Tinh Trì trong “Tuyệt đỉnh Kungfu”
"Cái gì?" Hiển nhiên tượng đá không hiểu đột nhiên Tu Thần nói vậy là có ý gì.
Tu Thần vuốt vuốt cổ tay rồi bảo: "Chưa từng nghe nói hả? Không sao, ngươi sẽ lập tức cảm nhận được ngay thôi!"
Một giây sau hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt tượng đá…
Tu Thần tới càng gần tượng đá, tỷ lệ chênh lệch lớn nhỏ giữa hắn và nó hoàn toàn hiện ra.
Trước đó bọn họ nhìn nhau từ xa, khoảng cách tận hơn vạn dặm. Mà giờ đối mặt, Tu Thần giống như một con kiến còn tượng đá thì giống một tòa nhà cao tầng, to lớn và hùng vĩ, chỉ đứng ngẩng đầu nhìn thôi cũng đã cho người ta một cảm giác bức bách đến độ hít thở không thông.
Nhưng tiếc rằng trong Lĩnh Vực Vô Địch của mình, Tu Thần chẳng cảm thấy áp lực gì. Hắn đã đọc được toàn bộ ký ức của tượng đá này, vốn có thể đánh nát nó bằng một chưởng nhưng hiện tại hắn muốn đánh nát bằng từng quyền một!
"Ngươi muốn chết!"
Tượng đá nhìn thấy Tu Thần xuất hiện trước mặt mình thì hừ lạnh một tiếng, một bàn tay khổng lồ nhanh chóng chụp về phía hắn.
"To xác thì lợi hại lắm hả?"
Tu Thần cười gằn, chớp mắt sau cơ thể hắn đột nhiên phóng to ra, nháy mắt sau còn cao lớn hơn cả tượng đá gấp mười lần!
Sau khi biến lớn Tu Thần chẳng thèm nói dông dài, hắn đập thẳng một quyền xuống.
Ban đầu tượng đá hoàn toàn không thèm để ý chuyện Tu Thần phóng to ra. Hình thể không đại biểu bất cứ điều gì, thực lực mới là trên hết.
Thế là nó muốn đỡ cú đấm của Tu Thần.
Nhưng chớp mắt khi chạm đến nắm tay của Tu Thần, tượng đá rốt cuộc luống cuống.
"Uỳnh!"
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, toàn bộ nửa người trên của tượng đá chớp mắt nổ tanh bành, sau đó một tay khác của Tu Thần lại tóm lấy phần thân còn lại của nó.
"Rầm rầm rầm!"
Mỗi một quyền vung xuống, không gian lại theo đó vặn vẹo sụp đổ, cơ thể tượng đá bắn ra từng vệt sáng màu vàng.
"Ngươi…"
"Dừng tay!"
"Dừng tay cho ta!"
Tượng đá phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn và thảm thiết.
"Đồ khốn! Làm màu với ta à? Một hóa thân tượng đá năng lực cấp hai nho nhỏ mà cũng dám phách lối trước mặt ta hả? Cút!"
Tu Thần giận dữ mắng, hắn giơ tay phải lên, sau đó mạnh mẽ đập thẳng một cú xuống.
"Khoan đã!"
"Uỳnh!"
"Aaa!!!"
Toàn bộ tượng đá vỡ vụn trong nháy mắt, một bóng dáng mở ảo tràn ra từ trong tượng đá, nhưng lại lập tức bị nổ tanh bành, hóa thành từng mảnh tro tàn màu đen, nhanh chóng tiêu tán trong vùng hư vô.
Tu Thần lắc lắc cánh tay, hờ hững nhìn không gian hư vô xung quanh một lượt, sau đó xoay người rời đi, trở về miếu Thiên Thần.