Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 377: Lễ tế! Chúc phúc của Hồ Thần!

Chương 377: Lễ tế! Chúc phúc của Hồ Thần!

Cô nhóc Bạch Hồ này trông trắng trắng mềm mềm, đáng yêu bao nhiêu, không ngờ lời nói ra lại ác độc như vậy.

Cô bé cùng lắm chỉ có tâm trí xấp xỉ một đứa bé nhân loại mười tuổi mà thôi, nhưng lời nói ra lại không hề giống một đứa bé mười tuổi.

Đây chính là cháu gái của tộc trưởng gia tộc Bạch Hồ - Bạch Thiên Thiên.

Cô bé có thân phận như vậy chẳng trách đám Bạch Hồ kia đều như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, vô cùng nghe lời.

Bạch Vũ nổi giận trừng mắt nhìn Bạch Thiên Thiên, nó cắn chặt khớp hàm, trên hàm răng còn dính vệt máu, mặt mũi sưng húp nhìn có hơi thê thảm.

"Làm sao? Trông vẻ mặt của ngươi là không muốn hả?" Bạch Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng.

"Bịch!"

Một nhóc Bạch Hồ mập mạp ở bên cạnh đạp một phát khiến Bạch Vũ đau đớn phải rên lên hừ hừ không ngừng, nước mắt cũng sắp ứa ra.

"Ngươi dựa vào đâu mà đuổi hai mẹ con ta đi! Mẫu thân ta là người gia tộc Bạch Hồ! Trong người ta chảy dòng máu của Bạch Hồ! Dựa vào đâu hả?" Bạch Vũ tức giận gào lên.

Nhóc Bạch Hồ ở bên cạnh lập tức ôm bụng cười lăn lộn, mà trên mặt Bạch Thiên Thiên cũng lộ ra ý cười mỉa mai. Cô bé ngồi xổm trước mặt Bạch Vũ, túm lấy tóc nó.

"Mẫu thân ngươi phản bội gia tộc Bạch Hồ chúng ta, tằng tịu với nhân loại, sinh ra thứ tạp chủng huyết thống không thuần, người không ra người yêu không ra yêu là ngươi đó. Ngươi nói dựa vào đâu hả? Chúng ta không chém mẹ con người thành trăm nghìn mảnh đã là nhân từ lắm rồi! Ngươi còn nhớ phụ thân của ngươi không? Tên bị đại hộ pháp của gia tộc Bạch Hồ chúng ta ném vào sông băng đó? Nếu mẹ con các ngươi vẫn còn ở trong lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ thì đó chính là kết cục cuối cùng của các ngươi!" Bạch Thiên Thiên lạnh lùng cười nói.

Bạch Vũ nghe nhắc đến phụ thân mình thì tròng mắt màu xanh co lại, trong đó toát ra nỗi tức giận và điên cuồng khôn nguôi. Nó thình lình trở tay tóm chặt lấy cổ Bạch Thiên Thiên.

"Ầm!"

Một tiếng động trầm đục vang lên.

Cơ thể Bạch Vũ đập thẳng vào một mặt băng, lún sâu vào trong, khiến cả khối băng nứt vỡ.

Tu vi của nó thực sự quá thấp, làm sao có thể là đối thủ của Bạch Thiên Thiên được.

Tình huống bên này khiến những Bạch Hồ trưởng thành chú ý, không ít Bạch Hồ đã đi lại đây.

Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Thiên Thiên đang dạy dỗ Bạch Vũ thì không tiếp tục để ý nữa, cơ hồ chỉ cần Bạch Vũ xuất hiện thì sẽ gặp phải tình huống này.

Ý của Bạch Thiên Thiên thực ra cũng chính là ý của gia tộc Bạch Hồ. Bọn họ cảm thấy xấu hổ vì sự tồn tại của Bạch Vũ, bởi vì bọn họ cảm thấy huyết mạch gia tộc Bạch Hồ mới là cao quý nhất, mặc dù không đánh lại nhân loại nhưng điều này không ảnh hưởng việc bọn họ cho rằng nhân loại là quần thể thấp kém.

Bạch Vũ ho ra mấy ngụm máu tươi, giãy dụa chui ra khỏi hố băng với hơi thở cực yếu ớt.

Mặt băng cứng rắn cắt ra mấy vết thương trên người nó, máu tươi tuôn ra không ngừng, nhìn vô cùng nghiêm trọng.

Bạch Thiên Thiên đi đến trước mặt Bạch Vũ, vẻ mặt cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn Bạch Vũ và bảo: "Sắp đến lễ tế Hồ Thần rồi, lúc trước giữ hai mẹ con các người lại bởi vì ông của ta nhân từ. Nhưng giờ lễ tế sắp bắt đầu, các ngươi tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ nữa, bôi nhọ Hồ Thần giáng lâm. Hôm nay ta đến báo cho ngươi biết, ba ngày sau nếu ngươi và mẫu thân giả ngây giả dại của ngươi còn không chịu đi, đến lúc đó các hộ pháp sẽ ra tay."

"Ta không đi!"

Bạch Vũ cắn răng, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều vô cùng kiên định.

Tròng mắt màu đỏ của Bạch Thiên Thiên toát lên sự giận dữ, cô bé từ từ đứng dậy.

"Bạch Vũ này, mau dẫn mẫu thân của ngươi đi đi, trước kia tộc trưởng thấy ngươi còn nhỏ nên mới để hai mẹ con ngươi ở lại đây. Bây giờ ngươi đã có thể tự lo liệu được rồi, phải rời đi thôi." Một Bạch Hồ trưởng thành ở bên cạnh lên tiếng.

Bạch Thiên Thiên và Bạch Vũ đồng thời nhìn về phía Bạch Hồ trưởng thành nọ.

"Tam thúc, nhìn dáng vẻ của nó là muốn nương nhờ trên lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ chúng ta đó." Bạch Thiên Thiên nói.

Bạch Hồ trưởng thành được Bạch Thiên Thiên gọi là tam thúc thở dài một tiếng, hắn đi đến trước mặt Bạch Vũ.

"Kỳ thực trong lòng ngươi phải biết rằng, nơi này không thuộc về ngươi." Tam thúc nói.

Năm đó hắn vốn yêu thích mẫu thân của Bạch Vũ, đang định đến cửa cầu hôn thì nàng đã rời khỏi lãnh địa, sau đó kết duyên với một nhân loại rồi dẫn theo đứa bé này trở về.

Lúc ấy trong cơn tức giận hắn đã trực tiếp cho thuộc hạ hộ pháp chém chết phụ thân của Bạch Vũ ném vào sông băng.

"Ngươi giết phụ thân ta!" Bạch Vũ nhìn Bạch An, trong ánh mắt tràn ngập nỗi căm tức và thù hận.

"Rồi sao?" Bạch An hỏi.

"Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ chờ Hồ Thần giáng lâm, xin ngài ban cho ta sức mạnh, sau đó ta sẽ báo thù cho phụ thân!" Bạch Vũ gầm thét lên với sắc mặt dữ tợn.

Sở dĩ nó vẫn luôn không chịu đi vì nghĩ đến ngày cúng tế Hồ Thần nó có thể nhận được chỉ điểm của ngài.

Đối với gia tộc Bạch Hồ mà nói, Hồ Thần chính là tín ngưỡng của bọn họ, cứ cách trăm nghìn năm Hồ Thần lại giáng lâm một lần, sau đó chúc phúc cho Bạch Hồ có thiên phú nhất trong lớp thế thế hệ sau.

Người trẻ được chúc phúc đó chính là tộc trưởng đời kế tiếp.

Cho tới nay chỉ có dòng họ nhà Bạch Thiên Thiên nhận được chỉ điểm, cho nên ngày tế lễ lần này ai cũng khẳng định Bạch Thiên Thiên chính là người được Hồ Thần chúc phúc, xét về huyết mạch hay thiên phú cô bé đều là người tốt nhất.

Hồ Thần không phải để chỉ một đại năng nào đó trong Phù Tiên giới, mà có thể hiểu là một loại vận mệnh thì đúng hơn, đó là vận mệnh của gia tộc Bạch Hồ.

Gia tộc Bạch Hồ phát triển trăm nghìn năm, vận mệnh tích lũy được sẽ chúc phúc lại lên người một thành viên nào đó trong gia tộc vào ngày tế lễ. Huyết mạch và thiên phú càng lớn thì dĩ nhiên tỷ lệ nhận được chúc phúc càng cao.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có một Bạch Hồ nghịch thiên sinh ra với huyết mạch chi thứ sau đó nhận được chúc phúc, khi đó chính là thời điểm gia tộc Bạch Hồ thay đổi lại cục diện một lần nữa.

Chúc phúc của Hồ Thần sẽ đảm bảo cho gia tộc Bạch Hồ thịnh vượng lâu dài, vĩnh viễn không vì thủ đoạn nào đó mà suy vong.

"Ngươi muốn nhận được chúc phúc của Hồ Thần hả?"

Bạch Thiên Thiên và đám nhóc Bạch Hồ bên cạnh nghe thấy lời Bạch Vũ nói thì lập tức cười phá lên, ngay cả Bạch An cũng lắc đầu cười lạnh.

"Chúc phúc của Hồ Thần chỉ dành cho gia tộc Bạch Hồ chúng ta! Ngươi là thứ tạp chủng người không ra người yêu không ra yêu, ngươi có tư cách gì hả? Ngươi cứ ở lì mãi đây là vì muốn đạt được điều đó hả? Ngươi có suy nghĩ nhiều quá rồi không đấy?" Bạch Thiên Thiên cười nhạo hỏi.

Bạch Vũ tuy đang nằm bệt dưới đất, nhưng sắc mặt trở nên dữ tợn, nắm chặt nắm đấm nói: "Ta cũng là Bạch Hồ! Dựa vào đâu ta không thể nhận được chúc phúc của Hồ Thần!"

"Gia tộc Bạch Hồ chúng ta có một triệu người, trăm nghìn năm mới chúc phúc một lần, ai cũng có huyết mạch thuần khiết, sao lại phải cho một đứa tạp chủng như ngươi chứ? Do ngươi quá ngây thơ hay đầu óc của ngươi cũng ngớ ngẩn như mẫu thân ngươi vậy?" Bạch Thiên Thiên hỏi.

"Ngươi không được phép nói mẫu thân ta như vậy!" Bạch Vũ nhìn chòng chọc Bạch Thiên Thiên với đôi mắt đỏ ngầu.

Bạch Thiên Thiên híp mắt, đột nhiên nhấc chân quét tới.

"Phụt!"

Bạch Vũ phun mạnh ra một ngụm máu, cơ thể lại bị hất bay ngược về sau, lăn trên mặt băng rắn chắc hơn nghìn mét mới dừng lại được.

"Được rồi, đừng đánh nữa. Bạch Vũ, ta cho người thời hạn ba ngày, đến lúc đó nếu như ngươi không đi, ngươi và mẫu thân ngươi sẽ phải chết. Đây không phải là ý riêng của Bạch Thiên Thiên mà chính là ý của tộc trưởng. Không đi thì chết, chuyện này đã được quyết định rồi. Ngươi muốn chết cùng mẫu thân hay là rời khỏi nơi này ra ngoài tìm đường sống, tự ngươi quyết định đi." Bạch Thiên Thiên còn muốn tiếp tục tiến lên thì bị Bạch An ngăn lại.

Bạch Vũ giãy dụa, lảo đảo đứng lên, nhìn thật sâu vào Bạch An và Bạch Thiên Thiên.

"Nếu có một ngày ta đạt được sức mạnh, trở thành cường giả, ta sẽ diệt sạch gia tộc Bạch Hồ các ngươi!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch