Tất cả Bạch Hồ đều nghe được câu nói của Bạch Vũ nhưng chẳng ai để ý cả, thậm chí trên mặt bọn họ còn lộ ra vẻ khinh thường.
Căn bản chẳng ai coi đó là chuyện gì đáng kể, ngươi sẽ quan tâm đến một tên rác rưởi nói chờ sau khi nó mạnh lên sẽ đi trả thù ngươi hả?
Đối với người tu luyện mà nói, chỗ dựa và tư chất mới là điều căn bản để trở thành cường giả, còn Bạch Vũ chẳng có gì. Huyết mạch nửa người nửa hồ khiến nó còn không bằng một Bạch Hồ mới ra đời, sau lưng lại không có thân phận gì thì hỏi báo thù làm sao?
Còn đối với người gia tộc Bạch Hồ, xác suất Bạch Vũ có thể vùng lên khoa trương y như trong gia tộc Bạch Hồ bọn họ xuất hiện một cường giả cấp bậc Thiên Tôn cảnh vậy.
"Ngươi đã nói câu này rất nhiều năm rồi, cứ ở mãi đây thì ngươi chắc chắn không có cơ hội đó đâu. Cho nên muốn báo thù và muốn diệt sạch gia tộc Bạch Hồ thì ngươi nên ra bên ngoài tìm cơ hội đi." Bạch An dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn thân thể gầy còm ốm yếu của Bạch Vũ và nói.
Bạch Thiên Thiên ngồi xổm xuống, nắm vụn băng dưới đất vo thành một quả cầu tuyết, tung lên áng chừng trong lòng bàn tay.
"Còn chưa chịu cút đi phải không?" Bạch Thiên Thiên hỏi.
Bạch Vũ cắn hàm răng đầy máu, không nói một lời.
"Bịch!"
"Aaa!!!"
Một tiếng hét thảm truyền đến.
Bạch Thiên Thiên ném thẳng quả cầu băng trong tay về phía Bạch Vũ, đập trúng tay trái của nó, cả cánh tay nháy mắt gãy lìa, bàn tay non nớt nát bấy rơi sang một bên.
Bạch Vũ che cánh tay ngã trên mặt đất kêu thảm thiết. Nó lăn lộn không ngừng, tiếng kêu đau thấu tâm can khiến mấy Bạch Hồ nhỏ khác không đành lòng nhìn thẳng, thế mà Bạch Thiên Thiên vẫn bày ra dáng vẻ phấn khích.
Con bé này có tính cách và thủ đoạn quá độc ác.
"Thế nào? Còn không đi hả? Vậy ngươi khỏi cần chân nữa!" Bạch Thiên Thiên nói.
Bạch An ở bên cạnh nhìn thoáng qua cháu gái của mình rồi bảo: "Được rồi, làm quá mức thành ra mang tiếng xấu, gia gia lại trách cứ ngươi."
Bạch Thiên Thiên hờ hững nhún vai nói: "Dù sao nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn này của nó là biết không có ý định đi rồi. Giờ ta phế nó đi cũng chẳng sao. Nó còn mơ hão muốn nhận được chúc phúc của Hồ Thần hả? Ngu ngốc y như mẹ nó vậy?"
Bạch Vũ dùng tay phải bốc một nắm tuyết bịt vào chỗ bị đứt trên cánh tay trái của mình. Sắc mặt nó trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng lăn xuống trên trán.
Cơ thể yếu đuối run rẩy bò dậy, trên cánh tay truyền đến đau đớn dữ dội khiến da mặt nó giật không ngừng, nhưng sau đó nó vẫn nhịn xuống, chết cũng không chịu kêu lên.
Tay phải của Bạch Vũ dùng để bịt lấy cánh tay cụt nên không cách nào buông ra được, nó đành phải hạ thấp người dùng miệng cắn lấy cánh tay cụt của mình, sau đó chầm chậm đứng dậy đi về hướng nhà mình.
Nó không rên một tiếng, khập khiễng bước đi, tấm lưng kia vô cùng thê thảm và cô độc, một vệt máu chói mắt xuất hiện trên nền bang, kéo dài sau bóng lưng rời đi của nó.
Nó biết nếu mình còn tiếp tục ở lại sẽ chỉ nhận lấy càng nhiều sự ngược đãi tàn nhẫn hơn.
Lúc trước đám Bạch Thiên Thiên còn chưa làm như thế này mà giờ đã dám chặt cả cánh tay nó, điều này nói rõ rằng con bé đó dám chặt hai chân của nó thật.
Cánh tay có thể mất một, nhưng chân nhất định phải giữ lành lặn.
"Được rồi, trở về với ta thôi, cứ cho nó thời gian ba ngày đi. Ba ngày sau không cần đến ngươi ra tay, con gái phải biết dịu dàng chút." Bạch An nhìn Bạch Thiên Thiên, nói với giọng điệu có hơi trách cứ.
Cũng không phải hắn thấy tội cho Bạch Vũ mà cảm thấy thằng nhóc kia không xứng để Bạch Thiên Thiên ra tay. Cô bé là người có tỷ lệ nhận được chúc phúc của Hồ Thần lớn nhất trong lễ tế, không chừng sau này sẽ trở thành thiên tài của gia tộc Bạch Hồ, kế nhiệm chức tộc trưởng, vì một tạp chủng mà làm bẩn tay mình thì không đáng.
"Rồi rồi, ta biết rồi, đi thôi tam thúc." Bạch Thiên Thiên lè lưỡi, nghịch ngợm cười nói.
Dáng vẻ hoạt bát và đáng yêu này so với lúc trước như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ngươi không thể nào liên hệ cô bé với Bạch Hồ có thủ đoàn tàn nhẫn trước đó.
Trong một cung điện băng ở phía xa xa.
Tộc trưởng của gia tộc Bạch Hồ và các trưởng lão khác đã thấy hết tất cả mọi chuyện.
"Tộc trưởng, nếu thằng nhóc kia cứ khăng khăng không chịu đi thì sao?" Một trưởng lão nhíu mày hỏi.
Dù sao Bạch Vũ cũng mang một nửa dòng máu Bạch Hồ, một bộ phận trưởng lão vẫn không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, đây cũng là lý do vì sao năm đó tộc trưởng Bạch Thiên Chỉ lưu lại Bạch Vũ và mẫu thân của nó. Làm tộc trưởng y vẫn phải có chút lòng nhân từ.
Nhưng hiện tại không giống vậy, chúc phúc của Hồ Thần chính là ngày lễ lớn và thần thánh nhất của gia tộc Bạch Hồ, không cho phép có chút ô uế nào.
Sự tồn tại của một bán yêu như Bạch Vũ chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với gia tộc Bạch Hồ, cho nên nó nhất định phải rời đi, không đi thì chỉ có thể giết.
"Không đi thì giết ném vào trong biển băng, để cả nhà nó làm bạn đời đời trong vực sâu." Bạch Thiên Chỉ lạnh giọng nói.
Một vị trưởng lão khác lên tiếng: “Ta cảm thấy sự tồn tại của Bạch Vũ đã làm ô uế huyết mạch của gia tộc Bạch Hồ chúng ta. Trong đại điển tế lễ chúng ta nên dùng máu nó để tế Hồ Thần, cho Hồ Thần thấy rằng gia tộc Bạch Hồ chúng ta luôn bảo vệ huyết mạch thuần khiết, muôn đời không dao động."
Trưởng lão này vừa dứt lời, không ít người nhao nhao gật đầu, song cũng có hai ba trưởng lão cau mày, hiển nhiên không đồng ý lắm, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Bạch Thiên Chỉ nhìn đám người xung quang một lượt, lạnh nhạt nói: "Bạch An đã nói với Bạch Vũ sẽ cho nó ba ngày, trong vòng ba ngày nếu nó không chịu rời đi thì chính là nó gieo gió gặt bão, bắt nó lại, dùng máu tươi tế Hồ Thần!"
"Sống hay chết phải xem lựa chọn của nó."
Đám người nghe thấy Bạch Thiên Chỉ nói vậy thì đồng loạt gật đầu tỏ ý tán thành.
Chúng ta cho tên Bạch Vũ nhà ngươi một đường sống, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng vi phạm thì không thể trách gia tộc Bạch Hồ chúng ta ra tay giết người được.
Trong mắt Bạch Thiên Chỉ, Bạch Vũ này không đi được. Bởi vì y đã quyết định dùng máu Bạch Vũ để mở đầu cho đại điển tế lễ.
Tu Thần liếc mắt một cái là thấy ngay suy nghĩ trong lòng Bạch Thiên Chỉ, hắn chậc chậc lắc đầu.
Bạch Thiên Chỉ này ở bên ngoài bày ra dáng vẻ của một tộc trưởng tốt đẹp điển hình nhưng sâu trong lòng lại là một kẻ vô cùng tàn nhẫn và đen tối.
Năm đó tên hộ pháp kia đánh chết phụ thân của Bạch Vũ không chút do dự cũng hoàn toàn do sự chỉ thị của y. Cuối cùng y còn lộ ra dáng vẻ phiền muộn, nói cho hay là phá vỡ quy củ, để Bạch Vũ và mẫu thân nó tiếp tục sống trong khe cực Bắc cho đến khi Bạch Vũ trưởng thành. Bây giờ Bạch Vũ chưa trưởng thành mà đã không ngừng ngầm ra hiệu cho cháu gái mình đi tra tấn nó.
Y làm vậy không vì lý do gì khác, chỉ bởi vì y cho rằng sự tồn tại của Bạch Vũ đã làm bẩn huyết mạch truyền thừa cao quý của gia tộc Bạch Hồ.
Có một số kẻ xấu là xấu ở mặt ngoài, xấu có nguyên nhân.
Nhưng cũng có một số kẻ xấu xa từ trong bụng, trời sinh đã là nhân vật phản diện rồi.
Bạch Vũ kẹp chặt cánh tay cụt, lảo đảo đi đến một lỗ nhỏ ở một góc xa xôi trong khe cực Bắc.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên hiện giờ nó bắt đầu hơi choáng váng.
Bạch Vũ đứng trước cửa hang thật lâu mà không dám bước vào.
Nó sợ mẫu thân nhìn thấy tình trạng thê thảm của mình.
Cuối cùng nó thực sự không chịu nổi nữa, tựa người vào vách băng cạnh động phủ, cơ thể dần dần trượt xuống, co quắp ngồi dưới đất.
Nó buông tay phải ra, trên vết thương ở cánh tay cụt đã kết một tầng băng vụn, máu ngừng chảy nhưng thịt ở miệng vết thương cũng đã hoàn toàn đông cứng và hoại tử.
Trong biên cảnh cực Bắc vô cùng lạnh giá, nhân loại bình thường chỉ cần vừa tiến vào đã biến thành tượng đá, cho dù là người tu luyện thông thường cũng không chịu được quá lâu.
Mà lúc này Bạch Vũ mất máu quá nhiều, tu vi lại thấp, chỗ thịt hoại tử do bỏng lạnh trên cánh tay nếu không được xử lý và chữa trị kịp thời thì toàn bộ bả vai thậm chí là nửa người nó đều xem như bỏ đi, nghiêm trọng nhất có khi cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
Bạch Vũ nhìn cánh tay cụt của mình, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng, sau đó nó chật vật dịch cổ về phía cửa hang, muốn nâng tay phải lên bám lấy cửa hang.
Nhưng nó vừa mới nâng tay lên chưa cao được bao nhiêu, toàn bộ cánh tay phải đã đột nhiên rơi xuống, cơ thể của nó cũng hoàn toàn mềm nhũn, ngã trên mặt đất.