Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 379: Ta muốn giết sạch toàn bộ người ở đây! Một tên cũng không bỏ sót!

Chương 379: Ta muốn giết sạch toàn bộ người ở đây! Một tên cũng không bỏ sót!

Bóng dáng Tu Thần xuất hiện trước mặt Bạch Vũ.

Thằng nhóc này mặc dù có nửa dòng máu nhân loại nhưng lại không kế thừa được tính cách và trí thông minh của nhân loại chút nào, chút tâm tư lừa gạt người cũng không có.

Quá ngu xuẩn và bướng bỉnh.

Nói trắng ra là nó không biết ẩn nhẫn, cứ viết hết hận thù lên mặt.

Sở Nguyệt thì ngược lại, mặc dù tuổi hai đứa không cách biệt nhau mấy nhưng bất kể là tâm trí hay suy nghĩ, Sở Nguyệt đều hơn Bạch Vũ rất nhiều.

Thực ra yêu quái chính là như vậy, tuổi thọ dài hơn nhân loại nhưng lại trưởng thành chậm hơn nhân loại nhiều.

Yêu quái năm mươi tuổi chỉ có trí thông minh tương đương với nhân loại mười tuổi mà thôi, mà đấy còn là bản thân yêu tộc đấy.

Nếu giống như chủng tộc ở Tán giới kia, tận mấy trăm tuổi có khi vẫn chưa mở ra linh trí.

Huống chi trong đầu Bạch Vũ bị hạ một cấm chế, đây chính là bút tích của Bạch Thiên Chỉ để áp chế trí thông minh và sự trưởng thành của nó.

Cách làm này của Bạch Thiên Chỉ là muốn Bạch Vũ hoàn toàn trở thành một tên vô dụng, muôn đời không thể vươn mình tạo ra uy hiếp đối với gia tộc Bạch Hồ của y.

Tu Thần nhìn thoáng qua cửa hang, bên trong là một nhà đá, có một cái giường đá và mấy tảng đá cùng loại để ngồi, một số bát bằng đá, còn lại không có gì nữa.

Mẫu thân Bạch Vũ nằm co ro trên giường đá, bộ lông toàn thân màu trắng lẫn cả những sợi tạp màu, da bọc lấy xương, đôi mắt vô thần cứ nhìn mãi vào vách đá, miệng lẩm bẩm không biết là đang nói gì.

Đó là một người phụ nữ điên thật.

Giờ Bạch Vũ đã rơi vào cơn choáng.

Đoán chừng nó không chết được, nhưng nếu không chữa trị thì cơ bản cũng như vứt đi.

Tu Thần cúi người, nhặt cánh tay trên mặt đất lên.

Người và yêu kết hợp, cơ thể này có hơi phế thật.

Thân xác có thể dai sức hơn người bình thường nhưng lại yếu hơn so với yêu quái.

Nửa vời, không có tiền đồ.

Không phải lai giống thì đời sau sẽ ưu thế hơn ư?

Sao người và hồ lai giống lại ra thứ này?

Tu Thần buồn cười lắc đầu, sau đó khẽ chỉ ngón tay về phía Bạch Vũ đang nằm trên mặt đất.

Điểm sáng màu xanh lục tuôn ra khỏi đầu ngón tay Tu Thần, rót vào trong cơ thể Bạch Vũ.

Chẳng mấy chốc vết thương trên người nó và cánh tay cụt khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, mà cấm chế trong đầu nó cũng bị loại bỏ.

"Hưm?"

Bạch Vũ khẽ hừ một tiếng, từ từ mở mắt, sau đó nó nhìn thấy Tu Thần.

"Nhân loại?"

Bạch Vũ nhìn thấy Tu Thần thì giật cả mình, nó theo bản năng ngồi dựa vào cạnh vách băng, liếc nhìn Tu Thần với ánh mắt cảnh giác.

Sau đó nó phát hiện tay trái mình thế mà đã mọc trở lại, vết thương trên người cũng biến mất. Trên mặt Bạch Vũ lập tức tràn ngập vẻ kinh ngạc, nó khó tin dùng tay phải nắm lấy thịt trên cánh tay trái của mình.

"Ta… Vì sao tay của ta mọc trở lại rồi? Là... Là ngài cứu ta sao?" Bạch Vũ nhỏ giọng hỏi Tu Thần.

Tu Thần gật đầu.

"Đa tạ tiên sinh cứu giúp… Tiên sinh có thể mau cứu mẫu thân của ta được không? Bạch Vũ nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài cả đời!" Bạch Vũ vô cùng kích động, nó quỳ xuống trước mặt Tu Thần.

"Mẫu thân ngươi không muốn được cứu." Tu Thần nói.

Mẫu thân của Bạch Vũ tự ép mình đến phát điên, bởi vì nàng không muốn đối diện với sự thật chồng mình bị người trong tộc giết chết.

Tu Thần sẽ không đi cứu một người ngay cả bản thân cũng từ bỏ, huống chi nàng ta còn có một đứa con trai, vậy mà vẫn quyết định làm thế.

Nói trắng ra nàng ta chỉ để ý tình cảm nhi nữ tầm thường, sự ra đời của Bạch Vũ là chuyện ngoài ý muốn. Nàng ta hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của con trai.

Cho nên Tu Thần sẽ không cứu mẫu thân của Bạch Vũ.

"Mẫu thân không muốn sao?" Bạch Vũ ngạc nhiên, hiểu được ý của Tu Thần.

Sau khi Tu Thần loại bỏ cấm chế trong đầu Bạch Vũ, mặc dù giờ trí thông minh của nó không tính là vượt qua đám người cùng lứa nhưng ít ra cũng cao hơn trước đó ít nhiều, không còn bướng bỉnh đâm đầu vào chỗ chết nữa.

"Đa tạ tiên sinh cứu giúp, nếu Bạch Vũ còn sống, về sau nhất định sẽ báo đáp tiên sinh, chỉ là bây giờ ta muốn dẫn mẫu thân rời đi, bọn họ sẽ không tha cho ta." Bạch Vũ bối rối đứng dậy.

Hiện giờ nó chỉ muốn lập tức dẫn mẫu thân rời khỏi lãnh địa của gia tộc Bạch Hồ, nếu không nó nhất định sẽ chết!

"Ngươi có muốn trở thành cường giả không?" Tu Thần hỏi.

Bạch Vũ vừa mới bước tới cửa động đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Tu Thần với vẻ mặt khiếp sợ.

"Tiên sinh… Ngài… Ngài mới nói gì vậy?" Nó hơi không tin vào lỗ tai của mình.

Nó nằm mơ cũng muốn trở thành cường giả! Muốn giết sạch cả gia tộc Bạch Hồ, nhưng hiện thực chính là hiện thực, không phải ngươi muốn thế nào cũng được, hiện giờ tình cảnh của nó muốn sống sót thôi cũng đã khó khăn chứ nói chi là báo thù?

"Ta có thể giúp ngươi trở thành cường giả, để ngươi báo thù thay cha, nhưng ngươi phải làm một việc cho ta." Tu Thần cười nhạt nói.

Bạch Vũ nhìn Tu Thần với ánh mắt ngạc nhiên, chuyển từ khiếp sợ sang kích động điên cuồng. Nó không nói hai lời trực tiếp xoay người về phía Tu Thần, quỳ xuống thật mạnh.

"Xin tiên sinh giúp đỡ! Bạch Vũ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì tiên sinh!" Bạch Vũ run giọng hô lên, cơ thể vì quá kích động mà run rẩy.

Tu Thần nhìn Bạch Vũ rồi nói: "Cứ nán lại trong động phủ, ba ngày sau chính là lúc ngươi báo thù."

"Cứ nán lại trong động phủ?"

Vẻ mặt Bạch Vũ khẽ run lên, nó theo bản năng nhìn về phía động phủ của mình.

Hiện giờ nó muốn trốn, vì nó biết gia tộc Bạch Hồ khẳng định không muốn để nó sống tiếp.

Nếu như bây giờ trốn đi, biết đâu còn có chút hy vọng, sau này còn về báo thù được.

Nhưng nếu trong này ba ngày, lỡ như nam tử trước mặt này không giữ lời hứa, cũng không giúp nó báo thù thì chẳng phải chết chắc sao?

Giờ phút này trong lòng Bạch Vũ đang vô cùng rối bời.

Tu Thần nói: "Ngươi có thể không tin và dẫn mẫu thân của ngươi đi ngay bây giờ, hoặc có thể lựa chọn đánh cược một lần. Cược thua thì mất hai mạng, cược thắng thì cả gia tộc Bạch Hồ này sẽ chôn cùng phụ thân ngươi. Ngươi tự lựa chọn đi."

Sau khi nói xong, Tu Thần trực tiếp biến mất tại chỗ.

Bạch Vũ có cơ thể nửa người nửa yêu, Tu Thần chỉ muốn làm tí thí nghiệm thôi, nhưng cũng không nhất định phải dùng nó để thử nghiệm.

Chẳng qua nhìn thằng nhóc này cũng có chút thú vị, thân thế quá thê thảm nên muốn nâng đỡ nó chút.

Về phần Bạch Vũ rốt cuộc lựa chọn như thế nào, Tu Thần căn bản không quan tâm.

Bạch Vũ nhìn nơi Tu Thần rời đi, cắn môi, sau đó xoay người bước nhanh vào động phủ.

Bạch Vũ đi đến bên giường đá, mẫu thân nó vẫn cứ nhìn vách băng chẳng nhúc nhích gì, miệng thì lẩm bẩm một mình.

Bạch Vũ chầm chậm ngồi xuống, cầm lấy tay mẫu thân, hốc mắt ửng đỏ.

"Mẹ ơi, con sống mệt mỏi quá!" Bạch Vũ nghẹn ngào nói.

"Vừa rồi con gặp một cao nhân bên ngoài động phủ. Ngài ấy rất lợi hại, có thể nối liền cánh tay giúp con, chữa trị vết thương của con trong nháy mắt. Con muốn thử đánh cược một lần. Con không muốn bị bắt nạt, không muốn bị mắng là tạp chủng mà không dám phản kháng lại nữa."

Mẫu thân Bạch Vũ vẫn không nhúc nhích, như thể không nghe thấy gì.

"Con muốn báo thù thay cha, con muốn trở thành cường giả, chỉ khi trở thành cường giả mới không bị sỉ nhục. Con không muốn tiếp tục bị sỉ nhục nữa! Vị tiên sinh kia có lẽ là cơ hội cuối cùng trong đời con."

"Con muốn giết sạch toàn bộ người ở đây! Một kẻ cũng không bỏ sót!"

Bạch Vũ buông tay mẫu thân ra, chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn, con ngươi màu xanh bắt đầu biến thành màu tím yêu dị.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch