Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 380: Một ngón đàn Phù Tiên, trời đất nứt vỡ!

Chương 380: Một ngón đàn Phù Tiên, trời đất nứt vỡ!

Bên trong lãnh địa tộc Thương Lan, Kinh Như Tuyết vặn đầu một cường giả Tiên Võ cảnh vứt sang một bên.

Sau lưng nàng là mấy chục cường giả Tiên Võ cảnh mang vẻ mặt hoảng sợ, không một ai dám tiến lên.

Đối mặt với một cường giả thực lực Thiên Tôn, toàn bộ tộc Thương Lan cũng chỉ có huynh đệ Thương Lan Dạ và Thương Lan Thần Uy mới có thể ứng phó.

Chỉ là, khoảng thời gian gần đây vì đánh mất Tử giới nên những nhân vật thượng tầng tộc Thương Lan đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.

Nguyên giới và Tử giới không giống nhau, ở trong Nguyên giới thì ngươi không cách nào tạo ra được Tán giới. Đó chính là quy tắc hạn chế của thế giới Nguyên giới, ai cũng không thể phá vỡ.

Cho nên khi ba đại gia tộc Phù Tiên giới không sở hữu Tử giới, sẽ dẫn đến việc thiếu mất 99% lượng sinh linh chi lực. Vả lại, hiện giờ Vô Thần mãi không chịu động tay với Tu Thần, điều này khiến lãnh đạo của ba đại gia tộc đứng ngồi không yên.

Song, chỉ có hai đại gia tộc Thương Lan và Hải Đô mới như thế, còn tộc Thiên Khôn thì lại ngược lại. Bọn họ sống rất thu mình, từ bỏ phần lớn lãnh địa, toàn bộ gia tộc đều co đầu rụt cổ trong một sơn cốc.

Không còn cách nào khác, bề ngoài thì Vô Thần vẫn là chủ nhân của Phù Tiên giới. Thiên Khôn Vô Diệm đã đoạn tuyệt quan hệ với Vô Thần, chứng minh một điều rằng thời khắc này bọn họ đã không còn là một trong ba đại gia tộc nữa.

Còn sống đến giờ và chưa bị Vô Thần tiêu diệt là bởi có sự uy hiếp từ Tu Thần. Nếu như Tu Thần bị đánh bại, thì tộc Thiên Khôn tuyệt đối khó mà thoát khỏi án tử.

“Tộc trưởng của các người đâu?” Kinh Như Tuyết vung vung máu trên tay, hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Ngay cả người của tộc Thương Lan bọn ta mà cũng dám giết?” Một tên cường giả Thần Vũ cảnh tức giận quát lên, nhưng cũng chỉ dám mạnh miệng mà thôi, gã ta hoàn toàn không dám giao thủ với Kinh Như Tuyết.

Từ Thiên Tôn cảnh trở xuống thì đều là con sâu cái kiến.

Nếu thật sự giao thủ, một nhóm người này cũng chẳng đủ để giết, bọn họ sẽ không ngu ngốc đến độ đã biết rõ tu vi của Kinh Như Tuyết mà còn lao đầu ra tay với cường giả Thiên Tôn.

Kinh Như Tuyết liếc nhìn gã cường giả Thần Vũ cảnh, nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Ta vốn đến để giết tộc trưởng của các ngươi, gọi hắn ra đây.”

“Ngươi!”

Lời nói ngông cuồng của Kinh Như Tuyết khiến cả đám người tộc Thương Lan ở đây đều tức sôi cả máu.

Ba đại gia tộc Phù Tiên giới nào chỉ là hư danh! Chưa từng có kẻ nào dám lớn tiếng khiêu khích như thế! Ngay cả tộc Thiên Khôn bị nhốt trong sơn cốc thì những thế lực gia tộc khác cũng đâu dám bỏ đá xuống giếng!

Kể cả có thất thế thì họ vẫn giữ thực lực như cũ.

“Mạnh miệng lắm!”

Đột nhiên có một tiếng nói vọng đến từ đằng xa, sau đó một cỗ khí tức mạnh mẽ vô song trong nháy mắt đã ập tới, đáp xuống ngay trước mặt Kinh Như Tuyết.

Đám cường giả của tộc Thương Lan vừa nhìn thấy nam tử trước mặt, lập tức vui mừng ra mặt, quỳ một gối xuống.

“Tham kiến thiếu chủ!”

Người vừa đến chính là thiếu chủ của tộc Thương Lan - Thương Lan Thần Uy.

Thương Lan Thần Uy không quan tâm đến những thuộc hạ sau lưng, chỉ hưng phấn nhìn Kinh Như Tuyết từ đầu đến chân.

“Ở Phù Tiên giới này từ khi nào lại xuất hiện một nữ Thiên Tôn? Ngươi là kẻ dưới trướng của thế lực nào đó muốn đầu quân vào tộc Thương Lan của ta sao?” Thương Lan Thần Uy nhếch miệng cười, hỏi.

Kinh Như Tuyết chớp chớp mắt nhìn Thương Lan Thần Uy.

“Thiếu chủ, nàng ta đã giết Thương Lan Như Hải!” Một cao thủ Thần Vũ cảnh vội vàng nói khẽ.

Thương Lan Thần Uy nhướng mày, chợt nhìn về thi thể sau lưng Kinh Như Tuyết.

“Xem ra không phải đến để quy hàng, mà là đến để tìm chết.” Thương Lan Thần Uy lạnh giọng nói.

Kinh Như Tuyết nheo mắt, thản nhiên nói: “Nếu giết ngươi thì tộc trưởng của các người sẽ xuất đầu lộ diện đúng không?”

“To mồm lắm, ở trong địa bàn của tộc Thương Lan ta mà cũng dám nói giết ta cơ à? Ai cho ngươi sự tự tin như thế? Ngươi chính là kẻ cuồng vọng thứ hai mà ta từng gặp, lại còn là nữ nhân!” Thương Lan Thần Uy giận quá hóa cười, sắc mặt dần dần u ám dữ tợn.

Người đầu tiên mà Thương Lan Thần Uy nhắc đến tất nhiên chính là Tu Thần.

“Nhưng một nữ Thiên Tôn cũng khá hiếm thấy đấy. Nếu ngươi gả cho ta, chuyện ngươi giết người thuộc tộc ta, ta cũng có thể cho qua. Với thực lực và địa vị của ta, gả cho ta chính là may mắn của ngươi.” Ánh mắt Thương Lan Thần Uy toát ra ý cười xấu xa.

Khí chất và dáng vẻ của Kinh Như Tuyết khiến Thương Lan Thần Uy rất thích. Trong Phù Tiên giới. Nữ Thiên Tôn đúng là rất hiếm, hơn nữa mọi người đều biết gốc rễ nhau. Nữ nhân trước mắt đây thì Thương Lan Thần Uy lại không biết gì, cho nên hắn cho rằng nàng chắc là một Thiên Tôn mới thăng cấp.

Có thể cưới về cung cũng là một chuyện tôt với tộc Thương Lan.

Hiện tại thế lực các đại gia tộc đều đã bị Tu Thần quấy phá, có thêm một Thiên Tôn thì thực lực mạnh thêm một phần.

Kinh Như Tuyết cười nhạo, nói: “Ngươi xứng à?”

Mí mắt Thương Lan Thần Uy khẽ giật, lạnh giọng nói: “Lời này của ngươi nói ra có biết giống một kẻ ngu ngốc cỡ nào không? Trong Phù Tiên giới này, vẫn chưa có ai mà Thương Lan Thần Uy ta không xứng hết! Một câu thôi, gả hay không gả, nếu không gả thì hôm nay ngươi không được sống tiếp nữa, bao gồm cả những tộc nhân sau lưng ngươi cũng đều phải chết hết!”

Kinh Như Tuyết nhìn sang Thương Lương Thần Uy, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tinh…”

Đột nhiên trước mặt Kinh Như Tuyết xuất hiện một thanh cổ cầm màu lam sẫm. Đây chính là pháp bảo Tiên Thiên mà Tu Thần đã tặng nàng, tên là đàn Phù Tiên.

Một ngón đàn Phù Tiên, trời đất nứt vỡ!

Thương Lan Thần Uy vừa nhìn thấy đàn Phù Tiên liền cảm nhận được khí tức thương cổ cuồn cuộn từ cổ cầm truyền đến, sắc mặt thay đổi hẳn.

“Pháp bảo Tiên Thiên? Làm sao ngươi có được pháp bảo Tiên Thiên?” Thương Lan Thần Uy kinh hãi hỏi.

Thế nào là Tiên Thiên? Là pháp bảo được sinh ra ngay khi trời đất mới còn thuở sơ khai.

Trong Chư Thiên Vạn Giới này không ai có thể tái tạo được Tiên Thiên!

Nhưng Tu Thần thì có thể!

Tu Thần trao cho mỗi đệ tử và thuộc hạ một pháp bảo Tiên Thiên, găng tay Vô Cực của Thanos được hắn đổi thành Tiên Thiên, gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không cũng được đổi thành Tiên Thiên, thậm chí cả đôi mắt của Madara cũng được Tu Thần đổi thành pháp bảo Tiên Thiên!

Chỉ cần Tu Thần muốn, bất kỳ thứ gì cũng đều có thể biến thành pháp bảo Tiên Thiên cho ngươi! Hơn nữa còn hoàn toàn kế thừa Tiên Thiên chi lực!

Kinh Như Tuyết lơ lửng giữa không trung, ngồi xếp bằng, hai tay thon dài tinh tế đặt trên đàn Phù Tiên.

Sắc mặt Thương Lan Thần Uy đã rất khó coi, y nói với mọi người ở sau lưng: “Các ngươi lập tức rời đi ngay!”

“Vâng… vâng thưa thiếu chủ!”

Trong đám thuộc hạ đằng sau, tu vi cao nhất cũng chỉ đến Thần Vũ cảnh mà thôi. Tu vi của bọn hắn rõ ràng hoàn toàn không xứng để gia nhập vào trận chiến giữa những cường giả cấp bậc Thiên Tôn.

“Xem ra ngươi thật sự muốn đối đầu với tộc Thương Lan bọn ta?” Thương Lan Thần Uy nhìn đàn Phù Tiên, ánh mắt lộ vẻ tham lam.

Trong lòng y thầm nghĩ nếu mình có thể cướp được đàn Phù Tiên thì thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên không chỉ một bậc!

Đàn Phù Tiên này, tộc Thương Lan bọn họ chắc chắn phải chiếm được! Dù cho y không chiếm được thì cũng phải giữ lại cho phụ thân y!

Kinh Như Tuyết căn bản không định trả lời Thương Lan Thần Uy, chỉ nâng bàn tay như ngọc của mình lên, đôi mắt tập trung lại.

“Tinh!”

“Tinh tinh tang…!"

Trong chớp mắt bàn tay như ngọc kia bấm xuống dây đàn, tiếng đàn dường như được vang lên từ thời thượng cổ xa xưa lọt vào tai Thương Lan Thần Uy.

Chỉ thấy cả vùng không gian trước đàn Phù Tiên sụp đổ thành từng mảnh trong tích tắc. Một màn mưa kiếm màu lam sẫm đồng loạt đổ ập về phía Thương Lan Thần Uy.

Không nói một lời dư thừa, vừa xác nhận xong danh tính, Kinh Như Tuyết đã ra tay đánh ngay.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch