Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 382: Mũi tên đuổi cùng giết tận! Ta sẽ trở lại!

Chương 382: Mũi tên đuổi cùng giết tận! Ta sẽ trở lại!

Lúc này, trong lòng Thương Lan Thần Uy vô cùng sợ hãi.

Y hoàn toàn không nghĩ ra được tại sao loại cường giả này lại xuất hiện ở Phù Tiên giới?

Ba mũi tên pháp tướng đó trực tiếp mang lại cho y cảm giác tử vong, y đã hoàn toàn bị khóa chặt rồi, không gian xung quanh cơ thể đều trở nên đông đặc lại.

Chạy trốn!

Lúc này, Thương Lan Thần Uy không do dự chút nào nữa, lập tức hóa thành luồng sáng màu đỏ rồi trốn về nơi ở của bộ tộc Thương Lan.

Y cũng không phải là tên ngốc, biết rõ không đỡ được còn cố, vậy chẳng phải là muốn chết hay sao?

Kinh Như Tuyết nhìn hướng mà Thương Lan Thần Uy bỏ chạy, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

"Trốn được sao?"

Sức mạnh ngưng tụ của ba mũi tên pháp tướng trên đàn Phù Tiên đã nhanh chóng đạt tới cực hạn, khóa chặt khí tức của Thương Lan Thần Uy.

Sau đó Kinh Như Tuyết thả tay ra.

"Vút vút vút...!"

Ba mũi tên xé gió, mang theo khí tức diệt thế lao vun vút về phía Thương Lan Thần Uy.

Đi qua nơi nào, nơi đấy hóa thành bột mịn.

Núi, sông, cây cỏ rừng rậm, thậm chí là tất cả sinh linh, không một thứ gì may mắn thoát khỏi.

Ba mũi tên này, chính là ba mũi tên diệt thế!

Hiển nhiên hình ảnh lúc này vô cùng kỳ dị, trong một phút ba mũi tên pháp tướng đã xuất hiện trước mặt, phút tiếp theo lại trực tiếp ở ngoài ngàn dặm!

Nó hoàn toàn không đuổi theo dựa vào khoảng cách, mà là bằng cách phá vỡ không gian.

Nhưng cũng không phải phá vỡ hoàn toàn không gian để đuổi theo, mà là cứ chớp mắt lại nghiền nát phạm vi một vạn dặm, khiến mọi thứ hóa thành bột mịn, cứ thế lặp đi lặp lại.

Sức mạnh điên cuồng dễ dàng xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã đuổi tới phía sau Thương Lan Thần Uy.

"Phụ thân, cứu con!"

Thương Lan Thần Uy sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tốc độ thực sự quá nhanh, y hoàn toàn không trốn thoát được! Chỉ có thể liều mạng kêu gào.

Mắt thấy ba mũi tên pháp tướng sắp cắm vào mình, vậy mà Thương Lan Thần Uy không có chút sức phản kháng nào, chỉ nhìn chúng với vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.

Nếu phụ thân y không tới, thì y chết chắc rồi!

Thương Lan Thần Uy chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như giờ phút này, y cũng chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị đánh bại hoàn toàn trong tay một người có cùng tu vi!

"Phụ Thân! Cứu con với!"

Thương Lan Thần Uy nhắm mắt lại, kêu gào thảm thiết.

Thế nhưng khi ba mũi tên pháp tướng này sắp xuyên thủng người y, thì đột nhiên ngừng lại, lặng lẽ lơ lửng trước chóp mũi y.

Thương Lan Thần Uy trắng bệch mặt mũi, mở đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng ra.

Vài bóng người xuất hiện trước người y.

"Phụ thân!"

Thương Lan Thần Uy nhìn thấy bóng người cao lớn quen thuộc kia, suýt chút nữa thì bật khóc.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn. Quả là đã bước nửa chân vào quỷ môn quan rồi.

Nếu bị ba mũi tên này đâm trúng, y biết mình chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi! Bị hủy diệt cả thể xác lẫn nguyên thần. Hơn nữa, mũi tên pháp tướng này còn mang theo sức mạnh hủy diệt tận gốc, khi nguyên thần bản thể của y bị hủy diệt, thì sức mạnh đó cũng tiêu diệt luôn cả hóa thân.

"Mũi tên pháp tướng mạnh mẽ thật! Từ khi nào mà Phù Tiên giới lại xuất hiện loại cường giả này thế?" Thương Lan Lệnh nhìn ba mũi tên trước mặt Thương Lan Thần Uy với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Tuy bị Thương Lan Dạ giữ lại, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong chúng chưa hề tiêu tan, vẫn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng như trước.

Sắc mặt của những trưởng lão khác cũng trắng bệch, nếu không phải là Thương Lan Dạ tu vi Thần Vương cảnh chặn đứng đợt tấn công này, chỉ sợ thiếu chủ của bọn họ, và thậm chí là nơi ở của bộ tộc Thương Lan ở phía sau cũng sẽ bị hủy diệt mất.

Sắc mặt của Thương Lan Dạ cũng vô cùng nặng nề, nhìn ba mũi tên pháp tướng trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thương Lan Thần Uy hồi phục tinh thần lại, đến giờ, cơ thể của y vẫn còn đang run rẩy, y vội vàng trả lời: "Một nữ tử, tu vi Thiên Tôn cảnh, không biết lai lịch ra sao, nàng ta có pháp bảo Tiên Thiên, còn là thân thể có pháp tướng tam sinh nữa!"

"Cái gì?"

Nghe được lời này của Thương Lan Thần Uy, những người có mặt ở đó, bao gồm cả Thương Lan Dạ đều mang vẻ mặt khiếp sợ.

"Không thể nào! Người đủ tư cách sở hữu pháp bảo Tiên Thiên trong Phù Tiên Giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, hạng người vô danh làm sao có thể có được?" Thương Lan Dạ nhíu mày và phản bác.

Lão không tin!

Cũng có thể nói là không muốn tin.

Lão tự cho rằng bản thân đã được xem là nhóm người đứng trên đỉnh cao nhất ở Phù Tiên giới, chẳng lẽ lão lại không biết người có tu vi trên Thiên Tôn ở Phù Tiên giới sao? Có pháp bảo Tiên Thiên nào mà lão không biết hay sao?

"Là thật đó thưa phụ thân!" Thương Lan Thần Uy trả lời với giọng run rẩy.

Thương Lan Dạ nhíu chặt mày, nhìn về phía trước.

Tiếp đó, lão trực tiếp nắm lấy ba mũi tên pháp tướng, sau đó bóp nát.

"Vù..."

Không hề có vụ nổ nào, mà trực tiếp hóa thành thể khí.

Tu vi Thần Vương, cũng không phải là cấp bậc mà Thiên Tôn có thể so sánh được, cho dù có pháp bảo Tiên Thiên bổ trợ thì sự chênh lệch vẫn cực kỳ lớn.

Tay phải của Thương Lan Dạ kéo một cái.

Chỉ thấy không gian trước mặt co vào một cách dữ dội, giống như mặt hồ yên ả đột nhiên nổi lên một cơn lốc xoáy. Toàn bộ không gian đều vặn vẹo rồi tụ vào trung tâm cơn lốc.

Sau đó, bóng người Kinh Như Tuyết xuất hiện trước mắt mọi người.

"Ngươi là ai?"

Thương Lan Dạ nhìn Kinh Như Tuyết rồi lạnh giọng hỏi.

Kinh Như Tuyết híp mắt lại nhìn người trước mắt.

"Thần Vương thì sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

"Ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để nói, nếu câu tiếp theo hỏi một đằng đáp một nẻo, thì chết." Giọng nói của Thương Lan Dạ đầy phách lối, không cho kẻ khác phản kháng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy đàn Phù Tiên trong tay Kinh Như Tuyết, ánh mắt lão cũng lộ ra vẻ tham lam.

Cây đàn Phù Tiên đó, lão đã coi nó là của mình.

Kinh Như Tuyết khẽ cười một tiếng, chỉ vào đàn Phù Tiên rồi nói: "Muốn nó sao? Muốn giết ta ư? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách đó đâu."

"Đồ vô liêm sỉ! Không ngờ ngươi lại không biết điều. Ta mặc kệ sau lưng ngươi là ai, nhưng hôm nay mạng của ngươi, và cả thanh cổ cầm trong tay ngươi nữa, đều phải để lại nơi này hết!" Thương Lan Dạ gầm lên giận dữ, bất chợt ra tay.

"Ta sẽ trở lại, ngươi cứ chờ đi."

Ngay lúc Thương Lan Dạ muốn giam cầm rồi giết đối phương, thì Kinh Như Tuyết đột nhiên nói một câu, sau đó cơ thể đột ngột hóa thành tro bụi.

Sắc mặt của đám người hoảng hốt, ngay cả Thương Lan Dạ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Tu Thần đang đứng trên đỉnh núi Tuyết Sơn ở biên cảnh cực Bắc.

Gió bắc lạnh thấu xương lẫn theo vụn băng điên cuồng quất tới. Hơn nữa những cơn gió lạnh này còn mang theo sức mạnh cắn nuốt. Ở trên đỉnh núi này, nếu không phải là cao thủ trên Thần Thông cảnh, sợ là chưa dừng lại được một khắc thì đã ngã xuống rồi.

Tu Thần mở tay ra, một viên ngọc giản xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đây là thứ hắn đã phát minh ra trước đó không lâu, tên là ngọc giản linh động, trên cơ thể của mỗi người trong miếu Thiên Thần đều có hai viên ngọc giản.

Một viên là ngọc giản sinh mệnh, dùng để kiểm tra việc tử vong của đệ tử dưới trướng.

Viên còn lại chính là viên ngọc giản linh động này.

Khi có người sử dụng sức mạnh gần với tu vi cao nhất, thì ngọc giản sẽ phát sáng.

"Đã sử dụng mũi tên pháp tướng rồi sao? Như Tuyết đang đại chiến với Thiên Tôn nào đó à?" Tu Thần lẩm bẩm trong sự tò mò.

Hiện giờ tất cả người của miếu Thiên Thần đều đã rời khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, ở bên ngoài, hắn cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc bọn họ đang làm gì, chỉ có ngọc giản linh động này có thể đại khái cho hắn biết ai đang chiến đấu, và ai gặp phải kẻ địch cực kỳ mạnh phải thi triển toàn bộ thực lực.

Ngọc giản linh động của những người khác ngược lại không có nhiều phản ứng. Tu Thần nhìn ánh sáng của ngọc giản linh động không ngừng lấp lánh, hắn lắc đầu rồi cười.

Phỏng chừng Kinh Như Tuyết sẽ chết nhanh thôi.

Dù sao chỉ có tu vi Thiên Tôn, hoành hành ở những lĩnh vực khác trong Phù Tiên giới còn được, chứ đụng đến người của ba đại gia tộc thì chắc chắn không đánh lại.

Nhìn thấy độ sáng của hào quang, Tu Thần đoán chừng Kinh Như Tuyết đang đại chiến với một trong ba đại gia tộc.

"Ầm!"

Đột nhiên, ngọc giản sinh mệnh của Kinh Như Tuyết vỡ nát.

Tu Thần bật cười.

Biết ngay mà, đã chết rồi.

Hắn vung tay phải lên.

Điểm sáng màu xanh bắt đầu tràn ra, bóng người của Kinh Như Tuyết xuất hiện trước mắt Tu Thần.

"Thầy? Đồ nhi xin bái kiến thầy."

Kinh Như Tuyết nhìn thấy Tu Thần, mặt chợt đỏ lên, vội vàng quỳ một gối xuống.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch