Chương 383: Nhận nhiệm vụ, giết chết Thương Lan Thần Uy!
Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết quỳ một gối, mỉm cười rồi nói: "Đứng lên đi."
"Vâng, thưa thầy." Kinh Như Tuyết vội vàng đứng lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Nàng biết mình chắc chắn là người đầu tiên tự sát và hồi sinh quay lại. Những người khác cũng sẽ không hung hăng như nàng, trực tiếp chạy đi tìm gia tộc nổi danh nhất để khai chiến.
Kinh Như Tuyết đã chạy tới tộc Thương Lan. Lúc còn ở Thương Lan Tử giới, nàng muốn biết người đã từng quản lý Tử giới này trông như thế nào, vì thế khi tới Nguyên giới đã lập tức đi dò la tung tích của tộc Thương Lan, rồi đi thẳng tới.
"Ngươi tự sát trở về sao?" Tu Thần hỏi.
"Vâng ạ." Kinh Như Tuyết gật đầu, sau đó lại nói: "Đáng lẽ con sắp giết được Thương Lan Thần Uy rồi, ai biết được lại có một Thần Vương tới, thực lực chênh lệch quá lớn, con chẳng muốn phản kháng nên đành tự sát."
Thiên Tôn chắc chắn không đánh lại được Thần Vương, trong Chư Thiên Vạn Giới, muốn vượt qua cảnh giới lớn để giết người vẫn là chuyện không có khả năng, đặc biệt là trong thế giới có cấp bậc như Phù Tiên giới, ai mà chẳng có một chút thủ đoạn? Nếu Thiên Tôn có thể giết Thần Vương, vậy ai còn nỗ lực tu luyện làm gì nữa?
Cho nên cách làm của Kinh Như Tuyết là sáng suốt nhất, chỉ riêng Thương Lan Dạ thôi, nàng đã không phải là đối thủ của lão rồi, huống chi vẫn còn những cao thủ của bộ tộc Thương Lan đang ở đó? Tự sát chính là sự lựa chọn chính xác nhất.
"Ngươi vừa tới Nguyên giới đã đi tìm gia tộc mạnh nhất rồi sao?" Tu Thần cười hỏi.
Kinh Như Tuyết gãi đầu ngượng ngùng rồi đáp: "Con tò mò bọn họ lợi hại đến đâu, nên muốn biết một chút, không ngờ lại xuất hiện Thần Vương."
Toàn bộ Phù Tiên giới đều biết tin tức ba đại gia tộc không có cường giả Thần Vương, những người khác cũng không biết được chuyện Thương Lan Dạ vừa mới xuất quan đã nhận được sức mạnh của Thần Vương. Ngoại trừ ba đại gia tộc ra, thì những thế lực khác không có tư cách biết.
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc giết Thần Vương, vi sư không cho các ngươi tu vi Thần Vương chính là vì nguyên nhân này. Nếu cho các ngươi tu vi Thần Vương ở Phù Tiên giới này, sợ rằng sẽ làm xáo trộn kế hoạch đại loạn thiên hạ của vi sư mất." Tu Thần đáp.
"Đồ nhi hiểu rồi ạ."
Kinh Như Tuyết gật mạnh đầu, nàng chưa từng nghĩ đến việc đòi Tu Thần lập tức ban thưởng tu vi Thần Vương cho mình, sau đó tức khắc quay lại xử lý Thương Lan Dạ. Nàng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu về tu vi đối với Tu Thần, hắn cho bao nhiêu thì nàng lấy bấy nhiêu.
"Nhưng mà bị bắt nạt như vậy cũng không dược. Đừng động vào Thương Lan Dạ vội, vi sư giữ lại lão còn có chỗ dùng. Nhưng mà ngươi có thể giết Thương Lan Thần Uy, không phải vừa rồi suýt chút nữa đã giết được rồi sao? Vì sự xuất hiện của Thương Lan Dạ nên mới thất bại đúng không? Lần này, ngươi hãy lén giết y. Ngươi đi tìm đại trưởng lão Thương Lan Lệnh của bộ tộc Thương Lan đi. Đây là lệnh bài, nhìn thấy lão thì cứ trực tiếp giao cho lão là được, nói mục đích của ngươi với lão là giết chết Thương Lan Thần Uy, để lão nghĩ biện pháp ngăn cản Thương Lan Dạ." Tu Thần ném một tấm lệnh bài cho Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết cầm lệnh bài trong tay, sắc mặt đầy nghi hoặc.
"Thưa thầy, đại trưởng lão Thương Lan Lệnh là người của chúng ta sao?" Kinh Như Tuyết tò mò hỏi.
Hiển nhiên nàng không biết chuyện giữa Tu Thần và Thương Lan Lệnh, nhưng nàng vẫn có chút ấn tượng với diện mạo của lão trong ký ức vừa rồi.
Thân là đại trưởng lão, tu vi chắc chắn không thấp. Những người vừa ở đó, Thương Lan Dạ là tu vi Thần Vương, Thương Lan Thần Uy là Thiên Tôn, vẫn còn một cường giả Thiên Tôn nữa, đó chắc hẳn chính là Thương Lan Lệnh.
Tu Thần cười ha ha, nói: "Cứ coi là vậy đi. Đi đi, giết chết Thương Lan Thần Uy, đây là nhiệm vụ vi sư giao cho ngươi và Thương Lan Lệnh."
Kinh Như Tuyết nghiêm mặt, chợt khom người chắp tay hành lễ rồi nói: "Vâng thưa thầy, đồ nhi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Đối với Kinh Như Tuyết mà nói, Tu Thần rất ít khi sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, đây là lần đầu tiên, hiển nhiên nàng muốn hoàn thành nó thật tốt.
Tu Thần phất tay, sau đó cơ thể biến mất không thấy nữa.
Kinh Như Tuyết đứng trên đỉnh Tuyết Sơn, nhìn chung quanh một chút, sau đó hóa thành một luống sáng bay nhanh về phía tộc Thương Lan.
"Thương Lan Thần Uy, ta lại tới đây."
...
Lúc này, đám người Thương Lan Dạ vẫn còn trong trạng thái sững sờ như cũ.
Đặc biệt là Thương Lan Dạ, lão đã khóa cứng không gian phạm vi nghìn dặm, đừng nói là Thiên Tôn, cho dù Thần Vương muốn trốn thì lão cũng tự tin có thể giữ lại được.
Thế nhưng tình huống của nữ tử này là gì thế?
Nói mất là mất?
Hơn nữa nhìn có vẻ giống tự sát? Hồn phi phách tán rồi sao?
"Phụ thân, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Nàng ta chạy trốn rồi sao?" Thương Lan Thần Uy hỏi với vẻ mặt mê man.
Thương Lan Dạ lắc đầu rồi đáp: "Không phải, vừa rồi quả thực thần hồn của nàng ta đã hóa thành tro bụi rồi."
"Thật sự để nàng ta tự sát sao?" Thương Lan Thần Uy biến sắc, chợt vội vàng đi tới nơi Kinh Như Tuyết vừa biến mất.
"Vậy pháp bảo Tiên Thiên kia đâu?"
Thương Lan Thần Uy tìm một vòng nhưng cũng không tìm được gì hết.
"Cùng biến mất rồi." Sắc mặt Thương Lan Dạ nặng nề.
Để một Thiên Tôn tự sát thành công ngay trước mắt mình, chuyện này đối với lão mà nói quả thực là một nỗi sỉ nhục.
...
Tự sát thì thôi, một Thiên Tôn không rõ lai lịch chết thì không thành vấn đề, nhưng pháp bảoTiên Thiên đó cũng tiêu tán luôn, đây mới là điều khiến lão căm tức nhất.
Thương Lan Lệnh nhìn về phía Thương Lan Dạ rồi hỏi: "Rốt cuộc đối phương có lai lịch gì? Hình như trong cơ thể có cấm chế pháp trận nào đó, chỉ cần vừa kích động thì sẽ hủy diệt cả linh hồn lẫn thần nguyên?"
Thương Lan Dạ nheo mắt, nhìn về phía đại ca mình, lạnh giọng đáp: "Trong Phù Tiên giới, có người có thủ đoạn này sao?"
Thương Lan Lệnh lắc đầu.
Trong ấn tượng của lão, người có thủ đoạn như vậy chắc chắn là Vô Thần, nhưng Vô Thần không có khả năng ra tay với Thương Lan Thần Uy, nhưng lão lại không nghĩ ra được người nào khác.
"Truyền lệnh xuống, kiểm tra chặt chẽ những gương mặt xa lạ trong các khu vực lớn. Nếu phát hiện ra, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ báo cáo về đây!" Thương Lan Dạ trầm giọng ra lệnh.
...
"Rõ, thưa tộc trưởng!" Mọi người vội vàng lên tiếng trả lời.
"Thần Uy, con dẫn người đi xem xét ở gần đây một chút, xem có manh mối gì không. Những người khác giải tán di."
"Vâng thưa phụ thân." Thương Lan Thần Uy chắp tay hành lễ rồi đáp.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thương Lan Dạ, những người khác cũng đều rời đi.
Thương Lan Lệnh trở về phủ đệ của mình, sắc mặt vẫn luôn nặng nề.
Hiện giờ, lão càng lúc càng không hiểu tình hình của Phù tiên giới, rốt cuộc nữ Thiên Tôn đột nhiên nhảy ra này có bối cảnh gì? Ở trong Phù Tiên giới, gần như không có người nào dám ra tay với người của tộc Thương Lan.
"Ai?"
Đột nhiên, Thương Lan Lệnh ngẩng phắt đầu lên nhìn ra phía cửa.
Khi lão nhìn thấy Kinh Như Tuyết đứng phía sau cửa với vẻ mặt lạnh lùng, tóc gáy của lão đều dựng đứng lên.
"Ngươi! Không phải ngươi đã chết rồi sao?" Thương Lan Lệnh cảm thấy cơ thể mình rét lạnh.
Người đã bị hủy diệt thần nguyên và hóa thành tro bụi ngay trước mắt mình, lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt mình ư?
Khí tức và tu vi của đối phương hoàn toàn giống y như đúc với nữ tử vừa rồi, nói cách khác, đối phương không có khả năng là hóa thân! Mà chính là nữ tử vừa nãy.
Thủ đoạn như vây, đừng nói là lão, phỏng chừng đám người Thiên Thọ Lão Quy cũng không có cách nào làm được?
Lẽ nào là...
Một suy nghĩ vô cùng hoang đường và đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu Thương Lan Lệnh.
Kinh Như Tuyết tiến vào, ném một tấm lệnh bài qua.
Thương Lan Lệnh nhận lấy lệnh bài, cảm giác được khí tức phía trên nó, lập tức cả người run lên, sắc mặt hoảng hốt và sợ hãi.