Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 386: Điệu hổ ly sơn, Kinh Như Tuyết xuất kích!

Chương 386: Điệu hổ ly sơn, Kinh Như Tuyết xuất kích!

Rừng Ngũ Nguyệt không còn nằm trong phạm vi lãnh địa của tộc Thương Lan, cũng không nằm trong lãnh địa của hai đại gia tộc khác.

Nơi này xem như là một nơi vô chủ, bởi vì tuy rừng Ngũ Nguyệt nghe khá giống một cái tên rất đẹp, nhưng thực tế cả khu rừng đều bị bao phủ bởi chướng khí phệ nguyên, cây cối ở bên trong đều không phải là thực vật bình thường, mà là trúc mục nát. Một loại trúc có tính ăn mòn cực mạnh.

Loại chướng khí này cực kỳ bất lợi đối với tu luyện giả, ở bên trong nơi này một thời gian dài sẽ bị ăn mòn chân nguyên, cho nên trên căn bản, khu vực này không có những sinh vật khác tồn tại, đây là một tử địa.

Thương Lan Lệnh dẫn theo Thương Lan Dạ nhanh chóng đi tới nơi này.

Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện.

Ngay từ đầu Thương Lan Dạ đã cảm thấy người đại ca này của mình có chút bất thường, nhưng lại không chọn cách vạch trần lão, mà là đi theo lão tới nơi này.

Thương Lan Lệnh muốn ngồi vào vị trí tộc trưởng, làm gì có chuyện Thương Lan Dạ không muốn diệt trừ đại ca của mình chứ?

Vị trí của lão vốn dĩ có được là nhờ Vô Thần, nói về việc tuyển chọn dòng chính tông của tộc Thương Lan, thì người đó phải là con trai trưởng Thương Lan Lệnh. Thậm chí cho tới bây giờ, trong tộc Thương Lan vẫn có không ít người thầm ủng hộ Thương Lan Lệnh.

Nhưng không có lý do, không có cớ, thì không thể động vào tai họa ngầm Thương Lan Lệnh được.

Hiện tại, Thương Lan Dạ chỉ ước gì đại ca của mình nảy sinh lòng dạ khác, để lão nắm được nhược điểm của Thương Lan Lệnh.

Chưa nói đến việc giết chết Thương Lan Lệnh, ít nhất cũng phải bãi bỏ vị trí đại trưởng lão, giáng xuống làm tộc nhân bình thường.

Trước đây, Thương Lan Thần Uy đã từng đề cập đến chuyện này và muốn chứng thực nó, nhưng cuối cùng chẳng giải quyết được gì, bởi vì thế lực của Thương Lan Lệnh cũng không đơn giản như vậy. Nếu động vào lão, rất có khả năng sẽ dẫn đến nội loạn, nên hai cha con không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai người tới bìa rừng Ngũ Nguyệt, nhìn một vùng mênh mông vô bờ, được bao phủ bởi màn sương mù màu đen trước mặt, Thương Lan Lệnh nhíu mày.

"Tại sao không có tiếng động gì?" Giọng nói của Thương Lan Dạ có chút lạnh lẽo.

Ánh mắt Thương Lan Lệnh lóe lên rồi đáp: "Không rõ nữa, tin tức của thuộc hạ truyền tới chính là từ rừng Ngũ Nguyệt. Sau đó không có bất cứ tin tức gì truyền về nữa, chắc chắn là gặp phải chuyện bất trắc rồi. Chúng ta vẫn nên đi vào trong kiểm tra một phen."

Trong phạm vi của chướng khí phệ nguyên, cho dù Thương Lan Dạ có tu vi Thần Vương cũng không có cách nào sử dụng thần niệm để điều tra mọi tình huống bên trong, phạm vi tối đa khống đến nghìn dặm.

Rừng Ngũ Nguyệt lớn đến đâu?

Diện tích gần một triệu dặm vuông!

Đây cũng là lí do vì sao Thương Lan Lệnh muốn chọn nơi này, ít nhất có thể kéo dài đủ thời gian.

Thương Lan Dạ nhìn thoáng qua Thương Lan Lệnh, lạnh giọng nói: "Được, thần niệm không thể hoàn toàn bao trùm bên trong nơi này. Hai người chúng ta tách ra hành động đi, gặp được đối phương lập tức thông báo."

"Được!" Thương Lan Lệnh lập tức gật đầu.

Sau đó hai người trực tiếp bay lên trên rừng Ngũ Nguyệt.

Sau khi Thương Lan Dạ tiến vào, hoàn toàn không tìm kiếm ở bên trong, mà trực tiếp tới gần chỗ Thương Lan Lệnh, theo dõi lão.

Trong lòng Thương Lan Dạ đã kết luận Thương Lan Lệnh chắc chắn đang nói dối, chỉ có điều không đoán ra được rốt cuộc mục đích của lão là gì, cho nên phải theo dõi chặt lão, xem rốt cuộc lão muốn giở trò gì.

Với tu vi của Thương Lan Lệnh, vẫn không đủ để phát hiện ra sự theo dõi của một Thần Vương.

Nhưng lão cũng không phải kẻ ngốc, biết Thương Lan Dạ chắc chắn sẽ nghi ngờ mình, cho nên vẫn thật sự nhanh chóng điều tra từng tấc đất, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.

Dù sao nhiệm vụ của lão chính là giữ chân Thương Lan Dạ, chỉ cần Thương Lan Thần Uy bị Kinh Như Tuyết giết chết, vậy là lão có thể nhận được pháp bảo Tiên Thiên rồi! Mà khi lão có pháp bảo Tiên Thiên, tuy thực lực vẫn không đủ để chống lại Thương Lan Dạ, nhưng ít nhất có thể cải thiện địa vị trong tộc Thương Lan! Người ủng hộ lão sẽ càng nhiều hơn!

Sau khi Thương Lan Thần Uy bị giết, Thương Lan Dạ có trút hết cơn giận lên người Thương Lan Lệnh không?

Câu trả lời chắc chắn là có.

Nhưng không phải là bây giờ.

Khi Kinh Như Tuyết và Thương Lan Thần Uy đánh nhau, chắc chắn sẽ gửi tín hiệu cầu cứu, đến lúc đó lão và Thương Lan Dạ sẽ nhanh chóng đuổi tới đó, sau đó chỉ còn việc nhặt xác y.

Một nữ tử đã từng xuất hiện lại tấn công một lần nữa, cho dù nghi ngờ Thương Lan Lệnh thì đã sao? Lão thật sự đã hy sinh mấy tâm phúc trong rừng Ngũ Nguyệt vì kế hoạch này, cho dù Thương Lan Dạ là tộc trưởng cũng không dám trực tiếp hỏi tội Thương Lan Lệnh.

Huống chi lúc ấy, Thương Lan Dạ cũng đã nhìn thấy Thương Lan Thần Uy suýt chút nữa đã bị Kinh Như Tuyết đánh chết, những trưởng lão khác cũng đều nhìn thấy. Một Thần Vương như ngươi không đoán ra được đối phương chết thật hay giả, bây giờ người ta quay lại xử lý con trai ngươi, chuyện này mà trách tội Thương Lan Lệnh ta thì có khác nào là bắt nạt người khác, giận cá chém thớt.

Cho nên Thương Lan Lệnh đã mưu tính hết cả rồi, bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần không có bằng chứng trực tiếp, lão sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.

Một gia tộc lớn thế này không phải là nơi cho tộc trưởng ngươi độc đoán.

Tuy vị trí tộc trưởng cao hơn hết thảy, nhưng cũng không thể chuyên quyền, không phải Thiên Khôn Vô Diệm cũng là tộc trưởng sao? Tử giới mà nàng đưa cho Tu Thần thuộc quyền quản lý của nàng, nàng hy sinh chính lợi ích của mình, mà hai gia tộc khác hoàn toàn không dám động.

Tộc trưởng chính là người dẫn dắt tộc nhân đi lên con đường phát triển lớn mạnh, chứ không phải đi về phía tan rã.

Bên này, Thương Lan Lệnh vẫn đang tiếp tục diễn trò, tìm kiếm trong rừng Ngũ Nguyệt một cách nghiêm túc.

Mà Thương Lan Thần Uy ở bên kia lại trở về trong cung điện của mình, cau mày và rơi vào suy nghĩ sâu xa.

"Quả thật có một nhóm người tiến vào rừng Ngũ Nguyệt tuần tra, sau đó không liên hệ được nữa." Một trưởng lão xuất hiện trước mặt Thương Lan Thần Uy, mở miệng nói.

Sau khi Kinh Như Tuyết tự sát, Thương Lan Dạ thật sự đã ra lệnh phái người đi kiểm tra sự bất thường ở khắp nơi, đây cũng là cơ hội cho Thương Lan Lệnh giở trò, hơn nữa còn là gài bẫy một cách quang minh chính đại.

Thương Lan Thần Uy xoa xoa ngón tay, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.

"Lẽ nào có Thiên Tôn khác xuất hiện trong rừng Ngũ Nguyệt? Không thể nào."

Vẻ mặt của trưởng lão đó có chút mất tự nhiên, nói: "Lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy, thời điểm nhạy cảm và quan trọng như hiện nay, chắc hẳn đại trưởng lão vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ."

Lão ta cũng không tin Thương Lan Lệnh sẽ mưu tính chuyện gì trong tộc Thương Lan.

Ngay cả những người tâm phúc bên phe của Thương Lan Thần Uy còn không muốn tin, huống chi là những phe khác? Đây chính là chỗ dựa của Thương Lan Lệnh.

Thương Lan Thần Uy nhìn về phía trưởng lão phía dưới, lạnh giọng nói: "Được rồi, chủ yếu là lo cho phụ thân và đại trưởng lão sẽ gặp phải mai phục. Không ngờ lại xảy ra chuyện vào lúc này, cứ để bọn họ đi giải quyết đi."

Trưởng lão nọ nhìn chằm chằm vào Thương Lan Thần Uy, hiển nhiên trong lòng lão ta biết rõ vài chuyện, nhưng lại không dám nói ra.

"Vậy thuộc hạ xin cáo lui." Trưởng lão chắp tay hành lễ rồi lui xuống, cái gì không nên biết thì không nên hỏi, lão tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện.

"Thật sự là ta và phụ thân nghĩ nhiều rồi sao? Thật ra Thương Lan Lệnh vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩ muốn phản bội nào ư?" Sau khi trưởng lão kia rời đi, Thương Lan Thần Uy lẩm bẩm một mình.

Tuy lúc này sự hoài nghi trong lòng y hơi dao động, nhưng lại không nghĩ ra được, tại sao Thương Lan Lệnh muốn kéo phụ thân mình đi vào thời điểm này, thậm chí còn muốn kéo mình rời đi nữa?

Thiên Tôn xuất hiện ở rừng Ngũ Nguyệt, còn có cả pháp bảo Tiên Thiên?

Lý do này có vẻ rất đầy đủ, nhưng trong mắt của cha con Thương Lan Dạ lại chính là lời nói dối trăm phần trăm!

Bởi vì rừng Ngũ Nguyệt là lãnh địa của Vô Thần! Cổng vào bí cảnh của y nằm trong rừng Ngũ Nguyệt.

Điểm này, Thương Lan Lệnh chắc chắn sẽ không biết! Nhưng hai cha con bọn họ lại biết.

"Rốt cuộc lão muốn làm gì?" Thương Lan Thần Uy nhìn ra ngoài cửa, lông mày nhíu chặt thành một đường.

"Hửm?"

Đột nhiên, Thương Lan Thần Uy cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc và đáng sợ!

"Đây là!"

Thương Lan Thần Uy đứng bật dậy, vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi.

"Mũi tên pháp tướng!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch