Chương 388: Tiên Thiên chi khí! Một tiễn diệt thần!
Câu nói của Kinh Như Tuyết khiến Vô Thần phải nhướng mày.
Còn Thương Lan Thần Uy khẽ run lên trong lòng.
Quả nhiên là thế!
Nàng ta vẫn chưa chịu ra tay vì chờ Vô Thần đến!
Mục tiêu thực sự của nàng không phải là y, mà là Vô Thần!
Trong Phù Tiên giới còn ai dám ra tay với Vô Thần?
Trong ấn tượng của Thương Lan Thần Uy tuyệt đối không có ai!
Vậy nhất định là bên ngoài Phù Tiên giới.
Nhưng những người của Nguyên giới khác dám đánh giết tới tận Phù Tiên giới để đối phó Vô Thần sao?
Đáp án cũng là không!
Trừ phi Nguyên giới đại chiến, nếu không sẽ không có khả năng xuất hiện tình huống này.
Ở địa bàn của người ta chờ họ xuất hiện rồi giết chết ấy hả? Đây chẳng khác nào tự tìm đường chết, hễ là người có chút đầu óc sẽ không làm chuyện như vậy.
Mà Kinh Như Tuyết không có đầu óc hả?
Tu vi của nàng ta là Thiên Tôn cảnh, đầu óc còn lợi hại hơn người bình thường nhiều.
Như vậy đáp án chỉ có một.
Sư phụ trong miệng Kinh Như Tuyết chính là Tu Thần! Cũng chỉ có thể là Tu Thần mà thôi!
Tu Thần đã xâm nhập vào Phù Tiên giới mà ngay chính Vô Thần cũng chẳng phát hiện ra mảy may.
Tin tức này khiến Thương Lan Thần Uy vô cùng khiếp sợ, còn với Vô Thần mà nói chính là muốn mạng!
Chẳng phải y tước giới vị để đối phó với Tu Thần, không cho hắn xâm nhập vào Phù Tiên giới sao?
Hiện giờ mọi chuyện đều thất bại trong gang tấc!
"Sư phụ ngươi là ai?" Vô Thần hoàn toàn không quan tâm đến mũi tên pháp tướng tam sinh đang ngưng tụ trước mặt Kinh Như Tuyết, y lạnh giọng quát, toàn thân tản ra một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến người ta chấn động cả hồn phách.
Toàn bộ không gian lĩnh vực của gia tộc Thương Lan đều bị phong tỏa trong thời khắc đó.
Mà lúc này, Thương Lan Dạ và Thương Lan Lệnh đã chạy về tới nơi.
Khi Thương Lan Lệnh nhìn thấy Vô Thần thì tim như muốn vỡ ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Không phải đã nói là ra tay ngay lập tức sao?
Vì sao bọn họ chạy về rồi mà còn chưa làm gì?
Vì sao Vô Thần lại xuất hiện nhanh như vậy?
Dựa theo kế hoạch, Thương Lan Dạ và Thương Lan Lệnh sẽ mất khoảng một phút để đuổi tới rừng Ngũ Nguyệt, sau đó Kinh Như Tuyết lập tức xuất hiện.
Bọn họ từ rừng Ngũ Nguyệt trở về ít nhất cũng mất chút thời gian, hoàn toàn đủ để Kinh Như Tuyết giết chết Thương Lan Thần Uy trong chớp mắt, coi như Vô Thần có tới cũng không kịp!
Thế nhưng bây giờ bọn họ đã chạy về đến nơi rồi mà Kinh Như Tuyết vẫn chưa ra tay.
Xong rồi!
Thương Lan Lệnh lòng lạnh như tro tàn, Vô Thần xuất hiện chứng tỏ mọi chuyện không còn đường cứu vãn nữa.
Thương Lan Dạ ngại chuyện không có chứng cứ, lại vướng các trưởng lão khác trong gia tộc nên không dám động đến Thương Lan Lệnh, nhưng Vô Thần sẽ không quan tâm nhiều như vậy!
Nếu Thương Lan Thần Uy chết thì còn dễ nói. Mất đi một người như y, thực lực mạnh mẽ của gia tộc Thương Lan sẽ suy yếu, đến lúc đó chắc chắn Vô Thần sẽ không xử lý Thương Lan Lệnh.
Nhưng bây giờ Thương Lan Thần Uy không chết, chỉ cần y lên tiếng nói tất cả đều là âm mưu của Thương Lan Lệnh thì lão phải chết chắc không thể ngờ!
"Hẳn ngươi phải biết thầy ta là ai chứ." Kinh Như Tuyết nở một nụ cười lạnh.
"Hay cho một chiêu đổi trắng thay đen! Hay cho một Tu Thần! Được! Được lắm!"
Sắc mặt Vô Thần âm trầm như nước, y gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Nhiều lần bị Tu Thần gài bẫy, từ lần đầu tiên đánh nhau cho đến giờ, bất kể về mưu kế hay thực lực y đều bị Tu Thần giẫm dưới chân. Điều này khiến y vô cùng căm tức và nhục nhã.
"Ta không giết ngươi, nhưng ta sẽ cho Tu Thần biết, giờ hắn đã đắc tội với người như thế!" Vô Thần nhìn Kinh Như Tuyết, trầm giọng nói.
"Vù vù!"
Không gian xung quanh Kinh Như Tuyết nháy mắt co chặt lại khiến nàng không nhịn nổi khẽ rên lên.
"Ta nói rồi, một tiễn này thầy ta chuẩn bị cho ngươi!" Kinh Như Tuyết sắc mặt đau đớn nhưng vẫn dùng hết sức lực toàn thân để nói câu này.
Vô Thần cười khẩy, nói với vẻ đầy khinh thường: "Một Thiên Tôn thì tính dùng thủ đoạn gì để đối phó với ta? Còn chờ ta đến? Sư phụ của ngươi cho rằng hắn vô địch thật sao? Bây giờ ngay cả nhích ngươi cũng nhích không nổi, ta chỉ cần một suy nghĩ là có thể giết chết ngươi, ngươi lấy gì để ra tay?"
Quả thực là như vậy, hiện giờ đừng nói là động đậy, sau khi Vô Thần dứt lời thì ngay cả nói chuyện Kinh Như Tuyết cũng chẳng làm được. Không gian xung quanh không ngừng chèn ép cơ thể nàng, xương cốt không ngừng phát ra tiếng “lạo xạo” giòn vang, thất khiếu cũng bắt đầu chảy máu.
Mười nghìn Kinh Như Tuyết cũng không thể làm gì được một Vô Thần.
Nhưng vẻ mặt Kinh Như Tuyết vẫn lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn và hưng phấn.
"Uỳnh!"
Đột nhiên, nửa người dưới từ phần ngực trở xuống của nàng trực tiếp nổ tung.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều biến sắc, ngay cả Vô Thần cũng nheo mắt lại.
"Nhận! Một tiễn! Của! Thầy ta!"
Kinh Như Tuyết dùng hết toàn bộ sức mạnh chân nguyên để hét lên câu cuối.
Sau đó, nửa người dưới mới bị nổ tung của nàng đột nhiên hóa thành ánh sáng lấp lánh, những điểm sáng này trực tiếp bám lên mũi tên pháp tướng tam sinh.
"Tiên Thiên chi khí? Làm sao có thể!"
Vô Thần biến sắc, tròng mắt co rút lại.
"Tiên Thiên chi tiễn, đi!"
Tiếng hô này không phải của Kinh Như Tuyết mà là của Tu Thần.
Hắn vừa dứt lời, Tiên Thiên chi khí nương theo mũi tên pháp tướng tam sinh nháy mắt tỏa ra hào sáng lấp lánh, chiếu trắng xóa cả khoảng đất trời. Trong phạm vi này, ngoại trừ Vô Thần thì tất cả mọi người đều bị mù.
"Ầm ầm!"
Sau đó một tiếng nổ rền vang lên, cả đất trời cũng theo đó mà lắc lư dữ dội.
"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Tu Thần, ngươi là tên điên!"
Tiếng gào thét căm tức của Vô Thần truyền khắp Phù Tiên giới.
"Uỳnh!"
Sau một tiếng nổ long trời nở đất, trời đất lại quay về cảnh tĩnh lặng vô cùng, không có bất cứ âm thanh nào. Giờ phút này, tất cả mọi người trong lĩnh vực của gia tộc Thương Lan đều mất đi ý thức.
Thời gian phảng phất như đã qua cả một kỷ nguyên, lại vừa như một hơi thở vậy.
Tiếng ầm vang nặng nề dần dần xuất hiện trong tai mọi người và Thương Lan Thần Uy, sau đó bọn họ cảm giác như trong cơ thể mình có thứ gì đó bị dẫn nổ, thi nhau phun ra máu ngã xuống đất, bất kể là Thiên Tôn hay Thần Vương đều như vậy cả.
Ánh sáng lại chiếu xuống giống như bình minh.
Thương Lan Dạ quỳ trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, phía sau lão là đứa con trai, còn có cả những trưởng lão khác trong gia tộc Thương Lan.
Lão run rẩy đứng dậy, chỉ thấy thân thể Vô Thần đứng thẳng tắp trước mặt không động đậy, sau đó lão đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Hoang vu.
Một mảnh hoang vu!
Toàn bộ khu vực trong tầm nhìn chẳng còn bất cứ thứ gì! Mọi vật đều hóa thành cát bụi, tựa như một sa mạc mênh mông vô tận.
Lĩnh vực gia tộc Thương Lan chỉ trong một đòn tấn công đã hoàn toàn biến thành hoang mạc.
Mà người đứng phía sau Thương Lan Dạ chính là những người hiếm hoi còn sống! Đây là nhờ Vô Thần giúp bọn họ chặn lại phần lớn sức mạnh đánh tới.
"Đại... Đại nhân..."
Thương Lan Dạ run giọng gọi một tiếng, trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng.
Rốt cuộc mũi tên vừa rồi làm ra kiểu gì?
Một Thiên Tôn cảnh mà có thể phóng ra một tiễn kinh khủng như vậy hả? Không hề hoài nghi chút nào, nếu không có Vô Thần thì ngay cả lão cũng tan thành tro bụi rồi.
Giờ phút này, Thương Lan Thần Uy, Thương Lan Lệnh và các trưởng lão còn sống khác vẫn chưa tỉnh táo lại, họ chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng Vô Thần theo bản năng.
Vô Thần chậm rãi xoay người lại.
Thương Lan Dạ nhìn thấy dáng vẻ của Vô Thần thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Nửa bên mặt của Vô Thần đã bị mất, lại thêm bộ ngực lộ ra xương sườn lành lạnh, chỉ toàn những dẻ xương trắng toát, không có tí máu thịt nào.