Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 389: Tâm nguyên Thiên Tôn, không giao thì sẽ phải chết!

Chương 389: Tâm nguyên Thiên Tôn, không giao thì sẽ phải chết!

"Đại... Đại nhân?"

Giọng nói của Thương Lan Dạ trở nên run rẩy, sự sợ hãi không thể nói ra thành lời bao phủ lấy lòng lão.

Những người khác cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Thần đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Trong lòng bọn họ, Vô Thần chính là thần của Phù Tiên giới, là sự tồn tại không ai có thể thay thế được.

Hôm nay lại bị một đứa con gái Thiên Tôn đánh đến mức này.

Rốt cuộc sức mạnh trong tay đối phương mạnh đến mức nào mới có thể đả thương được Vô Thần?

Không thể nào tưởng tượng nổi, cho dù là kẻ sống lâu như Thương Lan Dạ cũng không thể nào tưởng tượng nổi sức mạnh vừa rồi đã đạt tới trình độ nào.

Lúc này trái tim của Vô Thần chứa đầy sự phẫn nộ.

Y bị thương?

Thật ra cũng không tính là bị thương. Đối với y mà nói, bị thương về thể xác thì có thể xem nhẹ, không đáng để tâm đến nó.

Chẳng qua chiêu thức của Kinh Như Tuyết đã khiến y tức giận hơn cả việc bản thân mình bị thương, đã mấy lần muốn nổi trận lôi đình.

Rõ ràng là khiêu khích quyền uy của Vô Thần một cách trắng trợn, để người ta biết Vô Thần y cũng sẽ bị một Thiên Tôn đả thương! Cho dù thương tổn thật sự không nhiều, nhưng hình tượng vô địch, uy nghiêm của y đã bị phá hỏng.

Vô Thần y ở Phù Tiên giới vẫn sẽ bị thương! Hơn nữa còn là bị một đứa con gái Thiên Tôn đả thương.

"Thế nên pháp trận cấm chế của gia tộc Thương Lan các ngươi chỉ dùng để trang trí thôi có phải không?" Vô Thần lạnh giọng hỏi.

Mọi người cảm nhận được sát khí đã bắt đầu rục rịch trên người Vô Thần. Đám người sợ tới mức tái mét mặt mũi, nhất là Thương Lan Lệnh càng cảm thấy hai chân của lão sắp không đứng vững nổi nữa.

"Đại nhân, phòng ngự cấm chế của gia tộc Thương Lan đến cả Thiên Tôn cũng không thể đi vào, chắc chắn là có ai đó đã cấu kết với kẻ địch." Thương Lan Dạ vội vàng nói.

Thương Lan Dạ vừa mới dứt lời, Thương Lan Thần Uy lập tức quay sang nhìn Thương Lan Lệnh đang đứng bên cạnh mình.

"Đại trưởng lão, ngài nói có Thiên Tôn cầm pháp bảo Tiên Thiên xuất hiện ở rừng Ngũ Nguyệt, sau đó bên chỗ ta lập tức bị tấn công, xâm lược. Chuyện này sao có thể trùng hợp đến vậy chứ?" Thương Lan Thần Uy trầm giọng hỏi.

Cả người Thương Lan Lệnh không khỏi run lên, vội vàng giải thích: "Thiếu chủ oan uổng quá, thật sự là thuộc hạ được người phía dưới báo tin, phát hiện ra cường giả Thiên Tôn ở rừng Ngũ Nguyệt mà!"

"Rừng Ngũ Nguyệt?"

Vô Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Thương Lan Lệnh.

Ánh mắt này khiến Thương Lan Lệnh sợ tới mức hồn vía suýt tan.

"Hiện giờ gia tộc Thương Lan của các ngươi đã bị phá hủy. Những người còn sót lại thì đều đang đứng ở đây hết rồi, xử lý lão như thế nào, tự các ngươi quyết định đi." Vô Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức biến mất.

Y không thừa hơi đi lo việc Thương Lan Lệnh làm phản, việc thứ nhất y phải làm hiện giờ chính là phải bắt được Tu Thần!

Bên trong pháp bảo Tiên Thiên ẩn chứa Tiên Thiên chi khí, là khí tức mạnh mẽ nhất Chư Thiên Vạn Giới. Nửa thân dưới của Kinh Như Tuyết vừa nãy hoàn toàn được ngưng tụ từ Tiên Thiên chi khí. Sau đó vào thời khắc sống còn, nàng đã cho thân dưới nổ nát vụn, hội tụ Tiên Thiên chi khí lên mũi tên pháp tướng tam sinh.

Chỉ với một mũi tên đã khiến cho thân thể của Vô Thần bị tổn thương nghiêm trọng.

Người có cấp bậc như Thiên Tôn, Thần Vương, muốn khiến thân thể của Vô Thần bị tổn thương thì cũng chỉ có thể dựa vào Tiên Thiên chi khí mà thôi.

Nhưng Tiên Thiên chi khí này cũng không dễ lấy được như vậy, bắt buộc phải phá hủy một món pháp bảo Tiên Thiên thì mới lấy được một luồng khí tức nhỏ.

Nhưng vừa rồi có bao nhiêu chứ?

Vô Thần tính sơ sơ thì ít nhất cũng phải tốn mười món pháp bảo Tiên Thiên Nguyên giới thì mới có thể đạt tới trình độ đó!

Mười món pháp bảo Tiên Thiên, đến Vô Thần y cũng không lấy ra được, chứ nói gì tới chuyện không tiếc phá hủy nó.

Tu Thần chỉ vì muốn sỉ nhục y mà lãng phí mười món pháp bảo Tiên Thiên, nếu không phải là một kẻ ngu ngốc thì chính là rất có điều kiện.

Tất nhiên Vô Thần sẽ không cho rằng Tu Thần là một kẻ ngu ngốc, như vậy cũng đồng nghĩa với việc trong tay tên này còn có pháp bảo Tiên Thiên khác!

Hắn lấy ở đâu ra mà nhiều như vậy?

Và hắn đã xâm nhập vào Phù Tiên giới từ lúc nào? Còn bao nhiêu thuộc hạ đã bước chân tới đây?? Có phải hắn đã lên kế hoạch đối phó với mình rồi không?

Vô số nghi hoặc khiến tâm trạng của Vô Thần trở nên bất an cứ thế lấp đầy đầu óc y. Cho nên y làm sao còn để ý tới chuyện bê bối của gia tộc Thương Lan chứ?

Sau khi Vô Thần đi, ánh mắt của Thương Lan Dạ và những người khác đều vô cùng phẫn nộ nhìn về phía Thương Lan Lệnh.

"Thương Lan Lệnh, ngươi là đại trưởng lão của gia tộc Thương Lan ta, cũng là huyết mạch chính thống của bộ tộc Thương Lan ta, vì sao lại phản bội? Bây giờ ngươi đã thấy hết rồi chứ? Toàn bộ gia tộc Thương Lan đã bị tiêu diệt sạch rồi!" Thương Lan Dạ phẫn nộ gào thét.

Mũi tên vừa rồi còn đả thương được cơ thể của Vô Thần, huống hồ là những người khác? Nếu không phải Vô Thần tại thời khắc sống còn bảo vệ một mạng cho bọn họ, chỉ sợ bây giờ ở Phù Tiên giới đã không còn người của gia tộc Thương Lan nữa rồi.

Thương Lan Lệnh tái nhợt mặt mũi, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, đôi môi run rẩy mất hết hồn vía.

Lão không hề nghĩ rằng mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, lão chỉ muốn ngồi lại vị trí đáng lẽ là thuộc về mình mà thôi.

Nhưng hôm nay mọi người đều chết sạch rồi, cho dù lão có thể lên làm tộc trưởng thì cũng có ích lợi gì chứ?

Trong lòng lão đúng là không hề tin tưởng Tu Thần và Kinh Như Tuyết, lão chỉ muốn thông qua thủ đoạn bọn họ để đạt được dã tâm của mình mà thôi.

Nhưng mà ai biết mục tiêu của Kinh Như Tuyết không phải là Thương Lan Thần Uy, mà là Vô Thần!

Cứ như vậy, tính chất của sự việc đã hoàn toàn thay đổi.

"Ta... Ta không hề phản bội!" Thương Lan Lệnh lắc đầu phủ nhận.

Thừa nhận là không thể, một khi thừa nhận thì chỉ có chết! Không thừa nhận thì vẫn còn một chút đường sống, dù sao bây giờ gia tộc Thương Lan đã chết gần hết rồi, lại chết thêm một đại trưởng lão thì tổn thất của bọn họ sẽ càng thêm nặng nề, thê thảm…

"Ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận thì sẽ không sao ư? Ngươi biết rừng Ngũ Nguyệt là nơi nào không? Đó là cửa vào bí cảnh của Vô Thần đại nhân! Ngay từ đầu ta đã biết ngươi có vấn đề, nhưng thật sự không ngờ ngươi lại lòng lang dạ thú, liên kết với người ngoài để giết sạch gia tộc Thương Lan chúng ta!" Thương Lan Thần Uy tức giận quát.

"Ngươi nói gì cơ?"

Tin tức rừng Ngũ Nguyệt là cửa vào bí cảnh Vô Thần đối với Thương Lan Lệnh mà nói – nó không khác gì sấm sét giữa trời quang. Lão lập tức nhận ra hai cha con nhà này ngay từ đầu cũng diễn trò với mình, tương kế tựu kế, muốn diệt trừ mình một cách danh chính ngôn thuận.

Chẳng qua cả hai bên đều không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến nông nỗi này.

Một bên thì chỉ muốn giết Thương Lan Thần Uy, sau đó đạt được pháp bảo Tiên Thiên để bản thân mạnh lên, còn có thể tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Tu Thần. Về sau dựa vào Tu Thần, có thể vẫn còn cơ hội ngồi vào lại ngôi vị tộc trưởng.

Còn bên kia lại muốn mượn lý do không một vị tộc nhân nào có thể phản bác để diệt trừ Thương Lan Lệnh.

Mỗi người đều có ý xấu, kết quả lại trở thành như hiện giờ, có thể nói hai từ ‘thảm thiết’ đã không đủ để hình dung nữa rồi.

Gia tộc Thương Lan phát triển nhiều năm như vậy, tất cả lại bị hủy diệt trong nháy mắt, hơn nữa người cũng chẳng còn, hiện giờ chỉ còn sót lại hai cha con Thương Lan Dạ, Thương Lan Lệnh và bốn vị trưởng lão.

"Đại trưởng lão! Ngươi hồ đồ rồi! Tại sao phải làm như vậy chứ?" Một vị trưởng lão khác vô cùng đau đớn hỏi.

Vẻ mặt của Thương Lan Lệnh trở nên suy sụp, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hoàn toàn không thể nói ra một câu phản bác nào, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt.

Thương Lan Dạ nhìn đại ca mình, siết chặt tay, lão rất muốn dùng một chưởng đánh chết tên phản đồ này, nhưng lý trí lại ngăn lão lại, trong lòng chưa bao giờ rối bời như lúc này.

Hiện giờ gia tộc Thương Lan chỉ còn sót lại sáu người, nếu giết thêm một đại trưởng lão, thì chẳng khác nào tự chém mình một đao.

Nếu vẫn giữ tên phản đồ lúc nào cũng có ý định phản bội này, chẳng may lão lại ngấm ngầm ra tay thì sao?

“Lấy tâm nguyên Thiên Tôn của ngươi ra đây.” Thương Lan Dạ nói.

"Ngươi... Ngươi nói gì cơ?" Thương Lan Lệnh đột nhiên ngẩng đầu, đầy hoảng sợ nhìn về phía Thương Lan Dạ.

Tâm nguyên Thiên Tôn chính là thần nguyên bản mệnh của lão, nếu rơi vào trong tay người khác thì chẳng khác nào mạng của lão cũng nằm ở trong tay người khác, sống hay chết chỉ dựa vào một ý niệm của người kia.

"Không giao thì sẽ phải chết, ngươi không có lựa chọn." Thương Lan Dạ lạnh lùng nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch