Sát ý của Thương Lan Dạ đã ngưng tụ thành thực thể rồi, ép tới độ Thương Lan Lệnh không động đậy nổi. Chẳng còn gì để hoài nghi nữa, nếu lão từ chối giao tâm nguyên Thiên Tôn ra thì đối phương lập tức sẽ ra tay giết chết lão.
Thương Lan Dạ không muốn khiến gia tộc đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nhưng nhất định phải nắm giữ mạng sống của Thương Lan Lệnh, hoàn toàn khống chế lão, cho nên ngày hôm nay nhất định phải lấy được tâm nguyên Thiên Thôn, nếu lão không tình nguyện thì phải giết chết.
Thương Lan Lệnh không cam lòng và bất lực, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Lão giao ra thần nguyên bản mệnh của mình.
"Đi ra xung quanh tìm kiếm đi, nhìn xem còn có ai sống sót không. Nếu có người trong tộc đi đến chỗ khác của Phù Tiên giới rèn luyện thì gọi hết trở về." Thương Lan Dạ thu tâm nguyên Thiên Tôn của Thương Lan Lệnh lại, trầm giọng ra lệnh.
Những người ở trong gia tộc Thương Lan chắc chắn đã chết, nhưng vẫn có một số người rèn luyện bên ngoài, cần triệu tập tất cả trở về để xây dựng lại gia tộc.
Lần tổn thất này, nếu như ngay cả Thương Lan Dạ cũng ngã xuống thì gia tộc Thương Lan bọn họ sẽ hoàn toàn rớt khỏi vũ đài lịch sử.
May mà cuối cùng Vô Thần đỡ giúp bọn họ một đòn đó.
Chỉ cần người mạnh nhất vẫn còn là còn cơ hội quật khởi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dĩ nhiên tình hình bên trong khẳng định không thể so sánh với trước, thậm chí ngảy cả các thế lực khác cũng không bì được. Nhưng không sao, ngoại trừ nhân khẩu không thể nhanh chóng lấy lại số lượng đông đúc như trước, thì chỉ cần có thực lực, thứ gì cũng có thể cướp đoạt đến tay.
"Phụ thân, không giết lão thật sao?"
Sau khi Thương Lan Lệnh và các trưởng lão khác rời đi, Thương Lan Thần Uy nhìn phụ thân với vẻ mặt vô cùng không cam lòng.
Lúc trước trong lòng hai cha con bọn họ vẫn ấp ủ suy nghĩ diệt trừ Thương Lan Lệnh, hiện giờ là cơ hội tốt nhất, mặc dù gia tộc Thương Lan không giống như trước nhưng lại có thể diệt trừ mối họa lớn trong lòng.
"Chắc chắn lão có mối liên hệ nào đó với Tu Thần. Đại nhân Vô Thần không nói rõ sẽ giết lão là đã ra ám hiệu cho chúng ta rồi." Thương Lan Dạ lắc đầu nói.
"Lại là Tu Thần! Rốt cuộc hắn là ai mà có thủ đoạn lợi hại như thế?" Hiện giờ Thương Lan Thần Uy quả thực hận Tu Thần đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đầu gia tộc Thương Lan bọn họ bởi vì sự đột phá của Thương Lan Dạ mà vững vàng ngồi lên vị trí gia tộc đứng đầu Phù Tiên giới, thực sự trở thành một thế lực dưới một người trên vạn người!
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tu Thần mà bọn họ từng bước từng bước bị đẩy xuống vực sâu, Tử giới đầu tiên bị mất cũng là của bọn họ, bây giờ suýt chút nữa bị diệt tộc cũng là bọn họ.
Thậm chí Thương Lan Thần Uy còn muốn chạy đến trước mặt Tu Thần mà gào lên chất vấn: Rốt cuộc gia tộc Thương Lan chúng ta đắc tội ngươi chỗ nào mà khiến ngươi đùa giỡn chúng ta tàn nhẫn như vậy? Không diệt chúng ta thì cảm thấy không thoải mái à?
"Tu Thần không phải là người mà chúng ta có thể đối đầu. Đó là chuyện của đại nhân Vô Thần, hiện giờ việc chúng ta phải làm là xây dựng lại gia tộc Thương Lan, những chuyện khác không cần quan tâm." Thương Lan Dạ dặn dò.
Lão sợ đứa con trai của mình ấm đầu chạy đi tìm Tu Thần báo thù thật, đừng nói là đi báo thù, cho dù chạy tới hùng hổ nói mấy câu cũng không được.
Kẻ khiến Vô Thần ăn quả đắng, để một đồ đệ làm bị thương đến thân xác của Vô Thân, bọn họ có thể chống lại sao? Đến lúc đó hắn lại phái đồ đệ tới, đoán chừng ngay cả lão cũng không chặn được.
Quá biến thái!
Giờ lão nhớ lại sự kinh khủng của mũi tên pháp tướng tam sinh kia vẫn thấy da đầu tê dại.
"Con biết rồi." Thương Lan Thần Uy chỉ nổi giận nói vài câu trước mặt phụ thân mình mà thôi, trong lòng y vẫn biết nặng nhẹ, ngay cả Kinh Như Tuyết y còn chả đánh lại, về sau nhìn thấy Kinh Như Tuyết chỉ có trốn đi chứ nói chi là Tu Thần.
...
Trên đỉnh núi tuyết nào đó ở cực Bắc, cơ thể Kinh Như Tuyết từ những điểm sáng màu xanh lục dần dần tái tạo lại thành công.
Một tiễn vừa rồi ngay cả chính nàng cũng chịu không nổi, thậm chí nàng là người chết đầu tiên, trực tiếp hóa thành không khí, ngay cả tro cốt cũng không sót lại.
"Bái kiến thầy."
Kinh Như Tuyết nhìn thấy Tu Thần, lập tức quỳ một gối xuống.
Tu Thần treo nụ cười mỉm trên mặt, hắn rất hài lòng với kế hoạch lần này.
Bởi vì từ đây đã có thể cảm nhận được uy lực của mũi tên Tiên Thiên rồi, tức là khi Kinh Như Tuyết phóng ra, thể nào cũng khiến Vô Thần xuất hiện, mà Vô Thần xuất hiện khẳng định sẽ bị thương, đây chính là sự tự tin của Tu Thần!
Vô Thần tưởng rằng Tu Thần phá hủy pháp bảo Tiên Thiên để thu thập Tiên Thiên chi khí, thực ra không phải, Tu thần trực tiếp tạo ra.
Song Tiên Thiên chi khí này cũng làm tiêu hao không ít sinh linh chi lực của hắn, mặc dù so với số lượng hắn thu thập được bây giờ chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng hao tổn cũng là thật.
Bất kỳ năng lực nào khác được Tu Thần sử dụng đều không làm giảm bớt sinh linh chi lực thuộc về chính hắn, nhưng Tiên Thiên chi khí là ngoại lệ.
Một món pháp bảo Tiên Thiên đại khái sẽ tiêu hao một trăm nghìn tỉ sinh linh chi lực của hắn, lúc trước chắc chắn đó là một số lượng rất lớn còn bây giờ chỉ là chuyện nhỏ.
Mũi tên kia bắn nát gia tộc Thương Lan, giết chết vô số người, trực tiếp tăng cho Tu Thần bốn mươi nghìn tỷ tỷ điểm kinh nghiệm, mà Tiên Thiên chi khí chỉ làm tiêu hao một triệu tỉ điểm mà thôi. Hắn có thể tùy tiện chơi, chỉ cần kiếm bù lại.
Khắp Chư Thiên Vạn Giới cũng chỉ có dạng tồn tại đặc biệt như Tu Thần mới có thể chế tạo ra Tiên Thiên chi khí, còn người khác thì hủy đi một là thiếu mất một.
"Đứng lên đi, cảm giác như thế nào?" Tu Thần cười hỏi.
Kinh Như Tuyết chậm rãi đứng dậy, chợt hơi suy tư rồi nói: "Vẫn ổn ạ, chỉ tiếc không giết được Vô Thần, còn những người khác như thế nào ta không rõ lắm, bởi vì ta chết nhanh hơn bọn họ."
"Còn muốn giết Vô Thần nữa à?" Tu Thần nhịn không được bật cười.
"Cùng lắm nó chỉ làm bị thương cơ thể y mà thôi, không gây tổn hại đến bản nguyên của y được. Hơn nữa chắc y sẽ bảo vệ những cường giả trong gia tộc Thương Lan. Song từ trên số liệu có thể thấy, đoán chừng chỉ có mấy tên thực lực đứng đầu là không chết, còn lại đều xong đời rồi." Tu Thần nói.
Trên mặt Kinh Như Tuyết toát lên vẻ thất vọng, nàng cảm thấy kiểu gì cũng phải có mấy tên Thiên Tôn bị giết, nhưng như ý Tu Thần thì mấy nhân vật trọng yếu còn chưa chết.
"Thầy à, nếu thầy cho ta nhiều Tiên Thiên chi khí hơn, có phải ta sẽ giết chết được Vô Thần hay không?" Kinh Như Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, ánh mắt nàng cực kỳ nóng cháy.
Nàng nghĩ sau khi bị giết trở về lại dùng thêm nhiều Tiên Thiên chi khí lên mũi tên pháp tướng, một tên có thể bắn xuyên qua Vô Thần.
Tu Thần khoát tay áo nói: "Chuyện đó không có lợi gì, giết mỗi Vô Thần thôi còn chưa đủ tư cách để vi sư sử dụng nhiều Tiên Thiên chi khí như vậy. Sở dĩ ta giữ lại y là còn có tác dụng khác. Khoảng thời gian này chắc Vô Thần sẽ bắt đầu thanh tra triệt để Phù Tiên giới. Ngươi không cần ra ngoài, mấy đứa kia đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị giết quay về."
"Vâng thưa thầy." Kinh Như Tuyết gật đầu, cho tới nay Tu Thần nói gì nàng đều nghe nấy.
"Được rồi, vi sư dẫn ngươi đi xem một vở hí kịch." Tu Thần nhìn sang bên cạnh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Lễ tế Hồ Thần của gia tộc Bạch Hồ sắp bắt đầu rồi.
"Đi đến lãnh địa hồ tộc ở dưới khe nứt phía trước kia ạ?" Kinh Như Tuyết thuận theo ánh mắt của Tu Thần nhìn sang.
Tu vi của nàng là Thiên Tôn, dĩ nhiên có thể nhìn thấy chút hiện tượng lạ.
Tu Thần nhướng mày, cười ha ha bảo: "Đúng vậy, có một vở kịch hay không thể bỏ lỡ."