Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 395: Chúc phúc của Hồ Thần! Thanh kiếm khổng lồ bảy màu!

Chương 395: Chúc phúc của Hồ Thần! Thanh kiếm khổng lồ bảy màu!

Cơ thể của hơn trăm nghìn Bạch Hồ đều trôi nổi bay lên. Hiện tại ngay cả Bạch Thiên Chỉ cũng chẳng có chút sức phản kháng nào, mặt mũi hoảng sợ và tuyệt vọng, muốn chạy trốn nhưng rốt cuộc chỉ phí công.

Kiên trúc bốn phía bắt đầu nứt vỡ, không ngừng bị hút vào lỗ đen trong lòng bàn tay Bạch Phi, pho tượng Hồ Thần hai bên trái phái cũng đổ sụp xuống từng chút từng chút một.

Giờ phút này, lòng bàn tay Bạch Phi giống như một hố đen đang hút lấy hết thảy mọi sự vật một cách điên cuồng.

"Bàn tay kia hình như rất lợi hại?" Kinh Như Tuyết cau mày hỏi.

Lực hấp dẫn này đối với một Thiên Tôn mà nói là vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn kèm thêm năng lực xé rách thần nguyên, Thiên Tôn cảnh trở xuống mà bị hút vào chỉ sợ nháy mắt đều bị hủy diệt.

Một chiêu này quả thực đủ ngoan độc!

"Có chút thú vị." Tu Thần mỉm cười gật đầu.

Hiện tại đã có Hồ Yêu tu vi thấp bị hút vào trong đó. Điều khiến Tu Thần bất ngờ chính là, sau khi lỗ đen trong lòng bàn tay này hút sinh linh vào lại có thể tăng sinh linh chi lực cho Bạch Phi. Mặc dù lượng hấp thu không giống với Trú Giới Linh Châu nhưng đối với từng cá thể sinh mệnh mà nói cũng vô cùng khổng lồ.

Nếu Bạch Phi vẫn tiếp tục sử dụng năng lực này, cắn nuốt toàn bộ, thì sinh linh chi lực sẽ tăng lên vô cùng rõ rệt, sợ là trong Phù Tiên giới không ai có thể vượt qua nàng ta, ngay cả Vô Thần cũng không thể.

Năng lực này của Bạch Phi đối với những người Phù Tiên giới khác mà nói quả thực chẳng khác nào một thứ quyền năng, vô số người, thậm chí là cả Vô Thần cũng muốn có, nhưng đối với Tu Thần mà nói đó chính là phung phí của trời!

Năng suất chuyển hóa vẫn quá thấp.

Nếu năng suất chuyển hóa của Trú Giới Linh Châu đối với sinh linh chi lực thu về được là ba phần thì lỗ đen trong lòng bàn tay Bạch Phi chỉ là một phần thôi! Mà Tu Thần là trăm phần trăm, không để lọt chút nào ra ngoài!

Không thể để Bạch Phi tiếp tục hấp thụ như thế được, bởi vì nó sẽ lãng phí lương thực của Tu Thần.

"Thầy muốn ra tay ạ?" Kinh Như Tuyết nhìn về phía Tu Thần và hỏi.

Tu Thần vừa định gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, khóe miệng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không cần, có người ra tay rồi."

Còn có những người khác sao?

Kinh Như Tuyết khẽ giật mình, dò xét xung quanh một lượt nhưng không phát hiện có bất cứ sự vật khả nghi nào.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây bảy màu khổng lồ, ẩn chứa trong đó là khí tức sinh mệnh dồi dào và to lớn.

"Đây chính là chúc phúc của Hồ Thần sao? Nó đến để thả số mệnh xuống hay là đến ngăn cản?" Kinh Như Tuyết nhìn đám mây bảy màu trên đỉnh đầu, nghi ngờ hỏi.

"Cứ nhìn đi đã." Tu Thần nói.

Bạch Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, lông mày hơi nhíu lại.

Đám cường giả Bạch Thiên Chỉ nhìn thấy áng mây trên đỉnh đầu thì trên khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Đây là chúc phúc của Hồ Thần!

Cho tới giờ, Bạch Thiên Chỉ vẫn biết chúc phúc của Hồ Thần chẳng qua là số mệnh hấp thu từ toàn bộ người trong gia tộc Bạch Hồ sau đó trút xuống người một ai đó trong tộc, thế nhưng chúc phúc của Hồ Thần chưa trải qua sự triệu hồi của y mà đã rơi xuống là sao?

Chẳng lẽ nó còn có thể ngăn Bạch Phi lại?

Bạch Thiên Chỉ nghĩ đến khả năng này thì nội tâm sợ hãi và tuyệt vọng đột nhiên manh nha chút hy vọng.

Bạch Phi cau mày nhìn lên bầu trời.

Đám mây bảy màu kia càng lúc càng lớn, nháy mắt đã bao trùm cả nghìn dặm, cảnh sắc xung quanh được nó chiếu lên lấp lánh muôn màu muôn vẻ.

"Dừng tay."

Một giọng nói không phân được là nam hay nữ thình lình truyền đến từ phía chân trời.

Giọng nói này rất đặc biệt, cảm giác không phải vang vọng khắp bốn phương tám hướng mà càng giống như vang lên tận sâu trong tâm linh mỗi người vậy.

Bạch Phi híp đôi mắt đỏ máu, nói: "Một tia số mệnh mà có thể gây khó dễ cho ta được hả? Hôm nay ta nhất định phải diệt cả gia tộc Bạch Hồ!"

"Ngươi mang dòng máu Bạch Hồ, vì sao lại muốn giết người trong tộc?" Giọng nói vô cảm kia hỏi.

Bạch Phi cười lạnh nói: "Ta không cần phải giải thích với ngươi, một linh hồn số mệnh mà thôi, không muốn bị tiêu tán thì cút sang chỗ khác, đừng có cản trở ta!"

Bạch Phi nói xong bèn trực tiếp cúi đầu nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ cách đó không xa, nàng định mặc kệ chúc phúc của Hồ Thần kia. Hiện giờ nàng chỉ muốn giết, cắn nuốt hoàn toàn gia tộc Bạch Hồ!

"Nàng ta không nhìn ra thực lực của linh hồn số mệnh kia sao? " Kinh Như Tuyết ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Kinh Như Tuyết cảm nhận được thực lực của linh hồn số mệnh này tuyệt đối trên mình, nhưng vì sao Bạch Phi có vẻ như hoàn toàn không quan tâm vậy? Chẳng lẽ Bạch Phi còn lợi hại hơn cả Kinh Như Tuyết?

Kinh Như Tuyết không cho là vậy, nàng có thể nắm chắc trăm phần trăm đánh bại Bạch Phi.

Tu Thần cười ha ha hỏi: "Ngươi không cảm thấy thực lực của Bạch Phi có hơi giả sao?"

"Giả?"

Kinh Như Tuyết hơi ngơ ngác, chớp mắt nhìn Bạch Phi.

Từ khí tức trên người nàng ta có thể thấy thực lực có chút không ổn định thật, nhưng điều này cũng đâu thể xem là giả được? Trước đó Kinh Như Tuyết cảm thấy có thể bởi vì Bạch Phi đã áp chế tu vi và thần trí của mình lâu rồi, đột nhiên giải trừ nên chân nguyên mới không ổn định.

"Tiếp tục xem đi." Tu Thần cười nói.

Bạch Phi vẫn đang cắn nuốt con dân tộc Bạch Hồ một cách điên cuồng. Mặc dù đám Bạch Thiên Chỉ ra sức chống cự nhưng nếu chúc phúc của Hồ Thần không ra tay, hoặc là không có người khác ngăn cản thì sớm hay muộn bọn họ cũng bị nuốt sạch thôi.

Chênh lệch thực lực thật sự quá rõ ràng.

"Phản bội tộc nhân! Phải chết!"

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, giọng điệu từ vô cảm biến thành nổi giận.

Theo sự gầm thét của nó, dải mây bảy màu trên bầu trời bỗng nhiên bắt đầu quay cuồng dữ dội, sau đó ngưng tụ thành chín thanh kiếm khổng lồ bảy màu dựng sừng sững giữa bầu trời.

Chín thanh kiếm khổng lồ bảy màu phát ra hào quang chói mắt, chiếu cả khu vực thành màu vàng sáng chói, chín cỗ khí tức vô cùng hùng mạnh truyền tới.

Lúc này rốt cuộc Bạch Phi cũng biến sắc, nàng ta ngẩng đầu nhìn chín thanh kiếm kiếm khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Đám cường giả Bạch Thiên Chỉ cũng cảm nhận được chín cỗ khí tức khủng khiếp kia, sau khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Phi thì trong lòng mừng rỡ vô cùng.

Dường như chúc phúc của Hồ Thần có thể cứu vớt bọn họ!

"Quỳ xuống."

Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa, trong lời nói mang theo ngữ điệu không thể chống cự.

Bạch Phi cười gằn hỏi: "Nếu ta không quỳ thì sao?"

"Chết!"

"Vù!"

Chữ “chết” vừa vang lên, chín thanh kiếm bảy màu trên bầu trời chớp mắt lao xuống chém về phía Bạch Phi.

Tốc độ của kiếm cực kỳ nhanh, không gian nơi nó đi qua trực tiếp bị xé rách thành từng vòng từng vòng gợn sóng bảy màu dập dờn, giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Sau đó cả không gian đều vỡ nát, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa đột ngột lao xuống đỉnh đầu Bạch Phi.

Bạch Phi biến sắc, gầm lên một tiếng, trong cơ thể tuôn ra một màn chắn màu đỏ tươi hình vòng cung, màn chắn vừa ngưng tụ thì thanh kiếm bảy màu kia cũng rơi xuống.

"Xì!"

Một thanh kiếm bảy màu tiếp xúc với màn chắn màu đỏ máu, chớp mắt sau đã đánh tan màn chắn, sau đó đâm xuống đầu Bạch Phi.

"Ầm!"

Trong chốc lát, đất rung núi chuyển, mặt đất trong phạm vi nghìn dặm đều nổ tung trong nháy mắt, nuốt trọn cả Bạch Phi và đám Bạch Thiên Chỉ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch