Chương 399: Ta chỉ đơn giản là muốn giết chết ngươi mà thôi!
Vô Thần thật sự quá quen thuộc với giọng nói này, tới mức khắc sâu vào trong linh hồn.
Đời này y chỉ hận duy nhất một người, thì làm sao có thể quên được giọng nói của người ấy chứ?
"Tu Thần?"
Vô Thần quay đầu nhìn phía sau, sắc mặt đã trở nên xanh mét, đôi mắt kia đã tràn ngập cảnh giác và tức giận.
Chỉ cần gặp phải Tu Thần, thì chắc chắn y phải chịu thiệt!
Chuyện này từ lúc bắt đầu đã luôn như vậy!
Sự xuất hiện của Tu Thần đối với Vô Thần mà nói, quả thực là nỗi sỉ nhục, bởi vì y phải chịu nỗi sỉ nhục và phẫn nộ mà trước giờ chưa từng phải nếm trải qua, còn hoàn toàn bị Tu Thần dắt mũi.
Lần này, sự kiện gia tộc Bạch Hồ sắp thu lưới rồi thì Tu Thần lại xuất hiện.
Bóng dáng Tu Thần hiện ra, Kinh Như Tuyết thì vẫn ẩn thân.
Bây giờ còn chưa tới lúc để cho Vô Thần biết Kinh Như Tuyết đã sống lại, người bị Tiên Thiên chi khí phát nổ thì không thể nào còn sống được, cho dù là hóa thân thì cũng sẽ bị năng lượng của Tiên Thiên chi khí thông qua bản thể bản nguyên mà hút về, xóa sổ sạch sẽ.
Cho nên, lần đầu tiên khi Kinh Như Tuyết tự sát trước mặt Thương Lan Dạ mà vẫn có thể trở về thì còn có thể giải thích được. Nhưng sau lần đối mặt với Vô Thần mà vẫn có thể trở lại, thì nhất định sự cảnh giác của Vô Thần dành cho Tu Thần sẽ tăng lên tối đa.
Kết quả như vậy khiến cho Vô Thần nhận ra sự chênh lệch thực lực giữa mình và Tu Thần, sau đó sẽ luôn trốn tránh Tu Thần.
Hiện giờ Tu Thần vẫn chưa khống chế toàn bộ Phù Tiên giới, nếu Vô Thần muốn trốn thì Tu Thần thật sự hết cách.
Mục đích hiện giờ của Tu Thần rất đơn giản, chính là không ngừng chèn ép Vô Thần, khiến cho y tức giận mà mất đi lý trí, sau đó phạm sai lầm, như vậy sẽ tạo cho Tu Thần có cơ hội tiêu diệt Vô Thần.
Nếu không, Tu Thần muốn loại trừ Vô Thần trong thời gian ngắn là chuyện vô cùng khó khăn, cần một thời gian rất dài.
"Ồ, đây không phải là Vô Thần đại nhân sao? Thật là khéo." Tu Thần mang ánh mắt trêu tức nhìn Vô Thần, cười nhạo.
Vô Thần nghe thấy lời trào phúng của Tu Thần thì giật mí mắt, lạnh giọng quát: "Ngươi đang xâm nhập Phù Tiên giới của ta!"
Hiện tại, Tu Thần hiện thân đã chứng minh kế hoạch lúc trước của Vô Thần hoàn toàn thất bại, đồng nghĩa với việc chín Tử giới kia đã mất đi vô ích. Lúc này chỉ sợ người của những Nguyên giới khác đã phát động cuộc xâm lược đối với những Tử giới kia. Tu Thần cũng có thể hoàn toàn không cần chống cự, vì hắn đã ở Phù Tiên giới rồi.
Lại một lần nữa bị Tu Thần trêu đùa rồi! Hơn nữa lần này còn bị lừa một cách triệt để. Điều này làm cho ngay cả hởi thở của Vô Thần cũng bốc ra lửa giận, đôi mắt kia ngoại trừ phẫn nộ thì không còn gì cả. Không gian xung quanh cũng vì cơn giận của Vô Thần mà không ngừng vặn vẹo.
Đám người Bạch Thiên Chỉ mơ hồ nhìn Tu Thần, sau đó lại nhìn qua Vô Thần.
Nét mặt Vô Thần hiện giờ thật sự rất dễ hiểu, chỉ liếc một cái là biết y đang có tâm trạng như thế nào.
Sắc mặt xanh mét, hai mắt gần như sắp phóng hỏa, sát ý và nỗi tức giận đan xen vào nhau, va chạm khiến không gian chung quanh Vô Thần như sắp bị xé rách.
Mà người kia lại mang vẻ mặt lạnh nhạt, trên môi còn có ý cười, mang theo vẻ trêu tức trào phúng.
Hai người này chỉ nhìn là biết ai bắt nạt ai rồi.
Rốt cuộc người này là ai thế?
Sao hắn có thể làm cho chúa tể của Phù Tiên giới tức giận đến mức này? Hơn nữa đến tận giờ mà y còn không dám động đậy chút nào.
Từ khi nào mà Phủ Tiên giới lại xuất hiện một người có thể chống lại Vô Thần? Vì sao bản thân họ không nghe được chút tin tức nào?
Vô số nghi ngờ tràn ngập trong đầu đám người Bạch Thiên Chỉ, nhưng nhiều hơn khiếp sợ chính là vui mừng. Bởi vì kẻ địch của kẻ địch không phải là bạn sao? Vậy có phải là gia tộc Bạch Hồ vẫn còn một con đường sống hay không?
Nếu thanh niên này đánh bại Vô Thần, vậy có phải là bọn họ có thể sống tiếp hay không?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Bạch Thiên Chỉ nhìn Tu Thần trở nên vô cùng cuồng nhiệt, kích động.
"Nghe ngươi nói kìa, cái gì gọi là xâm nhập chứ. Phù Tiên giới này còn chưa viết tên của ngươi mà? Nó cũng đâu có gọi là Vô Thần giới." Tu Thần nhìn Vô Thần, chế nhạo.
Vô Thần lạnh lẽo trừng mắt hỏi: "Đây là bản thể của ngươi sao?"
Tu Thần nhún vai nói: "Đúng vậy, bản thể, Tu Thần ta từ trước tới giờ đều dùng bản thể làm việc, không có hóa thân. Thế nào? Động lòng không? Lòng động không bằng hành động đâu, nhanh gọi bản thể của ngươi lại đây, hôm nay chúng ta sẽ một lần nữa xác định lại quyền sở hữu của Phù Tiên giới."
"Ngu ngốc cuồng vọng! Ngươi thực sự cho rằng ta không trị được ngươi sao?" Vô Thần nghe Tu Thần nói vậy thì tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tu Thần.
Y thực sự hận tới tận sâu linh hồn, hận đến mức không thể tự kiềm chế.
"Vậy ngươi trị đi chứ? Ngày ngày chỉ biết nói mồm, lớn như vậy rồi mà vẫn giống con nít." Tu Thần chậc chậc, lắc đầu.
Đám người Bạch Thiên Chỉ đứng một bên run rẩy, co rút khóe miệng.
Hiện tại bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ diệu, lão đại Phù Tiên giới bị người ta chế nhạo khinh bỉ, xin ứng chiến, nhưng bộ dạng Vô Thần lại có vẻ không dám đánh.
Người này, thực sự mạnh như vậy sao?
"Vô liêm sỉ!"
Vô Thần nổi giận gầm lên một tiếng, không gian chung quanh trong nháy mắt nổ thành từng mảnh, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Đám người Bạch Thiên Chỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, Vô Thần là muốn nhân tiện giải quyết luôn đám bọn họ đây mà.
"Đại nhân, cứu mạng với, đại nhân!" Bạch Thiên Chỉ quay đầu nhìn về phía Tu Thần, lớn tiếng kêu cứu.
Trước mặt, bọn họ chỉ có thể dựa vào một mình Tu Thần.
Tu Thần liếc nhìn Bạch Thiên Chỉ một cái, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó ngón trỏ tay phải khẽ chọc một cái.
"Ù..!"
Không gian đang nổ tung bỗng nhiên yên ắng lại, sau đó bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Thiên Chỉ thấy khe nứt sắp sửa xé rách tới trước mặt bọn họ đột nhiên biến mất thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng nói với Tu Thần: "Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân! Từ nay về sau gia tộc Bạch Hồ chúng ta nhất định tôn đại nhân làm chủ!"
Dù sao Vô Thần cũng không cần bọn họ nữa, hiện giờ lại xuất hiện một người có thể đối chọi với Vô Thần, hơn nữa đối phương còn ra tay cứu bọn họ, vậy khẳng định đây chính là thời cơ tốt nhất để thể hiện sự trung thành.
Tu Thần cười ha ha nói: "Đừng hiểu lầm, ta không cho y giết các ngươi chỉ đơn thuần là muốn có vài vị khán giả mà thôi. Nếu không thời điểm ta hành hạ y lại không có ai nhìn thấy, chẳng phải rất vô vị sao?"
Bạch Thiên Chỉ: "???"
Lời này của Tu Thần thật sự đau thấu tim rồi, hy vọng sống sót vừa mới dấy lên trong lòng Bạch Thiên Chỉ lập tức bị dập tắt hoàn toàn.
Cái gì gọi là chỉ muốn có vài vị khán giả chứ?
Chẳng lẽ ý nghĩa tồn tại của chúng ta bây giờ chỉ là đứng bên cạnh, bị các ngươi dọa hết hồn, sau đó hô "ngầu quá" sao?
Chẳng lẽ hắn đã cường đại tới mức phải cần khán giả ủng hộ mới thoải mái hay sao?
Bạch Thiên Chỉ choáng váng, tu vi Vô Thần đã tới trình độ mà y không thể tưởng tượng nổi, mà Tu Thần chắc chắn còn hơn thế.
Dù sao y nhìn biểu cảm và lời nói của Vô Thần thì có thể phán đoán rằng, Vô Thần đánh không lại Tu Thần.
Phù Tiên giới sắp đổi vua rồi!
Rốt cuộc là đại lão từ đâu xuất hiện?
"Tu Thần, ta và ngươi vốn không có thâm thù đại hận gì, vì sao ngươi nhất định phải đối nghịch với ta? Hai người chúng ta hợp tác, thâu tóm các Nguyên giới khác không phải tốt hơn sao?" Vô Thần lạnh giọng quát hỏi.
Y quả thực có chút e ngại Tu Thần, bởi vì y hoàn toàn nhìn không thấu hắn.
Nhìn không thấu mới là điều đáng sợ nhất, bởi vì ngươi hoàn toàn không biết hắn có lá bài tẩy gì và có bao nhiêu lá.
"Ta nghĩ ngươi hiểu lầm một chuyện." Khóe miệng Tu Thần khẽ cong lên.
"Ta không có thù oán với bất kỳ một ai cả, ta chỉ đơn giản là muốn giết chết ngươi mà thôi."