Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 402: Mọi người đều trở về, miếu Thiên Thần tụ họp!

Chương 402: Mọi người đều trở về, miếu Thiên Thần tụ họp!

Tu Thần nhìn ba người đang bối rối gãi đầu trước mặt.

“Mới có ba người?” Tu Thần cười ha ha.

Với thủ đoạn của Vô Thần, hắn còn tưởng rằng y sẽ tăng tốc rà soát, sau đó giết hết đám người mình chỉ trong một lần.

“Thầy, ba người còn chưa đủ à?” Vẻ mặt Phương Nhuế Nhuế đầy vè buồn bực, nói.

Đứng bên cạnh cô bé là Saitama, có cả Tiểu Bạch.

“Sư tỷ, tỷ cũng quay về rồi à?” Phương Nhuế Nhuế nhìn thấy Kinh Như Tuyết bên cạnh Tu Thần, ánh mắt lập tức sáng rực, trong nháy mắt tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Xem tình hình này, Kinh Như Tuyết hình như còn bị giết sớm hơn cả cô bé, vừa nghĩ vậy thì mọi phiền muộn lập tức tan thành mây khói.

Đại sư tỷ cũng trở về rồi, vậy cô bé không tính là quá mất thể diện.

“Nói xem, thế nào hả?” Kinh Như Tuyết mỉm cười, cưng chiều ôm cái đầu be bé của Phương Nhuế Nhuế, chọc nhẹ vào mũi của cô bé, hỏi.

“Thì là tự dưng nhảy ra một người rất lợi hại, sau đó muội đánh không lại nên chết luôn, đến cả pháp bảo Tiên Thiên cũng vứt đi mất rồi.” Phương Nhuế Nhuế nói.

“Ngươi thì sao?” Tu Thần nhìn về phía Saitama.

Saitama chớp chớp mắt, ánh mắt hơi lờ đờ lộ ra chút khinh thường, nói: “Ta vừa nhìn thấy một tên Thần Vương, sau đó tự sát ngay và luôn, đánh không lại thì việc gì phải lãng phí thời gian.”

“Saitama ca ca của muội đúng là trước sau như một, chẳng có chút ý chí chiến đấu nào cả.” Phương Nhuế Nhuế liếc xéo hắn.

Saitama nhún vai nói: “Đánh không lại nên lười đánh lắm, ta thấy đối phương giống như vọt thẳng đến vồ lấy ta vậy. Xem ra thân phận của chúng ta bị đại lão Phù Tiên giới biết, sau đó phái người đến bóp cổ luôn. Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, có đánh cũng không có ý nghĩa gì.”

Tính cách Saitama chính là như thế, hắn cùng lắm là tiếp chiêu kẻ có thực lực ngang ngửa mình, hễ xuất hiện một người cao hơn hắn một đại cảnh giới, căn bản là lười không thèm phản kháng, tự sát ngay bớt được nhiều việc.

“Vậy ngươi cứ để thầy cho ngươi tu vi vô địch luôn đi, một chút khí thế cũng không có.” Phương Nhuế Nhuế lầm bầm.

Saitama là thành viên không có chí hướng nhất trong tất cả thành viên ở miếu Thiên Thần, đối với hắn mà nói Tu Thần giao nhiệm vụ gì thì hắn sẽ hòan thành nhiệm vụ đó, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa nào khác, làm xong sẽ tìm một chỗ nào đó ngồi không, không hoàn thành thì cứ chết về được.

Đơn giản, thản nhiên, vô dục vô cầu chính là tính cách của Saitama.

“Ngươi thì sao, Tiểu Bạch?” Tu Thần nhìn về phía Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ôm Kim Cầu, liên tục xoa xoa cái đầu nhỏ của Kim Cầu, trông giống như đang phát tiết, vô cùng uất ức.

“Ta bị người ta đánh lén.” Tiểu Bạch bĩu môi, nói.

Tu Thần nhướng chân mày, buồn cười, hỏi: “Hầu tinh như ngươi mà cũng bị người ta đánh lén? Lại đây, chia sẻ để mọi người cùng vui nào.”

“Đúng đúng đúng, mau nói đi, chuyện này có vẻ vui này.” Phương Nhuế Nhuế đầy háo hứng, hỏi.

Được nhìn thấy Tiểu Bạch bị ăn quả đắng vẫn luôn là chuyện khiến Phương Nhuế Nhuế vui vẻ nhất.

“Thì ta đến chỗ một gia tộc trong ba đại gia tộc tên là tộc Hải Đô. Khốn kiếp, lão già kia dám gài ta, bảo ta giúp lão đi tranh cướp địa bàn. Khi đó ta cũng không nghĩ gì nhiều mà liên thủ với lão ta, ai biết lại bị lão bày mưu tính kế đến nỗi xương cốt cũng không còn!” Tiểu Bạch càng nói càng tức giận, cuối cùng trán cũng nổi cả gân xanh lên.

Hợp tác với Hải Đô Vân Long? Tu Thần giật cả mình.

Cái con khỉ này trở thành Thiên Tôn mà trí thông minh lại tụt lùi à?

Tộc Hải Đô là yêu tộc duy nhất trong ba đại gia tộc ở Phù Tiên giới, cho nên rất nhiều yêu quái trong Phù Tiên giới đều muốn đến đó đầu quân, mà Tiểu Bạch thân là yêu quái nên tất nhiên cũng muốn đến lãnh địa của yêu quái lăn lộn.

Nhưng điều khiến Tu Thần nghĩ mãi không ra chính là tại sao Tiểu Bạch muốn hợp tác với cả Hải Đô Vân Long, hơn nữa địa bàn của các thế lục lớn ở Phù Tiên giới cơ bản đều đã cố định, làm gì có chuyện tiến hành tranh giành địa bàn? Cho dù bọn họ có thèm thuồng địa bàn của tộc Thiên Khôn cũng không dám động tay.

Hiện giờ mặc dù tộc Thiên Khôn mưu phản Vô Thần, cũng đã từ bỏ phần lớn địa bàn, co đầu rụt cổ trong một sơn cốc, nhưng vẫn chẳng có kẻ nào dám đi chiếm địa bàn trước kia của họ.

Người trong ba đại gia tộc hiện giờ đều đang bàng hoàng trong lòng, tộc Thương Lan vừa bị Tu Thần và Kinh Như Tuyết diệt tộc, còn tộc Hải Đô thì chiếm lĩnh ở vùng biển sâu, không thể nào đến được lục địa, bởi vì đó chính là quy tắc.

Có chút kiến thức thông thường như thế mà cũng không biết, Tiểu Bạch hiện giờ quả thật là có hơi ngu ngốc.

“Tình trạng giữa các thế lực Phù Tiên giới ngươi còn chưa biết rõ mà đã chạy đi liên thủ với tộc Hải Đô? Ta cảm thấy đầu của ngươi nên để thầy thay bằng cái khác luôn đi, tại sao lại ngốc tới độ như thế hả?” Kinh Như Tuyết tức giận mắng.

“Gào ô ô ô!" Kim Cầu bị Tiểu Bạch ôm trong ngực kêu lên, ý tứ cũng là mỉa mai, thêm chút coi thường.

Tiểu Bạch bị Kinh Như Tuyết mắng không dám cãi lại, ngượng ngùng gãi đầu.

“Có ý định gì chưa?” Tu Thần cười hỏi.

Tiểu Bạch kinh ngạc một chút, sau đó cắn răng nói: “Lão đại, ta muốn báo thù, lão già của tộc Hải Đô kia nhất định phải giao lại cho ta! Không đánh cho lão vãi ra quần, thì ta không phải là khỉ!”

Tu Thần cười ha ha vài tiếng, nói: “Được, Hải Đô Vân Long giao cho ngươi, với tình hình trước mắt thì bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng, đến lúc đó trực tiếp ban cho ngươi tu vi đại cảnh giới cao nhất muốn trút giận thế nào thì trút giận thế đó.”

Tu Thần là người rất bao che, thủ đoạn bao che của hắn không phải là ngươi động đến người của ta thì lão đại ta đây tự mình ra tay, mà là lão đại nhân ta đây sẽ giúp thực lực người phe mình càng cao hơn, sau đó để người ta tự tay đánh trả.

“Tạ ơn lão đại!” Tiểu Bạch hưng phấn tới nỗi muốn nhảy dựng lên, xoa mạnh lên đầu Kim Cầu.

“Trong các ngươi còn ai chưa trở về không? Cho một con số, ta đi nấu một bữa.” Mục Ngưng Sương ở cách đó không xa mở miệng hỏi.

“Đoán chừng hôm nay toàn bộ đều sẽ quay về, làm đủ phần cho tất cả mọi người đi.” Tu Thần nói.

“Khoa trương đến thế cơ à? Các ngươi đang định quậy tung trời Phù Tiên giới, càn quét và trở thành sự tồn tại cường thế nhất ở Phù Tiên giới sao?” Vẻ mặt Mục Ngưng Sương đầy sự kinh ngạc.

“Ấy, sư nương, thế này không phải rất tốt sao, nếu không mấy người bọn con đâu ngoài ý muốn quay về thế này. Sư nương, con đi nấu cơm với người.” Phương Nhuế Nhuế cười hì hì chạy đến bên cạnh Mục Ngưng Sương, kéo lấy cánh tay của nàng làm nũng.

Mục Ngưng Sương lắc đầu cười, sờ sờ cái mũi của Phương Nhuế Nhuế, nói: “Con đó nha, tu vi đã là Thiên Tôn rồi mà tính tình chỉ như một đứa con nít thôi.”

“Con vốn dĩ là một đứa trẻ mà.” Phương Nhuế Nhuế chớp chớp đôi mắt to.

Kinh Như Tuyết cũng đi đến, nói: “Con cũng đến giúp nữa.”

Đúng lúc này Tu Thần xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một điểm sáng màu lục lập lòe, sau đó mấy bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.

Phương Nhuế Nhuế và Mục Ngưng Sương đồng loạt xoay đầu lại.

Khá lắm, đầy đủ hết.

Tất cả mọi người đều xuất hiện.

“Đấy là tứ sư muội à?” Kinh Như Tuyết nhìn thấy Sở Nguyệt, tò mò khẽ giọng hỏi.

Mục Ngưng Sương khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, các ngươi hình như chưa gặp nhau nhỉ?”

“Con có gặp rồi, con và tứ sư muội cùng đến Phù Tiên giới đấy. Chỉ là sau này bọn con tách ra.” Phương Nhuế Nhuế nói.

“ Đến đây cả nào.”

Tu Thần vẫy vẫy tay với bọn họ.

Lần này, tất cả thành viên của miếu Thiên Thần đều tề tựu đông đủ, có rất nhiều người mà Sở Nguyệt vẫn chưa làm quen, cần giới thiệu với nhau một chút.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch