“Khốn kiếp! Chết tiệt! Tu Thần! Ta và ngươi không chết không ngừng!”
Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Vô Thần vô cùng chấn động, khiến kiến trúc xung quanh cũng lắc lư theo, một cỗ khí tức mạnh mẽ rúng động lòng người lan ra xung quanh, khiến hạ nhân thủ vệ bên trong núi Vô Thần đều thầm run rẩy, đồng loạt quỳ xuống đất run lẩy bẩy không dám làm gì khác.
Lúc này mặt Vô Thần đã đen như đít nồi, siết chặt nắm đấm, ánh mắt vô cùng dữ tỡn.
Y đã bị Tu Thần gài bẫy biết bao nhiêu lần, mỗi lần chỉ cần đụng phải Tu Thần một cái thì người bị thiệt nhất định là y!
Từ khi trốn khỏi Thiên giới đến Phù Tiên giới, từng bước từng bước trở thành người cai quản Phù Tiên giới, có thể nói là cuộc đời của y vô cùng thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ chịu uất ức và phẫn hận như bây giờ.
Nếu như cứng đối cứng, toàn lực đối đầu với Tu Thần, thua thì thua thôi, y có chơi có chịu.
Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn không phải như thế, từ đầu đến giờ y chưa từng đúng nghĩa dùng toàn lực phân cao thấp với Tu Thần.
Mỗi lần Tu Thần đều nói mình chính là bản thể, y tin mới lạ.
Cơ thể của một người bình thường mà ngươi nói với ta đó là bản thể của ngươi à?
Đây cũng là lý do vì sao Vô Thần không dám dùng bản thể liều mạng với Tu Thần, bởi vì sợ mọi thứ đều là âm mưu của Tu Thần, mục đích là dẫn dụ bản thể của mình ra để giết, lúc đó thì muôn đời không quay trở lại được!
Tu Thần cũng thật sự nghĩ như thế, chỉ là hơi khác so với ý nghĩ của Vô Thần. Hắn thật sự đang nghĩ cách dẫn dụ bản thể của Vô Thần ra sau đó giết chết, nhưng không có bất kỳ bẫy rập hay âm mưu nào.
Cũng chỉ đơn thuần là muốn dụ Vô Thần vào Lĩnh Vực Vô Địch, sau đó hành hạ Vô Thần mà thôi, không phức tạp như y nghĩ.
“Người đâu!” Vô Thần hét to.
“Đại nhân!”
Ba hộ pháp cấp bậc Thiên Tôn vội vàng đi vào, sắc mặt trắng bệch, đến bây giờ sát ý trên người Vô Thần vẫn chưa tan, khiến mấy hộ pháp bọn họ đều vô cùng đau đớn.
“Dẫn người đến khu vực Cực Bắc, lãnh địa của tộc Bạch Hồ ngay, đưa một thiếu niên tên là Bạch Vũ quay về cho ta! Không tiếc bất cứ cái giá nào!” Vô Thần lạnh giọng quát.
“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ba tên hộ pháp kia gật đầu tuân lệnh, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi hộ pháp lui ra, vẻ mặt âm trầm của Vô Thần lại lộ thêm vẻ dữ tợn.
Bạch Vũ hiện tại đang nằm trong tay Tu Thần, xác suất có thể cướp về trên cơ bản là bằng không, phái người đến đó đơn giản là muốn nhìn xem liệu có gặp may hay không, thử xem liệu Tu Thần để mắt đến Bạch Vũ hay không.
Nếu như không tìm thấy Bạch Vũ thì việc đó chắc chắn là nằm trong dự liệu.
Lỡ như có tìm ra thì đó chính là một việc vô cùng tốt đối với Vô Thần!
Y cần đến Bạch Vũ! Cần phải biết nồng độ huyết mạch chi lực của mình trong cơ thể Bạch Vũ rốt cuộc nhiều ít thế nào, từ đó tiến hành phục chế.
Nhiều năm như thế, y thật sự đã tạo ra quá nhiều vật thí nghiệm, năng lực huyết mạch của mỗi một cỗ hóa thân, cùng với nồng độ huyết mạch được pha loãng hay làm đậm đặc sau khi giao hợp với mẫu thể, đều không giống nhau. Cho nên y cũng không biết huyết mạch chi lực trong cơ thể Bạch Vũ rốt cuộc nhiều ít thế nào.
Chỉ cần mẫu thể vừa dùng Ngũ uẩn chi huyết thì Vô Thần sẽ biết thí nghiệm huyết mạch thành công, từ đó có thể tìm tới trong nháy mắt.
Trước đó vì Bạch Phi đã dùng Ngũ uẩn chi huyết nên y mới lập tức chạy đến, nhưng ai ngờ lại gặp phải Tu Thần.
Việc điều khiển phân thân của mình đến trước là chuyện y tuyệt đối không mong muốn, phân thân được phân ra từ bản thể do y dùng thần nguyên luyện hóa mà thành. Mỗi khi Tu Thần giết chết phân thân của y, thần nguyên trên phân thân căn bản không thể về được mà trực tiếp bị hủy diệt.
Vô Thần dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chịu nổi giày vò như thế.
Sự cường đại của thần nguyên quyết định hoàn toàn tương lai của y sẽ cao đến đâu, xa đến cỡ nào.
Trong khoảng thời gian này đã có mấy phân thân bị diệt, y bị tổn thất mất một phần mười thần nguyên!
Người ở cấp bậc như Vô Thần, một phần mười thần nguyên cần thời gian bao lâu mới có thể khôi phục?
Chí ít phải mấy chục kỷ nguyên! Hơn nữa còn phải hấp thụ số lượng lớn thiên tài linh bảo, bế quan từ từ hồi phục.
Lúc này cả tu vi lẫn cảnh giới của Vô Thần đều đột ngột giảm mất một phần mười so với trước khi gặp Tu Thần, sao mà y không phẫn nộ cho được, sao y lại bất cẩn như thế?
Nếu còn bị Tu Thần giết tiếp hóa thân, vậy là y thật sự hông còn khả năng đấu với những cường giả ở Nguyên giới khác, thậm chí có khả năng bị Tu Thần thay thế.
“Xem ra ngươi đã thua thiệt nhiều nhỉ.”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền vào tai Vô Thần.
Da mặt Vô Thần khẽ run lên, y vội vàng đứng bật dậy.
Một bóng người chậm rãi hiện lên trong đại điện.
“Đồ nhi bái kiến sư tôn.” Vô Thần vội vàng đi xuống, quỳ một gối.
Người này chính là sư tôn của Vô Thần, trước đây đã từng xuất hiện.
Phù Tiên Tử đã sớm giao Phù Tiên giới cho Vô Thần xử lý từ trước đây, hơn nữa sau khi Vô Thần rời khỏi Thiên giới, lão đã mở thành lũy Nguyên giới và đưa y vào.
Bởi vì lão rất xem trọng Vô Thần.
Là một thiên tài hiếm có, đồng thời cũng là một người có lòng dạ nham hiểm, có thể làm nên đại sự.
Biểu hiện từ trước đến nay của Vô Thần cũng khiến Phù Tiên Tử vô cùng hài lòng, quản lý Phù Tiên giới đâu ra đó. Mà giống loài nguyên sinh của Nguyên giới như y, chỉ cần an tâm tu luyện, nâng cao cấp bậc năng lực của mình là đã đủ rồi.
Nhưng bây giờ lão lại có chút thất vọng về Vô Thần.
Là một người cai quản Nguyên giới lâu như thế, vậy mà bây giờ liên tiếp bị bại dưới tay một kẻ xâm nhập từ bên ngoài. Hơn nữa quyền kiểm soát thành lũy ngăn cách Nguyên giới đã giao cho Vô Thần, vậy mà đối phương thậm chí không hề phát hiện Tu Thần đã xâm nhập vào Phù Tiên giới từ bao giờ.
Việc đó đâu phải chỉ là thất trách, mà còn là thất vọng.
Trên mặt Phù Tiên Tử vẫn là nụ cười thản nhiên, hiền hòa nho nhã. Lão chậm rãi bước đến đại vị trên đại điện, ngồi xuống.
Vô Thần xoay người, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ.
Y không dám đứng dậy.
Trên cơ bản Phù Tiên Tử sẽ không chủ động tìm y, một khi lão chủ động xuất hiện trước mặt thì chắc chắn là có chuyện lớn.
Nghĩ đến việc gần đây mình liên tiếp bại trong tay Tu Thần, vừa nhìn thấy Phù Tiên Tử, trong lòng Vô Thần vô cùng hoang mang sợ hãi.
Sự tồn tại đạt đến cấp bậc như bọn họ, ràng buộc tình cảm đều là thứ vất đi, nói trở mặt là trở mặt ngay được. Trước mặt thì trao cho ngươi một tách trà, xoay lưng thì tặng cho ngươi một nhát cũng là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Không hoàn thành được chuyện đã giao, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý nhận trừng phạt, thậm chí trực tiếp bị tước mất quyền kiểm soát.
“Đây là lần thứ mấy ngươi thua tên Tu Thần kia rồi?” Phù Tiên Tử dùng giọng điệu thản nhiên hỏi, nghe vào tai không ra được bất kỳ biểu cảm gì khác.
Toàn thân Vô Thần run lên, sắc mặt trong chớp mắt đã trắng bệch, y nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng trả lời: “Sư tôn, mong người cho đồ nhi một cơ hội nữa! Đồ nhi nhất định sẽ chém tên Tu Thần kia thành vạn mảnh, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Phù Tiên Tử nghe Vô Thần nói, bật cười ha hả.
“Cho ngươi thêm một cơ hội?”
“Vô Thần, cơ hội mà vi sư cho ngươi còn ít sao?”
“Năm ấy ngươi bị Trường Sinh truy sát phải bỏ trốn khỏi Thiên giới, vi sư cho ngươi cơ hội, để ngươi sinh tồn ở Phù Tiên giới này, đề bạt ngươi, để ngươi có được thành tựu như bây giờ. Thậm chí ở Phù Tiên giới này, toàn bộ sinh linh đều tôn sùng ngươi, xem ngươi là chúa tể, còn vi sư thì bị người ta lãng quên.”
“Còn ngươi thì sao? Ngươi báo đáp vi sư như thế này sao?”
Phù Tiên Tử nói đến cuối, gần như gầm ra thành tiếng, giọng nói như chuông đồng đâm thẳng vào trong đầu Vô Thần, chấn động đến mức khiến y thất khiếu chảy máu, bị uy áp kinh người của Phù Tiên Tử đè nghiến xuống mặt đất không thể động đậy.