Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 404:

Chương 404. Đánh đòn phủ đầu! Lời hứa cuối cùng của Vô Thần!

Vô Thần mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể quỳ trên mặt đất khẽ run lên.

Mỗi một câu nói của Phù Tiên Tử đều đâm thật sâu vào lòng y, chà đạp lên tôn nghiêm của y một cách tàn nhẫn.

Y giống như một con chó bị chửi mắng.

Vô Thần thậm chí đã quên mất lần cuối cùng mình bị chửi rửa và chỉ trích như vậy là khi nào.

Y trở thành chúa tể trên danh nghĩa của Phù Tiên giới trong vô số năm tháng, bây giờ hầu như toàn bộ sinh linh trong Phù Tiên giới đều không biết đến sự tồn tại của Phù Tiên Tử, tất cả đều cho rằng Vô Thần là cao nhất, cho rằng Phù Tiên giới là của y.

Y đã hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng này rất lâu rồi, mà cho tới nay, Phù Tiên Tử vẫn vô cùng hài lòng về y, chưa bao giờ trách mắng và chỉ trích như vậy.

Tại vị lâu rồi, lòng sẽ thay đổi, người cũng sẽ lay chuyển.

Mà lòng của Vô Thần thì đã sớm lung lay rồi.

Đây cũng là lí do tại sao y muốn thí nghiệm bí thuật Ngũ uẩn.

Bởi vì y không phục.

Y cảm thấy Phù Tiên giới nên là của mình, một lão già viễn cổ như Phù Tiên Tử đã không còn thích hợp sống ở Nguyên giới nữa, thậm chí có thể nói rằng lão đã sống đến tận cùng rồi, chẳng còn tương lai nữa.

Mà tương lai của Phù Tiên giới, là của Vô Thần y!

Thế nhưng Tu Thần xuất hiện đúng vào lúc này, khiến y cảm nhận được nguy cơ chưa từng có.

Trong lòng Vô Thần cực kỳ rõ ràng, tình cảm sư đồ gì đó chỉ là thứ rỗng tuếch, chỉ cần Phù Tiên Tử thất vọng về y và cho rằng y không thể quản lý tốt Phù Tiên giới, thì chắc chắn lão sẽ tới tìm Tu Thần, giúp đỡ hắn, để hắn trở thành chúa tể mới.

Mà đến lúc đó, Vô Thần y sẽ trở thành người ngoài, và con đường của y cũng đi đến tận cùng rồi.

Cho nên, Vô Thần tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

"Xin sư tôn cho đệ tử thêm một cơ hội nữa!" Vô Thần cúi đầu, nghiến răng nói.

Phù Tiên Tử nhìn thẳng vào Vô Thần bằng đôi mắt sâu xa, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì.

"Cho ngươi một cơ hội nữa, rồi thể nào cũng bị Tu Thần dắt mũi đi như trước sao?" Phù Tiên Tử lạnh nhạt hỏi.

Da mặt Vô Thần run lên, y vội vàng đáp: "Nếu còn thất bại nữa, đồ nhi bằng lòng nhận hết mọi trừng phạt!"

Phù Tiên Tử cười ha ha, nâng tay lên rồi nói: "Tốt, vậy vi sư sẽ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, hiện giờ Tử giới vẫn đang lưu đày trong vùng hư vô, mà Tu Thần lại xâm chiếm vào trong Phù Tiên giới rồi. Vi sư cho ngươi thời gian một tháng để xử lý tốt chuyện này. Nếu sau một tháng vẫn không có gì thay đổi, thì ngươi hẳn đã biết hậu quả rồi đấy."

"Đồ nhi biết!" Vô Thần trầm giọng đáp.

Thời gian một tháng, nghe thì có vẻ rất dài, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ là một chớp mắt mà thôi.

Mà Phù Tiên Tử cho một tháng, thực ra chính là muốn vứt bỏ Vô Thần. Chẳng qua lão muốn nhìn xem tiềm lực của Vô Thần có thể bùng phát dưới áp lực như thế nào mà thôi.

Nếu có thể bắt được Tu Thần, vậy hiển nhiên là đáng để tiếp tục bồi dưỡng.

Còn nếu không bắt được, thì cứ vứt bỏ thôi.

Phù Tiên Tử không từ biệt Vô Thần, mà trực tiếp biến mất.

Người đạt đến trình độ như Phù Tiên Tử vốn dĩ đã chẳng quan tâm đến Vô Thần là ai, Tu Thần là ai, điều mà lão để tâm chính là ai có thể giúp mình quản lý Phù Tiên giới cho thật tốt.

Người có thể giúp mình nâng cao cấp bậc sinh linh một cách toàn tâm toàn ý mà không phải hao tốn tâm tư, vậy thì lão sẽ để người đó trở thành chúa tể của Phù Tiên giới, rất thực tế và đơn giản.

Đám Vô Thần càng đấu càng hăng, nhưng trong mắt Phù Tiên Tử, thậm chí là trong mắt những đại năng Nguyên giới chân chính khác cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bọn họ mãi mãi nắm giữ nòng cốt của một Nguyên giới, chỉ cần nòng cốt ở trong tay, thì không cần lo lắng đến bất kỳ rủi ro gì nữa.

"Tu Thần!"

Vô Thần đứng dưới đại điện, sắc mặt dữ tợn, ánh mắt oán độc.

Vốn định bày mưu tính kế Tu Thần từng bước một, nhưng hiện giờ xem ra không được nữa rồi, bởi vì y không có đủ thời gian.

Một tháng chỉ qua đi trong một chợp mắt, mà trong lúc giao thủ, Vô Thần đại khái đã đoán ra được thực lực của Tu Thần gần giống với mình, thậm chí còn cao hơn mình một chút, nếu không nhanh chóng ra tay thì chẳng mấy chốc, y sẽ mất đi vị trí chúa tể của Phù Tiên giới.

"Đại nhân!"

Hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đi vào trong.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn ở bên trong núi Vô Thần, chờ đợi sự phá hủy của Vô Thần bất cứ lúc nào.

Vừa rồi cảm nhận được khí thế của Phù Tiên Tử, bọn họ thực sự là sợ đến thất kinh, hoàn toàn không dám lộn xộn.

Trong Phù Tiên giới, không có nhiều người biết đến sự tồn tại của Phù Tiên Tử, mà hai người bọn họ là một trong số đó.

Có thể khiến chúa tể chân chính của Nguyên giới xuất hiện, chuyện này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử hiển nhiên không dám nói lời nào. Nếu không phải là Vô Thần cho gọi, thì bọn họ hoàn toàn không dám đi ra.

"Hiện giờ bộ tộc Thương Lan đã xem như hoàn toàn phế bỏ, mà bộ tộc Thiên Khôn vốn đã quy thuận Tu Thần. Hải Đô Vân Long đang tìm hiểu thực lực của Tu Thần thay ta, không rảnh phân thân. Lúc này, người có thể dùng được cũng chỉ có hai người các ngươi." Vô Thần lạnh giọng nói.

Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ôm quyền quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin đại nhân phân phó!"

Vô Thần nhìn thoáng qua hai người, bọn họ cũng xem như tâm phúc của y, là người do y một tay cất nhắc lên, hiển nhiên trung thành không cần nghi ngờ.

Nhưng muốn bọn họ đi đối phó với Tu Thần, thì vẫn hơi viển vong quá, ngay cả bản thân Vô Thần cũng không hoàn toàn tin mình có thể bắt được Tu Thần, huống chi là bọn họ.

"Các người dẫn đầu một trăm Thiên Tôn trong bí cảnh, lục soát từng tấc đất ở biên giới Cực Bắc, ta muốn biết mọi thông tin về Tu Thần, và rốt cuộc có bao nhiêu người dưới trướng hắn đến mai phục ở Phù Tiên giới ta." Vô Thần trầm giọng nói.

Hai người này, cũng chỉ là mồi nhử mà Vô Thần ném ra mà thôi.

Y chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc Tu Thần có căn cơ ở biên cảnh Cực Bắc hay không. Nếu có, vậy y sẽ trực tiếp tiến hành đủ loại công kích khác nhau, biến toàn bộ biên cảnh Cực Bắc thành hư vô.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, thì Vô Thần chắc chắn sẽ không tự mình ra tay, một trăm Thiên Tôn được phái đi toàn là hộ vệ trong bí cảnh, những người này thực ra đều là người của Phù Tiên Tử.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử vội vàng lên tiếng trả lời.

Hai người bọn họ cũng là những lão quái vật sống rất nhiều năm rồi, làm sao không rõ mệnh lệnh này của Vô Thần là dùng bọn họ để dẫn dụ và xác định vị trí chính xác của Tu Thần chứ?

Nhưng người ở vị trí này, có rất nhiều chuyện không do bọn họ lựa chọn.

"Đi đi." Vô Thần lạnh nhạt, phất tay về phía hai người.

"Thuộc hạ xin cáo lui."

Hai người đứng dậy rồi nhanh chóng lùi ra.

Vô Thần bước lên đại vị của mình, ngồi xuống.

Một ảnh ảo chậm rãi hiện ra trước mắt y.

Đây là hình ảnh của Trường Sinh.

"Sao thế? Muốn hợp tác với ra sao?"

Trường Sinh vô cùng hiểu Vô Thần, thấy vẻ mặt và dáng vẻ của y hiện tại, cũng biết khoảng thời gian gần đây, người này không được thoải mái cho lắm.

"Ngươi có tư cách gì mà hợp tác với ta?" Vô Thần lạnh giọng hỏi.

Trường Sinh cười ha ha, nhìn cảnh vật chung quanh đại điện một vòng.

"Nếu ta đoán không lầm, thì hẳn là Phù Tiên Tử vừa mới rời khỏi nơi này nhỉ?"

Sắc mặt Vô Thần nặng nề, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, y không trả lời.

"Ta còn không hiểu lão già Phù Tiên Tử đó nữa sao, các người đều là những người có tư tưởng ích kỷ, ai có lợi với lão thì lão dùng người đó, hiện giờ Tu Thần đã tiến vào Phù Tiên giới rồi? Vậy ngươi nên nhanh lên đi, bằng không, Phù Tiên Tử quay lại nhận hắn làm đồ đệ, một khi thành công, thì Tử giới đã bị tước giới vị sẽ lại trở về. Mà hậu quả của ngươi là gì, không cần nhắc nhở nữa đâu nhỉ?" Trường Sinh nhìn Vô Thần, khóe miệng hiện ra nụ cười đầy ẩn ý.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch