Chương 409: Chín giới phân luồng. Thiên Tôn Pikachu!
Thành viên của miếu Thiên Thần lại rời đi hết.
Mục Ngưng Sương đưa mắt nhìn mãi về phía lối đi nơi bọn họ biến mất, nàng chống cằm thở dài bảo: "Sao không để bọn họ nghỉ ngơi thêm chút nữa? Vừa mới trở về đã phải đi rồi."
Tu Thần cười ha ha nói: "Hết cách rồi, bây giờ thân phận của ta đã truyền ra ngoài. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng trưởng thành, nếu không về sau chỉ có một mình ta chơi đùa, còn bọn họ chỉ có thể đứng ở bên cạnh giương mắt nhìn."
Mục Ngưng Sương nhìn về phía Tu Thần, "hứ" một tiếng, đứng dậy thu dọn bát đĩa trên mặt bàn.
"Từ khi nào mà Chú Ly của Bắc Lý giới đã bắt đầu liên lạc với công tử vậy? Trước đó Thượng Cung có kể y với Vô Thần và Trường Sinh cùng nhau nghĩ cách đối phó ngài mà, sao mới qua mấy ngày đã lại hợp tác vậy? Hơn nữa còn để thành viên miếu Thiên Thần đi Bắc Lý giới, gan lớn đến vậy sao?" Mục Ngưng Sương hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Điều này không chỉ mình nàng nghĩ không ra mà toàn bộ thành viên của miếu Thiên Thần cũng vậy, bọn họ rời đi theo Chú Ly đều với vẻ mặt khó hiểu.
Nếu không phải bọn họ tin tưởng tuyệt đối Tu Thần, đổi lại là người khác thì lấy đâu ra gan lớn đến mức dám đi theo Chú Ly đến Bắc Lý giới, hơn nữa đó còn là khu vực mà Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần bây giờ hoàn toàn chưa chạm đến.
Tu Thần nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Có một số việc nhìn rất phức tạp, nhưng thực ra lại vô cùng đơn giản, Chú Ly vốn là người phe chúng ta, lần trước chẳng qua là diễn kịch mà thôi, tiếc rằng hai tên kia không mắc mưu."
"Người phe chúng ta?" Mục Ngưng Sương giật mình nhìn Tu Thần.
Nàng vô cùng rõ ràng Tu Thần lập nghiệp từ đâu, Phù Tiên giới còn chưa nắm được mà đã móc nối sang Bắc Lý giới lúc nào vậy?
Đột nhiên nàng nghĩ đến một người, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng phong phú.
"Ngươi đừng nói với ta chúa tể chân chính của Bắc Lý giới là sư phụ của ngươi đấy nhé?" Mục Ngưng Sương hỏi.
Tu Thần lắc đầu đáp: "Không phải, chí ít cho tới hiện giờ còn chưa xác thực chân thân của lão già đang ở Bắc Lý giới, những nơi khác đều là hóa thân, Bắc Lý giới mới là gốc rễ của lão. Năm đó chín giới loạn lạc phân luồng, gia tộc Thượng Cung nương nhờ Thiên giới, từ đó thuần phục Trường Sinh, thành lập nên Vũ Hóa Thần Triều. Nhưng lúc phân luồng thì bản thể của lão già không đến, vẫn luôn ở trong Bắc Lý giới."
Mục Ngưng Sương ngạc nhiên nhìn Tu Thần, nàng không biết sự kiện chín giới loạn lạc phân luồng.
"Chín giới phân luồng? Lúc đó có phải đã xảy ra những chuyện khủng khiếp không?" Mục Ngưng Sương hỏi.
Tu Thần nhún vai nói: "Ai mà biết được, hiện tại thông tin thu được vẫn rất ít, ta chỉ biết về chuyện lão già đã từng làm. Lúc trước khi lão và Thiên Khôn Vô Diễm xuống đây có mang theo một ít ký ức, bị ta xem hết. Về phần những chuyện của chín đại Nguyên giới khác ta không biết, song cũng không cần thiết phải biết hết toàn bộ mà? Từ từ khám phá mới có cảm giác mong đợi."
Cuộc đời của Tu Thần đã thiếu cảm giác mong chờ lắm rồi, nếu như nháy mắt biết hết toàn bộ đoạn bí sử thượng cổ này thì chẳng còn chút thú vị nào nữa.
Từ đầu đến cuối đều là xâm chiếm và mở rộng lãnh thổ, sau đó vô địch toàn trí toàn năng, một chút cảm giác chờ mong cũng chẳng có.
Mục Ngưng Sương nghe những lời Tu Thần nói thì lắc đầu cười bảo: "Nếu đám Vô Thần mà biết ngươi chỉ vì tìm kiếm chút cảm giác mà làm chậm tiến độ khuếch trương của mình thì đoán chừng sẽ sụp đổ mất. Bọn họ nghĩ ra trăm phương nghìn kế, cho rằng thắng bại trong cuộc chiến với ngươi sẽ được quyết định ngay trong mưu kế lần này, ai biết căn bản hai bên không cùng một đẳng cấp, ngươi quá đả kích người ta."
"Cho nên ta mới không thể để bọn họ biết ta lợi hại như thế nào. Thực lực của đám Vô Thần chỉ đến thế, không đáng lo, chín lão già của chín đại Nguyên giới mới là kẻ thù lớn nhất của ta. Bọn họ chính là những sinh vật xuất hiện ngay khi Nguyên giới mới ra đời, đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn thế nào, lợi hại bao nhiêu ta cũng không biết." Tu Thần nói rồi nhìn về phía Pikachu ở bên cạnh, tay phải phất lên không trung một cái, Pikachu đã xuất hiện trong ngực hắn.
"Pika pika?" Pikachu ngẩng đầu nhìn Tu Thần với vẻ mặt khó hiểu, nó đang chơi vui vẻ với Kim Cầu thì bỗng nhiên mắt hoa lên, vèo cái xuất hiện trong ngực Tu Thần nên có hơi choáng váng.
"Ta cho ngươi một nhiệm vụ." Tu Thần xoa khuôn mặt mũm mĩm của Pikachu và nói.
Tu Thần cười ha ha, một tia sáng đỏ lóe lên từ tay phải, chui vào trong cơ thể Pikachu.
"Lão đại… A? Ta có thể nói chuyện này?" Pikachu tràn đầy kinh ngạc, giọng nói của nó vô cùng non nớt, giòn giã như một đứa bé mới bắt đầu học nói, mềm mại và đáng yêu.
Tu Thần cho Pikachu sức mạnh, tăng thẳng lên cấp bậc Thiên Tôn.
Nhưng tu vi Thiên Tôn của Pikachu không giống với những người khác lắm, nó không thể biến hình, hơn nữa không có thuật pháp thần thông, chỉ là cường độ thân thể sánh ngang với Thiên Tôn mà thôi. Nó còn có một kỹ năng bản mệnh là phóng ra luồng điện trăm nghìn vôn, song một trăm nghìn vôn này có thể hủy diệt một tinh cầu.
"Oa oa ác ác!"
Kim Cầu ở bên cạnh thấy khí tức của Pikachu bỗng nhiên mạnh mẽ lên thì lập tức không vui nổi, cái đầu mềm mại của nó dụi vào đùi Tu Thần tỏ vẻ kháng nghị.
Tu Thần nhìn về phía Kim Cầu, cười nói: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây đã, sau này sẽ đến lúc cho ngươi đi chơi."
"Oa ô ô ô..." Kim Cầu lộ ra vẻ mặt tràn đầy thất vọng, giống như một quả bóng da xì hơi xụi lơ bên chân Tu Thần.
"Ngươi để nó đi làm gì?" Mục Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.
Từ trước tới giờ, Kim Cầu và Pikachu vẫn luôn ở miếu Thiên Thần, chưa đi ra ngoài bao giờ, hơn nữa Tu Thần cũng cố ý không tăng tu vi của bọn nó, không cho bọn nó tham dự vào chuyện xâm lấn và mở rộng bên ngoài. Thế mà giờ Tu Thần lại đột nhiên nâng Pikachu lên tu vi Thiên Tôn khiến nàng chẳng rõ nổi ý đồ của hắn.
Pikachu cũng nhìn Tu Thần với vẻ mặt đầy nghi hoặc, tính tình nó chẳng khác mấy so với Kim Cầu – lười – thực ra không mấy thích chuyện chạy loạn khắp nơi.
"Ngươi đi Phù Tiên giới, sau đó gieo họa cho sinh linh rồi để một lão giả bắt lấy ngươi." Tu Thần nói.
"Hả? Ý của đại nhân là gì vậy?" Pikachu chớp mắt.
"Dù sao ai có thể đánh lại ngươi, thu phục được ngươi thì cứ đi với người đó, đối phương muốn ký kết khế ước với ngươi cũng không thành vấn đề. Có ta ở đây, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, biết chưa?" Tu Thần nói.
Pikachu lơ mơ khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu thật mạnh: "Đại nhân, ta không hiểu…"
Tu Thần cười ha ha, vỗ mông Pikachu, sau đó trước mặt hắn đột nhiên nứt ra một khe hở, hắn ném thẳng Pikachu vào trong đó.
"Oa! Sao lão đại đột nhiên làm như vậy? Còn nói với ta…"
Pikachu kêu la, lời còn chưa nói xong đã bay thẳng vào trong khe nứt, biến mất không thấy tăm hơi.
"Ngươi muốn để đại năng chân chính của Phù Tiên giới hàng phục và thu nhận nó hả?" Mục Ngưng Sương nhìn về phía khe hở đã biến mất, bỗng nhiên tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn Tu Thần.
Tu Thần mỉm cười khẽ gật đầu, đáp lời nàng với ánh mắt thâm sâu:
"Đối với ta, Vô Thần căn bản chỉ như con sâu cái kiến thôi, người ta muốn đối phó thực sự vẫn là Phù Tiên Tử. Pikachu là sinh vật ta sáng tạo ra, không thể biến hình, không có thuật pháp thần thông nhưng lại là một giống loài hoàn toàn mới có thể lên đến cấp bậc Thiên Tôn. Phù Tiên Tử sẽ cảm thấy rất hứng thú."