Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 410: Cơn lốc lửa cháy! Màn chắn xoáy nước!

Chương 410: Cơn lốc lửa cháy! Màn chắn xoáy nước!

Phù Tiên giới, bên trong biên cảnh Cực Bắc.

Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đang dẫn theo những hộ pháp Thiên Tôn, không kiêng dè gì điều tra bất cứ tin tức nào có liên quan đến Tu Thần.

Quả thực là tìm kiếm từng tấc đất một, không bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào.

"Chúng ta cũng chỉ làm cho có mà thôi, người có cấp độ như Tu Thần mà để lại dấu vết gì mới là kỳ quái đó.” Phong Bà Tử nhìn về nơi xa, lắc đầu cười nói.

Bọn họ dĩ nhiên không thể không nghe theo mệnh lệnh của Vô Thần được. Trước khi đến đây thực ra trong lòng bọn họ vẫn khá sợ hãi. Nếu Tu Thần còn chưa đi mà vẫn ở đó thì sao, vậy bọn họ tuyệt đối chỉ có xong đời.

Bây giờ sau khi tìm một lượt, bọn họ không phát hiện ra bất cứ tin tức nào liên quan đến hắn, điều này khiến nỗi lo lắng trong lòng Phong Bà Từ hoàn toàn lắng xuống.

"Gia tộc Bạch Hồ trong khe Cực Bắc đều bị diệt sạch, đại nhân nói chắc thằng nhóc Bạch Vũ kia đã bị Tu Thần đem đi. Chúng ta tìm thêm một lượt nữa, nếu vẫn không có tin tức thì gì lập tức rút lui." Thiên Thọ Lão Quy lạnh nhạt nói.

Phong Bà Tử mỉm cười gật đầu, chỉ cần hai người bọn họ không phải mạo hiểm thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện.

"Đại nhân!"

Đúng lúc này, một Thiên Tôn nhanh chóng chạy tới, trong tay hắn đang tóm lấy một đứa bé.

Đây chính là Bạch Vũ.

Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy nhìn thấy Bạch Vũ thì con ngươi có hơi co lại.

Tu Thần không mang đứa bé này đi sao?

Chuyện này hoàn toàn không khoa học!

Ngay cả bọn họ cũng biết đứa bé này có ý nghĩa như thế nào đối với Vô Thần, chả nhẽ Tu Thần lại không biết? Hắn sẽ để đứa bé này lại cho Vô Thần đến mang đi sao? Sau đó cứ để Vô Thần thuận lợi phục chế bí thuật Ngũ uẩn và gia tăng thực lực của y?

Không có khả năng!

Chỉ cần không phải đồ đần thì chắc chắn sẽ không cho Vô Thần nắm giữ nồng độ huyết mạch trong việc phục chế bí thuật Ngũ uẩn.

Tu Thần có phải kẻ ngu không?

Không phải!

Một người khiến Vô Thần liên tiếp ăn quả đắng sao có thể là kẻ ngu được?

Ý nghĩ đầu tiên của Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy khi trông thấy Bạch Vũ chính là có bẫy!

Bọn họ lại rơi vào trong bẫy của Tu Thần.

Bạch Vũ bị tên Thiên Tôn kia xách lên, cả người nó nhìn như hồn bay phách lạc, phảng phất như thể mất đi linh hổn, lộ ra vẻ ngây dại và đần độn, chẳng có tí sức sống nào.

"Ngươi là Bạch Vũ hả?" Thiên Thọ Lão Quy cau mày, hỏi với giọng điệu cảnh giác.

Bạch Vũ không đáp lời, đôi mắt vô thần nhìn dưới mặt đất, chẳng thèm nhúc nhích.

Phong Bà Tử híp mắt đi đến trước mặt Bạch Vũ, vươn tay xách nó lên.

"Mẹ của ngươi đâu?" Phong Bà Tử hỏi.

Theo lý mà nói, Tu Thần khẳng định chỉ mang Bạch Vũ đi, chứ không dẫn theo Bạch Phi, bởi vì nồng độ của sức mạnh huyết mạch trên người Bạch Vũ mới là thứ Vô Thần cần, mà không phải là Bạch Phi.

Thế nhưng bây giờ bọn họ chỉ nhìn thấy Bạch Vũ, lại chẳng thấy Bạch Phi đâu cả, mọi chuyện đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Bạch Vũ nghe nhắc đến tên mẫu thân thì ánh mắt trống rỗng hơi ngước lên, nhìn thoáng qua Phong Bà Tử rồi lại rũ mắt xuống, dáng vẻ trầm lặng đầy âm u.

Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy liếc mắt nhìn nhau.

"Ngươi phát hiện ra nó ở đâu?" Thiên Thọ Lão Quy hỏi Thiên Tôn kia.

"Dạ thưa, ở một mật thất dưới lòng đất của gia tộc Bạch Hồ trong khe Cực Bắc, lúc thuộc hạ tìm thấy thì nó đã có dáng vẻ không muốn sống như vậy rồi, chẳng hé răng nói câu nào." Thiên Tôn kia đáp.

Phong Bà Tử lại cau mày, sau đó ném Bạch Vũ cho Thiên Tôn bên cạnh, lạnh giọng nói: “Mang nó về cho đại nhân."

"Vâng!"

Thiên Tôn kia không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu rồi trực tiếp mang theo Bạch Vũ rời đi.

Thiên Thọ Lão Quy nhìn xung quanh một lượt, lại dùng thần niệm dò xét từng tấc đất một trong phạm vi trăm vạn dặm lần nữa.

"Không thích hợp, bất kể chuyện gì ở nơi này đều lộ ra vẻ bất thường." Thiên Thọ Lão Quy thu hồi thần niệm, giọng điệu có hơi lo lắng.

Biên cảnh cực Bắc hiện giờ thực sự quá yên tĩnh, là một sự yên tĩnh khiến lòng lão vô cùng lo lắng bất an.

Ở trong Phù Tiên giới, nơi nào có hoàn cảnh càng ác liệt thì loạn lạc càng nhiều.

Thế nhưng từ khi bọn họ đến đây, tất cả sinh linh giống như đều ngừng lại, ngoan ngoãn ở trong lãnh địa của mình, mặc cho bọn họ tìm kiếm và tra xét.

Sự xuất hiện của bọn họ cùng khí tức quanh người áp chế các sinh linh ở biên cảnh Cực Bắc không dám phản kháng là chuyện rất bình thường, nhưng không có một ai dám đến a dua nịnh hót lại là chuyện không bình thường!

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, sẽ có một số người a dua nịnh nọt, không vì lý do gì khác, chính là vì tương lai của chính mình.

Thế nhưng bây giờ ngay cả một mống cũng không có, toàn bộ sinh linh của biên cảnh cực Bắc như thể đã ngủ say, đừng nói là đến nịnh nọt, ngay cả chuyện ra ngoài liếc mắt nhìn tí thôi cũng không có.

Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào.

Phong Bà Tử nghiêm mặt, khẽ gật đầu nói: "Quả thực bất thường thật, sinh linh của biên cảnh Cực Bắc biểu hiện quá quỷ dị, chỉ sợ phía sau còn ẩn giấu huyền cơ. Giờ người chúng ta cũng tìm được rồi, đã tra xét một lượt mà không phát hiện ra gì thì trở về thôi."

Thiên Thọ Lão Quy khẽ vuốt cằm, dùng thần niệm truyền tin tức rút lui.

Tất cả cường giả Thiên Tôn đang tìm kiếm nhận được mệnh lệnh của Thiên Thọ Lão Quy thì lập tức lên đường quay trở lại, không lề mề chút nào.

Đám Thiên Tôn này vốn tạo ra từ con người, quả thực chính là công cụ của Vô Thần, tất cả hành động đều nghe theo mệnh lệnh.

Song nghiêm túc mà nói bọn họ chính là công cụ của Phù Tiên Tử, Vô Thần chỉ tạm thời làm thống lĩnh mà thôi. Nếu như hai người đi đến nước trở mặt thì họng súng của bọn họ chắc chắn sẽ nhắm ngay vào Vô Thần không chút do dự.

Đây cũng là lý do vì sao Vô Thần muốn áp dụng kế hoạch bí thuật Ngũ uẩn, nói cho cùng đây cũng là quân của kẻ khác, mà chỉ khi bản thân có đủ năng lực y mới có thể yên tâm sai bảo.

Hộ pháp Thiên Tôn rời đi trước, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử theo phía sau để xem thử còn phát hiện ra gì khác không.

Khi hai người tiến vào một vùng núi tuyết, không gian xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo, trở nên sặc sỡ sắc màu, trông vô cùng lộng lẫy và quỷ dị.

Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử run lên từ tận đáy lòng, cơ bắp toàn thân nháy mắt căng cứng, làm ra động tác phòng ngự.

"Ai?" Phong Bà Tử sắc mặt âm trầm, lạnh giọng quát.

Không có ai đáp lại, bốn phía yên tĩnh, chỉ có không gian lấp lánh sắc màu vặn vẹo phát ra tiếng ma sát xoèn xoẹt.

"Hừ! Cố làm ra vẻ bí ẩn hả!" Thiên Thọ Lão Quy hừ lạnh một tiếng, nhấc tay phải của mình lên, nắm chặt giữa không trung.

"Vù vù!"

Chỉ thấy không gian rực rỡ sắc màu đang vặn vẹo kia đột nhiên vỡ nát, hóa thành một bầu trời lấp lánh những điểm sáng, tung bay khắp trời.

"Xì!"

Bầu trời tràn ngập chấm sáng rực rỡ kia mới trôi nổi không bao lâu đột nhiên tụ lại giữa không trung, sau đó toàn bộ tuôn ra một cách điên cuồng và nhanh chóng bao trùm lấy hai người Phong Bà Tử.

Phong Bà Tử trầm mặt xuống, quanh người bà ta xoáy lên mấy cơn lốc lửa cháy bừng bừng che khuất bầu trời, nhanh chóng đâm thật mạnh vào đám chấm sáng đang đè ép xuống.

"Rầm rầm rầm!"

Tiếng nổ ầm ầm truyền khắp nghìn dặm, chấn động đến độ mặt đất nổ tung trong nháy mắt.

Thiên Thọ Lão Quy giang hai tay ra, quát lên một tiếng.

Chỉ thấy hơi nước xung quanh không ngừng tụ lại, từ nhỏ đến lớn, cuối cùng biến thành từng màn chắn xoáy nước khổng lồ bảo vệ bọn họ vào giữa.

Xoáy nước cuồn cuộn màu xanh biếc nhanh chóng vây quanh hai người và chuyển động với tốc độ điên cuồng, tất cả năng lượng muốn xâm lấn đều bị nó đánh tan.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Có biết thân phận của hai bọn ta hay không mà dám láo xược trước mặt chúng ta như vậy?" Phong Bà Tử nghiêm nghị quát.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch