Chương 411. Quy củ và danh tiếng đều do kẻ mạnh định ra!
Hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cứng đờ cả người, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Không ngoại lệ, bọn họ cũng là hóa thân.
Nhưng lại là hóa thân có thực lực mạnh nhất, cấp bậc Thiên Tôn.
Người trong Tử giới sẽ không ngu ngốc đến mức dùng chân thân để làm việc gì đó, huống chi bọn họ là những kẻ mạnh ở Nguyên giới?
Trên cơ bản, chân thân đều sẽ không xuất hiện, một khi xuất hiện thì tuyệt đối là việc lớn.
Lần này hai người Thiên Thọ Lão Quy dùng hóa thân cấp bậc Thiên Tôn đến đây vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho Tu Thần diệt trừ, nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm định trở về thì lập tức bị vây khốn.
Những hạt bụi trong không gian xung quanh liên tục chuyển động trở thành một vòng tròn cực lớn bao lấy bọn họ. Với pháp thuật thần thông của hai người họ cũng chỉ có thể phóng ra một lớp bảo hộ bên ngoài cơ thể, trong lòng bọn họ biết rõ nếu như đối phương muốn thẳng tay lấy mạng thì mấy thứ lá chắn bảo hộ tầm thường của bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở Phù Tiên giới mà đã dám đối phó với bọn họ như thế thì ngoại trừ Tu Thần ra, hai người họ thật sự không nghĩ ra còn là ai khác.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn mang tâm thế ăn may.
Lỡ như không phải thì sao?
Vậy ít nhất hóa thân Thiên Tôn của bọn họ vẫn có thể giữ lại được, ai lại muốn lãng phí một hóa thân cấp bậc Thiên Tôn chứ?
Nếu như là thế thì bọn họ cũng chỉ có thể đành chịu thôi.
Đến Vô Thần còn bị Tu Thần ép vào tình trạng sắp cùng đường mạt lộ, huống chi là thuộc hạ như bọn họ?
“Các hạ là ai? Mời hiện thân nói chuyện!” Phong Bà Tử thấy đối phương mãi mà chưa xuất hiện, vẻ mặt càng thêm u ám.
Sắc mặt Thiên Thọ Lão Quy vô cùng nghiêm túc, sẵn sàng ứng phó với đòn tấn công từ đối phương bất kỳ lúc nào.
“Không phải các người đã đoán được rồi sao?”
Giọng nói Tu Thần truyền vào tai hai người.
Giọng nói của Tu Thần là thứ mà hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử thật sự quá quen thuộc, mặc dù tính đi tính lại cũng chỉ gặp mặt có một lần, chính là lần ở trong vùng hư vô cằn cỗi. Nhưng dù chỉ gặp qua một lần cũng đã đủ để hai người mãi mãi không thể quên được giọng nói của hắn.
Đã chắc chắn là Tu Thần, hai người trực tiếp thu lại thuật phòng ngự.
Vô dụng thôi, dù sao cũng không đánh lại, từ bỏ phản kháng mới là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ, đỡ phải chịu tra tấn đau đớn.
“Hóa ra là Tu Thần - Tu đại nhân, không biết ngài đang định làm chuyện gì đây? Nếu muốn tra hỏi thì không cần phải tốn công tốn sức như vậy với bọn ta thế đâu.” Thiên Thọ Lão Quy cười ngượng ngùng, nói.
Chiêu này của Tu Thần đúng thật có chút phô trương, vốn dĩ giết bọn họ cũng chẳng cần phải bày vẽ như thế, đơn giản là muốn hù dọa bọn họ mà thôi.
Thật ra cũng chẳng cần phải hù dọa làm gì, chỉ cần Tu Thần xuất hiện thì nhịp tim của hai người bọn họ đã chậm mất nửa nhịp, hoàn toàn không phải là người cùng cấp bậc. Giống như khi Vô Thần muốn đến giết bọn họ vậy, có thể phản kháng sao? Hoàn toàn không có sức mà đánh trả.
Tu Thần nhìn hai kẻ đang căng thẳng ở trước mặt, ánh mắt toát ra ý cười trêu đùa, nói: “Vô Thần cứ thế phái hai người các người đến tìm chết sao?”
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử như ngừng thở, cố nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi, ngài cũng biết đấy, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Tu Thần tán thành, khẽ gật đầu, nói: “Thật vậy, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ. Ví như bây giờ hai hóa thân Thiên Tôn của các ngươi cũng không thể quay về vậy, không còn cách nào khác. Vô Thần có đến cũng không thể cứu các ngươi về.”
Nghe thấy những lời này từ Tu Thần, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử chợt biến sắc, mang theo vẻ kinh ngạc lẫn hoảng sợ, nhìn Tu Thần.
Thiên Thọ Lão Quy vội nói: “Đại nhân, ngài và Vô Thần đại nhân tranh đấu, những kẻ làm thuộc hạ như chúng ta hoàn toàn vô tội! Hơn nữa chúng ta cũng không thể gây ảnh hưởng gì đến thắng bại giữa hai người, chỉ là chân chạy vặt mà thôi, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng ta đi!”
Phong Bà Tử cũng nói theo: “Đúng đấy đại nhân, hai người chúng ta tu luyện biết bao nhiêu năm, chẳng dễ dàng gì mới luyện ra một hóa thân Thiên Tôn này, một chút tu vi nhỏ bé ấy căn bản cũng không gây ra được uy hiếp gì tới ngài. Đấu đá thật sự cũng chỉ có ngài và Vô Thần đại nhân, chúng ta chỉ là đám lâu la thấp cổ bé họng, không có chút tác dụng gì tới thế cục cả.”
Những lời hai người họ nói cũng xem như là lời từ đáy lòng, ngẫm kĩ lại thì trước đây cũng là do Vô Thần sai khiến bọn họ chạy tới.
Vô Thần và Tu Thần tranh đấu với nhau, người nào tu vi Thần Vương trở xuống đúng thật là không có mấy tác dụng, chênh lệch thật sự quá lớn.
Tu Thần mỉm cười nhìn hai người trước mặt, nói: “Có lúc, lâu la thấp cổ bé họng cũng rất hữu dụng.”
Thiên Thọ Lão Quy biến sắc, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng dần tắt ngúm, ánh mắt lập tức trở nên u tối.
“Đại nhân, ngài cảm thấy ta và Phong Bà Tử sẽ gây ra uy hiếp gì với ngài sao? Thế thì e là ngài có hơi xem trọng bọn ta nhỉ?”
Giọng điệu những lời này từ Thiên Thọ Lão Quy và giọng điệu nịnh nọt cầu xin tha thứ vừa nãy hoàn toàn khác nhau, trái lại có chút mùi khinh bỉ bên trong.
Như thể đang nói: Tôi là học sinh tiểu học, anh là sinh viên đại học mà lại muốn so toán học với tôi, thực lực cách xa như vậy còn tới làm phiền tôi, có hơi vô liêm sỉ đấy.
Phong Bà Tử thoáng nhìn sang Thiên Thọ Lão Quy, hai người quen biết đã lâu, bà ta làm sao không biết ý nghĩ lúc này của Thiên Thọ Lão Quy.
Đơn giản là vò mẻ không sợ vỡ, dù sao cũng chỉ là một hóa thân, nhiều lắm là bản thể hao tổn mất mấy kỷ nguyên tu vi, sau này chỉ cần Vô Thần thắng, bọn họ vẫn có thể tu luyện lại được.
Nghĩ đến đây, Phong Bà Tử cũng bắt đầu dần lộ vẻ lạnh lẽo, nói với Tu Thần: “Tu Thần đại nhân, làm khó thuộc hạ có phần hạ thấp thân phân của ngài. Hai thế lực đấu đá nhau, không phải là thuộc hạ có thực lực ngang ngửa đấu với nhau sao? Đối thủ của ngài là Vô Thần đại nhân, còn đối thủ của bọn ta hẳn là thuộc hạ của ngài, không phải nữ đồ đệ kia của ngài rất lợi hại sao? Nếu như chúng ta đấu thua nàng ấy thì dĩ nhiên tâm phục khẩu phục, nhưng nếu thua ngài thì ta lại cảm thấy là bọn ta đã thắng.”
Một loạt luận điệu hoang đường này khiến Tu Thần không khỏi buồn cười nhìn Phong Bà Tử.
“Ý của ngươi là bản tọa đối phó với các ngươi, dù là hóa thân của các ngươi bị hủy, nhưng xét về mặt thân phận thì bản tọa mới là người mất mặt, là bản tọa thua, đúng không?” Tu Thần hỏi.
Mí mắt Phong Bà Tử giật giật, lấy can đảm đối mặt với Tu Thần, khó khăn gật đầu một cái, nói: “Đúng! Ngài ra tay với bọn ta, đó chính là bắt nạt người khác, đây không phải là chuyện một cường giả nên làm.”
Thiên Thọ Lão Quy vẫn luôn chú ý đến sự dao động của khí tức Tu Thần, vừa rồi Phong Bà Tử nói những lời kia, dù là cảm xúc hay khí tức của Tu Thần cũng đều khong có bất kỳ sự thay đổi nào. Thiên Thọ Lão Quy cho là đúng thật trong lòng Tu Thần đã tán đồng với những lời ấy, thế là lão vội nói:
“Thân phận địa vị tương đương đấu với nhau mà thắng thì không phải càng có cảm giác thành tựu, càng có thể phục chúng hay sao? Sau này ngài muốn làm chúa tể của Phù Tiên giới, muốn quản lý tốt Phù Tiên giới thì không phải cần thứ danh tiếng ấy sao? Chuyện ra tay với mấy lâu la mà truyền đi, sợ là rất nhiều người sẽ cảm thấy lòng dạ đại nhân nhỏ nhen, không thích hợp quản lý Phù Tiên giới.”
Tu Thần sờ sờ cằm, khóe miệng có hơi cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Nhìn thấy nụ cười này của Tu Thần, trong lòng hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đột nhiên nặng trĩu, dự cảm vô cùng xấu tràn ngập trong lòng.
“Kết cục xấu nhất của các ngươi chính là vò mẻ không sợ vỡ, cảm thấy cùng lắm thì tổn thất một hóa thân Thiên Tôn mà thôi, cho nên định đánh cược, dùng mớ lý luận “ỷ lớn hiếp nhỏ” đó để chi phối bản tọa. Cược thắng thì có thể giữ lại hóa thân Thiên Tôn, cược thua thì không còn hóa thân nữa, miễn là bản thể vẫn còn thì mọi chuyện đều có thể trở về như ban đầu.”
Nói đến đây, Tu Thần dừng lại một chút, ánh mắt giễu cợt trào phúng nhìn hai kẻ sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Nhưng các ngươi hình như đã quên rằng quy củ và thanh danh đều do kẻ mạnh định ra. Còn loại sâu kiến thì đến tư cách sống còn không có, tại sao còn nghĩ nhiều đến những chuyện khác như thế?”