Chương 413. Luyện Ngục Hắc Viêm, sinh linh chi lực mười kỷ nguyên!
Ngon lửa màu đen chớp mắt đã lan ra mọi ngóc ngách trong điện Vô Thần. Bất kể đồ đạc, kiến trúc nào bên trong, chỉ cần chạm vào ngọn lửa đen là lập tức biến thành tro tàn.
Cơ thể của hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đã bị đốt cháy, biến thành hai người lửa. Tiếng kêu thê lương vang lên khiến người ta run rẩy cả người, da gà không ngừng nổi lên.
Nhiệt độ của ngọn lửa đen vô cùng cao. Lúc toàn bộ vật thể trong điện Vô Thần biến thành tro bụi, không gian cũng bị thiêu đốt đến vặn vẹo, rách ra từng mảng lớn.
"Đại nhân cứu mạng! Đại nhân!"
"A... Đại nhân cứu ta!"
Tiếng kêu thảm thiết của Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy không ngừng vang lên.
Mà lúc này, gương mặt Vô Thần đã tái mét, ánh mắt đầy u ám và oán độc, bàn tay siết chặt lại.
Y lại một lần nữa bị Tu Thần sỉ nhục!
Một lần nữa bại bởi tay Tu Thần!
Ngay từ đầu Tu Thần đã biết Vô Thần sẽ phái người tới, hơn nữa chắc chắn sẽ sai tâm phúc đi đến vùng Cực Bắc điều tra. Sau đó hắn thuận theo thời thế, bày ra thủ đoạn như thế.
Hắn cho Luyện Ngục Hắc Viêm thông qua hóa thân lan đến bản thể. Rồi lại từ bản thể của hai người Thiên Thọ Lão Quy vả thẳng vào mặt Vô Thần một phát.
Nhìn Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử bị luyện ngục Hắc Viêm thiêu đốt ngay trước mặt mình, một nỗi tức giận vô biên xộc thẳng lên đầu Vô Thần.
Nếu y không ra tay, hai người này sẽ chết chắc!
"Được! Được lắm!"
"Tu Thần! Ta với ngươi không chết không ngừng!"
Vô thần giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó hai tay tạo thành chỉ quyết.
Từng đốm sáng màu xanh nhạt từ hai tay Vô Thần bắt đầu tuôn ra. Lúc đầu chỉ một chút ít, sau đó biến thành một biển chất lỏng màu xanh nhạt, bao trùm lên ngọn lửa đen.
"Phụt..."
Chất lỏng màu xanh nhạt bao trùm lên Luyện Ngục Hắc Viêm, trong nháy mắt đã dập tắt toàn bộ lửa.
Sau vài hơi thở, Luyện Ngục Hắc Viêm đang lan tràn trong điện Vô Thần đều tắt ngúm. Còn hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đã bị cháy đen xì cả người, ngã dưới đất không ngừng co giật.
Vô Thần nhìn hai người trọng thương dưới chân, sắc mặt sầm lại. Ánh sáng màu xanh nhạt một lần nữa khởi động, bao phủ cơ thể hai người kia, chậm rãi chữa trị vết thương cho bọn họ.
Sau vài canh giờ, thân thể bị đốt rụi của Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đã hồi phục lại dáng vẻ lúc trước. Hai người cũng tỉnh dậy, vội vàng bò về phía Vô Thần vái lạy.
"Đa tại đại nhân ra tay cứu giúp! Đa tạ đại nhân!"
Sắc mặt Vô Thần vẫn lạnh giá như băng, sát khí trong mắt ngày càng nồng ,hơn.
Chấp Chưởng Sinh Tử!
Y đã sử dụng năng lực này.
Tuy không phải hồi sinh hai cái xác, chỉ chữa trị vết thương mà thôi, nhưng việc đó cũng hao tốn của y một lượng sinh linh chi lực khổng lồ.
Khổng lồ tới mức nào?
Chính là số lượng sinh linh chi lực thu thập trong mười kỷ nguyên cứ thế đi tong!
Đây cũng là lý do vì sao Vô Thần gần như không bao giờ dùng năng lực sinh linh Chấp Chưởng Sinh Tử này, thực sự là cái được không bù nổi cái mất.
Thế nhưng lúc này y chẳng còn cách nào. Hai Thần Vương này chính là thuộc hạ trung thành nhất của y, cũng là sự tồn tại đứng đầu, có thể trấn áp được những người khác.
Nếu hai người họ cứ thế chết đi, chưa nói đến chuyện tin tức truyền ra nói rằng Vô Thần thấy chết không cứu sẽ khiến những người khác suy nghĩ, mà bản thân y cũng chẳng còn phụ tá đắc lực nào. Chẳng lẽ đến lúc đó chuyện gì cũng phải tự mình ra tay xử lý?
Là chúa tể của Phù Tiên giới - một địa vị vô cùng có đẳng cấp, Vô Thần tuyệt đối không để xảy ra chuyện như thế.
Dựa vào người khác ư?
Không thể nào.
Không ai xứng đáng để Vô Thần hoàn toàn tín nhiệm.
Huống hồ tộc Thương Lan đang đại thương nguyên khí vì bị Kinh Như Tuyết thiếu chút nữa diệt toàn tộc. Phỏng chừng hiện giờ Thương Lan Dạ đang tìm kiếm hóa thân của các thành viên trong gia tộc ở khắp Phù Tiên giới để tập hợp lại, chấn hưng gia tộc một lần nữa.
Mà tộc Thiên Khôn thì trực tiếp tạo phản, càng không thể trọng dụng.
Còn lại mỗi tộc Hải Đô, nhưng Hải Đô Vân Long đang làm một việc cho Vô Thần, không rảnh để làm việc khác. Cho nên bất kể xét từ mức độ trung thành hay thực lực, Vô Thần cũng không thể vứt bỏ Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử.
Thần Vương đâu dễ có được?
Toàn bộ Phù Tiên giới cũng chỉ có vài người Thần Vương này thôi. Thương Lan Dạ chỉ là Thần Vương trên danh nghĩa, so về thực lực thì còn kém hai người Thiên Thọ Lão Quy rất nhiều.
Lúc này Vô Thần quả thực vô cùng phẫn nộ và chán nản.
Đường đường là chúa tể Phù Tiên giới, vậy mà bị đẩy đến nông nỗi không có người để dùng, phải tiêu hao lượng sinh linh chi lực mười kỷ nguyên để bảo vệ hai thuộc hạ của mình.
Muốn trách thì phải trách Tu Thần thực sự quá thần bí và hùng mạnh. Ngươi để Thiên Tôn đi làm việc, quả thực không khác gì tìm chết. Thần Vương còn tìm chết nữa là, huống hồ là tu vi dưới Thần Vương.
Hơn nữa với tình hình hiện giờ, cho hóa thân ra ngoài làm việc cũng không còn an toàn nữa. Chiêu thức Luyện Ngục Hắc Viêm của Tu Thần có thể tác dụng trực tiếp lên bản thể. Thủ đoạn này khiến Vô Thần phát rét.
Có sao nói vậy, bản thân Vô Thần không có loại năng lực này, cho nên y nhìn mà thèm!
Cũng bởi vì Tu Thần có chiêu thức ấy, cho nên Vô Thần rất có cảm giác nguy cơ...
Cho đến giờ, nhìn từ mọi phương diện, Tu Thần đều mạnh hơn y!
Nói như vậy, trong mắt Phù Tiên Tử, chắc chắn Tu Thần thích hợp trở thành người cai quản Phù Tiên giới hơn. Chỉ cần Phù Tiên Tử nhận định Tu Thần, và Tu Thần cũng đồng ý với lão, thì đó chính là ngày chết của Vô Thần y.
Nguy cơ mà trước đó chưa từng có, nay lại tràn ngập trong lòng Vô Thần. Y phải vận dụng đầu óc để nhanh chóng nghĩ ra kế sách.
Nhưng càng nghĩ càng không ra được kế sách nào có thể lập tức chuyển bại thành thắng.
Đúng lúc ấy, câu của Trường Sinh nói lúc trước chợt hiện lên trong đầu Vô Thần.
Hợp tác?
Hay không hợp tác?
Dường như giờ phút này không còn do Vô Thần lựa chọn nữa.
Thủ đoạn và thực lực của Tu Thần thần bí vượt quá sức tưởng tượng, hoàn toàn không thể dò ra được bất cứ con át chủ bài nào của hắn. Nếu tiếp tục thế này, thì Vô Thần sẽ thực sự đi đời.
"Các ngươi về trước đi." Vô Thần liếc mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, lạnh giọng ra lệnh.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt vẫn tràn đầy nỗi sợ hãi.
"Đại nhân... hóa thân của chúng ta vẫn còn trong tay Tu Thần. Liệu hắn có một lần nữa..." Thiên Thọ Lão Quy run giọng hỏi, nói được một nửa bèn im bặt không dám nói tiếp nữa.
Hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn mất liên hệ với hóa thân, hoàn toàn không biết tình hình của hóa thân thế nào. Nhỡ đâu họ quay về, Tu Thần lại tung chiêu Luyện Ngục Hắc Viêm, thì chẳng phải chết chắc rồi sao?
Cho nên Thiên Thọ Lão Quy cho rằng ở bên cạnh Vô Thần mới là an toàn nhất. Lão đã sinh ra bóng ma tâm lý đối với Tu Thần.
Chỉ cần nghĩ đến năng lực thông qua hóa thân có thể giết chết được bản thể, đã khiến người ta run rẩy toàn thân, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Vô Thần nheo mắt lại, nhìn Thiên Thọ Lão Quy, nói: "Yên tâm đi, hóa thân của các ngươi không chịu nổi ngọn lửa từ Luyện Ngục Hắc Viêm đâu. Khi nó lan đến bản thể của các ngươi thì hóa thân đã biến thành tro bụi rồi."
"Thật vậy ư? Vậy thì tốt quá!" Khóe miệng Thiên Thọ Lão Quy hơi co quắp, nhưng lão vẫn cố gắng tỏ ra hết sức vui mừng, kích động.
Thực ra lão không tin tưởng lời Vô Thần lắm, số lần Vô Thần bị Tu Thần sỉ nhục còn ít sao? Cho nên lúc này không ai nói chính xác được điều gì, song lão lại không dám biểu lộ điều ấy ra ngoài.
Trong lòng Thiên Thọ Lão Quy hết sức rõ ràng, Vô Thần đã nói đến mức ấy, nếu mình còn nói thêm một câu nữa sợ rằng sẽ bị y lập tức loại bỏ.