Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 415:

Chương 415. Mây đen đè nén! Phù Tiên Tử ra tay!

Những lời nói hung hăng này của Phù Tiên Tử chỉ khiến Tu Thần nở nụ cười.

"Ngươi thật sự quá chán sống rồi." Tu Thần khẽ cười một tiếng, sau đó dùng một tay bóp chặt cổ Phù Tiên Tử.

"Ngươi!"

Mắt của Phù Tiên Tử trừng như muốn nứt ra, ánh mắt tràn đầy tức giận và sợ hãi.

Nhìn điệu bộ của Tu Thần, có vẻ như hắn hoàn toàn chẳng để tâm đến những lời nói vừa rồi của lão.

Lão chính là chúa tể chân chính của Phù Tiên giới!

Chỉ cần là sinh linh ở trong Phù Tiên giới, thì sống chết đều nằm trong một suy nghĩ của lão!

Tu Thần lại không biết điều này sao?

Hay là nên nói, hắn biết, nhưng hắn hoàn toàn không sợ chết!

Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử bị mình bóp cổ với ánh mắt trêu tức, cười lạnh rồi nói: "Loại cậy già lên mặt như ngươi không có tác dụng ở chỗ ta đâu, muốn giết ta thì cứ giết, ta đang đợi đấy! Ngươi tưởng rằng sự xuất hiện của ngươi sẽ khiến ta cảm thấy rất vinh hạnh, cảm động đến rơi nước mắt, có cơ hội trở thành con rối mới của ngươi thay thế Vô Thần sao?"

"Sao ngươi lại ngây thơ như vậy nhỉ?"

"Đối với ngươi mà nói, Vô Thần là rác rưởi, nhưng đối với ta mà nói, thì ngươi cũng là rác rưởi."

"Ngươi! Ngươi đúng ngu xuẩn, điên khùng! Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"

Phù Tiên Tử nghe được những lời này của Tu Thần mà kinh hoàng đến tột độ. Lão thậm chí còn nghi ngờ, có phải Tu Thần thật sự bị ngốc và bị điên rồi không.

Đến được cấp độ thực lực này, mà còn không rõ ai lợi hại thật, ai là bố của ngươi sao?

Nếu không phải vì hiện giờ Tu Thần bóp đến mức lão không thở được, thì thậm chí lúc này, Phù Tiên Tử còn muốn bật cười ha hả.

Tiểu tử này lấy đâu ra tự tin vậy? Dám khiêu khích và hù dọa lão sao?

Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi mở miệng nói: "Ta không có hứng thú nghe ngươi lải nhải ở nơi này, khó chịu thì giờ gọi bản thể của ngươi tới đây giết ta đi, không dám thì ngoan ngoãn ở lại trong động của ngươi đợi ta tới tìm ngươi!"

"Được! Rất..."

"Ầm!"

Phù Tiên Tử vẫn còn chưa nói xong, thì cả cần cổ đã bị Tu Thần bóp vỡ nát, sau đó lan đến toàn thân, cả cơ thể nổ thành sương máu trong nháy mắt.

"Chẳng muốn phí một câu vô nghĩa nào với ngươi." Vô Thần lắc lắc tay một cách khinh thường.

Tu Thần thích mưu kế ngầm, thích cảm giác dùng âm mưu quỷ kế để làm mất mặt người ta.

Nhưng nếu ngươi trực tiếp chạy tới ba hoa chích chòe với hắn, dùng thân phận và thực lực của ngươi, chỉ tay năm ngón bắt Tu Thần làm chó.

Vậy thì xin lỗi nhé.

Cứ trực tiếp khai đao đi, khỏi phải tốn nhiều lời với ngươi.

Không thích thì cứ xông tới đây, như vậy Phù Tiên giới có thể trực tiếp đổi chủ, cũng đỡ cho sau này Tu Thần phải bố trí nhiều cạm bẫy.

"Ầm ầm ầm!"

Đúng lúc này, bầu trời bỗng dưng trở nên tối om, từng đám mây đen khổng lồ xô tới từ khắp bốn phương tám hướng, mang theo khí tức hủy diệt khiến linh hồn vạn vật hoảng hốt đến mức không thể nào đứng thẳng được.

Mây đen kéo tới, toàn bộ sinh linh ở biên cảnh đều cảm thấy linh hồn mình bị một thứ gì đó chèn ép. Bất kể là tu vi hay giống loài, lúc này, đều nằm rạp dưới mặt đất, muốn rên rỉ cũng không kêu thành tiếng được, chỉ có thể chờ đợi cái chết một cách tuyệt vọng.

Trong điện Vô Thần, Vô Thần đứng bật dậy, nhìn về phương Bắc.

Lúc này, hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cũng đã trở về.

Bọn họ vừa mới rời đi không lâu, thì đã cảm nhận được khí tức ở phía Bắc.

Chỉ khí tức thôi đã khiến linh hồn bọn họ run rẩy, không bật ra nổi bất cứ suy nghĩ phản kháng nào trong đầu. Rốt cuộc là đại lão nào đang ra tay vậy?

Bởi vậy hai người bọn họ nhanh chóng chạy về ngay lập tức, ở bên cạnh Vô Thần mới là an toàn nhất.

"Đại nhân! Tình hình bên đó thế nào ạ? Khí tức đó đáng sợ quá! Nếu thuộc hạ ở đó, e rằng đã bị khí tức này ép đến mức không thể động đậy được!" Thiên Thọ Lão Quy đi tới bên cạnh Vô Thần, run giọng hỏi.

Phong Bà Tử ở một bên cũng căng thẳng, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Cảm giác lần này có thể là nói còn đáng sợ và khủng khiếp hơn Luyện Ngục Viêm Hỏa mà bọn họ đã hứng chịu lúc trước.

Mà chỉ một khí tức từ nơi xa xôi đã khiến bọn họ có cảm giác như vậy rồi, vậy có mặt ở đó thì thế nào?

Rốt cuộc đối phương đã đạt tới cấp bậc nào mới có thể làm được như vậy?

Sắc mặt của Vô Thần cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Người khác không biết, nhưng y lại vô cùng hiểu Phù Tiên Tử.

Lão đã ra tay rồi!

Ra tay với ai?

Không cần nghĩ y cũng biết, hiện giờ kẻ địch và biến số duy nhất trong Phù Tiên giới chính là Tu Thần!

Phù Tiên Tử ra tay, điều đó chứng minh lão đã không thành công trong việc lôi kéo Tu Thần.

Không ngờ lại không thành công, điều đó chẳng phải chứng minh Vô Thần không cần lo sợ bị Phù Tiên Tử vứt bỏ nữa sao?

Sai, bây giờ y còn lo lắng hơn.

Có thể khiến Phù Tiên Tử đích thân ra tay, chứng minh điều gì?

Chứng minh Tu Thần đã không phải là sự tồn tại mà Vô Thần y có thể sánh ngang được! Chứng minh rằng từ đầu đến đuôi, Vô Thần y vốn dĩ chưa từng thực sự được Tu Thần để mắt đến!

Ngay từ đầu, người ta đã nhằm vào Phù Tiên Tử rồi!

Mà Vô Thần y, chẳng qua chỉ là một con ếch nhỏ, đột nhiên nhảy ra khi người ta đang làm chính sự, bị người ta chơi đùa và trêu tức mà thôi.

Cảm giác mất mát vô biên tràn ngập trong lòng Vô Thần, khiến y cảm thấy toàn bộ cơ thể đều cực kỳ khó chịu.

"Đại nhân?"

Thiên Thọ Lão Quy nhìn thấy Vô Thần chẳng nói câu nào, chỉ nhìn về phương Bắc với sắc mặt xanh mét, lại khẽ gọi một tiếng.

Vô Thần quay đầu nhìn về phía Thiên Thọ Lão Quy.

Thiên Thọ Lão Quy lập tức cảm thấy toàn thân run lên, lỗ chân lông đều mở ra hết, cả người giống như rơi vào vực sâu của luyện ngục.

Ánh mắt này của Vô Thần, khiến Thiên Thọ Lão Quy trực tiếp quỳ sụp xuống.

Thậm chí ngay cả Phong Bà Tử ở bên cạnh cũng sợ đến mức toàn thân nhũn ra, quỳ rạp xuống theo.

"Đi thôi." Vô Thần thu ánh mắt lại, lạnh giọng nói.

Hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử liếc mắt nhìn nhau, không dám hỏi đi đâu, chỉ gật mạnh đầu một cái.

Rất nhanh, Vô Thần đã hóa thành luồng ánh sáng rồi chạy đến phương Bắc, hai người Thiên Thọ Lão Quy không dám chậm trễ chút nào, cũng vội vàng đi theo.

Càng tới gần phương Bắc, cảm giác linh hồn bị đè nén đó càng mãnh liệt.

Hơn nữa lúc này, toàn bộ bầu trời phương Bắc đã tối đen như mực, không có bất cứ tia sáng nào lọt ra, giống như hình thành một hố đen khổng lộ vậy.

Linh khí giữa trời đất đều hoàn toàn bị cô lập.

"Đại... đại nhân..."

Sau khi bước vào khu vực ở biên cảnh Cực Bắc, hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, cơ thể cũng không kiểm soát được khẽ run run.

Bọn họ thực sự không thể tiến vào thêm được nữa.

Nếu còn đi tiếp, thì toàn bộ linh hồn đều sẽ bị ép nát mất.

Vô Thần nhìn thoáng qua hai người phía sau, y nâng tay lên, hai tia màu tím xuyên vào trong cơ thể hai người.

Vào lúc đó, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cảm thấy toàn thân buông lỏng, tuy uy áp khủng khiếp đó vẫn còn, nhưng ít nhất vẫn có thể chịu đựng được.

Vô Thần không để ý tới hai người phía sau nữa, bước vào trong hư không hắc ám.

"Thế nào?"

Thiên Thọ Lão Quy muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên bị Phong Bà Tử ngăn lại, lão lập tức nhìn về phía bà ta với chút khó hiểu.

Phong Bà Tử nhìn thoáng qua hướng Vô Thần biến mất, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ta đoán lần này là việc hệ trọng, nếu đứng sai đội thì thật sự là vạn kiếp không ngóc đầu lên được đó."

Thiên Thọ Lão Quy nheo mắt, nét mặt lập tức vặn vẹo.

"Ngươi điên à? Bây giờ là lúc nói mấy lời này sao?"

Sắc mặt Phong Bà Tử nặng nề, nghiến răng rồi nói: "Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi thôi, nếu lần này nhìn nhầm phía, thì ta với ngươi thật sự không sống nổi đâu! Ngươi tự mình quyết định đi, đi thôi, đừng để Vô Thần đại nhân phát hiện ra!"

Phong Bà Tử nói xong, lập tức đuổi theo, hơi thở của Thiên Thọ Lão Quy trở nên gấp gáp, cuối cùng lão gầm lên một tiếng tức giận rồi cũng đi theo.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch