Chương 418. Tâm tư muốn giết chết! Sự tự tin của Phù Tiên Tử!
"Phù Tiên lão nhân, ngươi lợi hại như vậy, liệu có thể hoàn thành nguyện vọng này của ta hay không?"
Sau khi Tu Thần nói câu này ra, bầu không khí chợt trở nên hoàn toàn yên lặng.
Vẻ mặt của Phù Tiên Tử lập tức tối sầm lại, đôi mắt lóe ra sát ý nồng đậm.
Mà Vô Thần thì lại ngây ngẩn cả người.
Y biết Tu Thần rất kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo, là kẻ duy nhất không sợ chết mà y từng gặp.
Nhưng có thế nào cũng không ngờ được hắn lại kiêu căng đến vậy, quả thật là vô cùng khoa trương.
Đến cấp bậc như bọn họ, làm sao không biết sự khủng khiếp và mạnh mẽ của Phù Tiên Tử.
Trong kế hoạch của bản thân Vô Thần, y muốn ngang vai ngang vế với Phù Tiên Tử, ít nhất cũng phải mất mấy trăm đại kỷ nguyên.
Mấy trăm đại kỷ nguyên niên là bao lâu?
Từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, Vô Thần cũng mới sống được một trăm đại kỷ nguyên mà thôi.
Y muốn lật đổ địa vị của Phù Tiên Tử, còn phải đi trên con đường vô cùng dài nữa, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Cho nên theo quan điểm của Vô Thần, Tu Thần có lợi hại đến đâu, chẳng qua cũng chỉ lợi hại hơn mình một chút mà thôi, đối phó với Phù Tiên Tử, chính là chuyện vốn dĩ không có khả năng.
Nhưng những lời hắn nói lại trực tiếp khiến Vô Thần ngây dại.
Hắn xin chết với một chúa tể Nguyên giới sao?
Ai cho hắn dũng khí để hắn tự tin và kiêu ngạo như vậy?
Lúc này, Phong Bà Tử cũng mang vẻ mặt sững sờ và khiếp sợ, bà ta vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh từ cái chết vừa rồi của Thiên Thọ Lão Quy, hiện tại đối với Phong Bà Tử mà nói, đây quả thực là sự tra trấn.
Nhưng không biết vì sao, khi bà ta nghe được những lời Tu Thần vừa nói, lại cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, sảng khoái đến tận từng lỗ chân lông trên khắp cơ thể.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Sắc mặt của Phù Tiên Tử u ám, lão híp mắt lại, hỏi với giọng lạnh lùng.
Giọng nói lạnh nhạt đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân phát lạnh, như thể bị một lưỡi giày trượt băng cứa qua làn da vậy, vô cùng khó chịu.
"Ngươi cũng là một lão già sống rất lâu rồi, sao lại lề mề như vậy nhỉ? Muốn ta nhắc lại lần nữa lắm sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi, bây giờ ta đang cầu xin ngươi giết ta đấy! Nhanh lên một chút đi, ta chán sống rồi, mau lên, đừng lề mề như đàn bà thế." Giọng nói chế nhạo và châm biếm của Tu Thần lại truyền ra từ trong đám mây sét hỗn độn một lần nữa.
"Đồ vô liêm sỉ! Vậy mà lại tự tìm cái chết, lão tử sẽ chiều ý ngươi!" Phù Tiên Tử gầm lên giận dữ.
Lão thật sự bị chọc nổi cáu rồi.
Phù Tiên Tử thậm chí còn không thể nhớ rõ lần cuối mình tức giận là khi nào, hoặc là nói chưa bao giờ từng tức giận như vậy?
Rõ ràng hắn là một nhân vật như con kiến, từ chối lời mời gọi của mình chưa tính, bây giờ lại còn không ngừng nói những lời ngông cuồng, dám xin chết ngay trước mặt lão sao?
Chuyện này hoàn toàn không thể chịu được!
"Ta sợ quá cơ! Lão già kia, ra tay đi, đừng có ngây ra đó. Ngoan, nhanh chút đi, ta đợi hết nổi rồi."
Tiếng cười châm biếm mang theo khiêu khích đó của Tu Thần khiến Vô Thần suýt chút nữa thì bật cười.
Đối với Vô Thần mà nói, ước gì Tu Thần cứ tìm đường chết như vậy.
Chỉ cần Tu Thần bị Phù Tiên Tử giết, thì y vẫn sẽ là đồ đệ duy nhất của Phù Tiên Tử! Và là chúa tể trên danh nghĩa của Phù Tiên giới như xưa!
Qua một thời gian nhất định, đợi y hoàn toàn lớn mạnh, cuối cùng Phù Tiên giới thuộc về ai cũng chưa biết chắc!
Hiện giờ, thứ y cần chính là thời gian, mà sự xuất hiện của Tu Thần đã hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của y.
Nhưng hiện giờ Tu Thần lại tự tìm đường chết và khiêu khích Phù Tiên Tử thế kia, vậy thì sự biến động lúc trước của Phù Tiên giới cũng có thể hoàn toàn lắng xuống, mà y cũng có thể tiếp tục kế hoạch của mình.
"Ngươi muốn chết!"
Phù Tiên Tử nghiến răng, tức giận mắng một tiếng.
Khi lão nói xong chữ cuối cùng, tiếng sấm đột nhiên nổ ra trên bầu trời tối tăm, cơn chấn động khiến không gian bốn phương tám hướng sụp đổ trong nháy mắt.
Mà đám mây sét hỗn độn bao phủ lấy Tu Thần lại lập lòe hào quang màu máu chói mắt.
Trong phút chốc, bầu trời biên cảnh Cực Bắc vốn tối đen bị nhuộm một màu đỏ tươi như máu, những mảnh vỡ khổng lồ từ trên trời liên tục rơi xuống.
Giờ khắc này, không gian ở biên cảnh Cực Bắc hoàn toàn bị cô lập, bị pháp tắc hỗn độn bao trùm hết, không một ai có thể sử dụng một chút sức mạnh pháp tắc nào.
Lần này, Phù Tiên Tử thật sự muốn diệt trừ Tu Thần, không để hắn có bất cứ cơ hội chạy trốn nào, một chút khả năng cũng không tồn tại.
"Ầm ầm ầm!"
Từng tia chớp cao vạn trượng màu hạt dẻ từ trên không trung giáng xuống, đánh mạnh vào trong đám mây sét hỗn độn.
Mỗi một lần tia chớp xuất hiện, đều kèm theo khí tức khiến người sợ hãi và run rẩy.
Khí tức này khiến Phong Bà Tử tuyệt vọng, đồng thời còn khiến lòng Vô Thần nguội lạnh hơn.
Tuy Vô Thần là đồ đệ của Phù Tiên Tử, nhưng y cũng chưa từng thấy Phù Tiên Tử ra tay lần nào, bởi vì năm đó khi y tới Phù Tiên giới, thì Nguyên giới này đã là của lão rồi.
Đây chính là lần đầu tiên y nhìn thấy sư tôn của mình ra tay.
Hùng mạnh vượt quá sức tưởng tượng.
Trong lòng Vô Thần đã đoán ra tu vi của Phù Tiên Tử rất cao, nhưng hiện tại xem ra, y vẫn đánh giá thấp lão rồi.
Chỉ riêng một chiêu thức này, ngay cả y cũng không có cách nào đỡ lại được.
Đừng nói là đỡ đòn, mà ngay cả chạy cũng không nổi.
Không gian xung quanh đã hoàn toàn vỡ vụn, bất cứ thuật pháp thần thông nào cũng đều bị ràng buộc bởi pháp tắc của Nguyên giới.
Pháp tắc Nguyên giới là sự tồn tại cao nhất, nghiền nát tất cả thuật pháp thần thông...
Lần này, Tu Thần chắc hẳn sẽ biến mất chứ?
Vô Thần thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không,
Thủ đoạn hủy thiên diệt địa cỡ này, nếu Tu Thần còn có thể sống sót, vậy y cũng chẳng còn gì để nói nữa, thậm chí sẽ cho rằng mình là một tên ngu ngốc nên mới muốn tranh đoạt với Tu Thần.
Sét màu nâu đỏ vẫn đang tiếp tục. Lúc này, toàn bộ Phù Tiên giới đều cảm nhận được nguồn năng lượng đáng sợ đó, sinh linh ở biên cảnh Cực Bắc lại thiệt mạng vô số, toàn bộ sinh linh trong vòng hàng nghìn dặm quanh đám mây sét pháp tắc hỗn độn đều ngã xuống và mất mạng hết. Không một ai sống sót.
Nếu không phải Vô Thần đang bảo vệ Phong Bà Tử, thì với tu vi Thần Vương của bà ta, trên cơ bản không thể sống sót được khi đang ở vị trí trung tâm nhất của nơi này.
Phù Tiên Tử ra tay, Thần Vương cũng là rác rưởi, một chút ít uy thế còn sót lại cũng đủ để lấy mạng bọn họ.
"Thu."
Phù Tiên Tử đột nhiên trầm giọng quát.
Chỉ thấy bầu trời biên cảnh Cực Bắc vốn pha lẫn giữa màu đỏ tươi và đen tối, đột nhiên trở nên sáng trong, đám mây sét pháp tắc hỗn độn cũng biến mất trong nháy mắt, trời đất cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Chỉ cần một câu, cho dù trời đất sụp đổ cũng khôi phục lại như lúc ban đầu trong nháy mắt!
Vô Thần nhìn bản lĩnh này của Phù Tiên Tử, con ngươi hơi co rút lại, khóe miệng hơi run lên theo bản năng.
Xem ra, mình vẫn cần mấy nghìn đại kỷ nguyên nữa mới có thể thực sự chống lại Phù Tiên Tử...
Về phần hiện tại, vẫn nên thành thật làm một đồ đệ thôi!
Quả thực quá khoa trương, cảm giác như Phù Tiên Tử hoàn toàn kiểm soát Nguyên giới, dễ dàng điều khiển nó, hủy diệt trong một suy nghĩ, khôi phục cũng chỉ trong một suy nghĩ, hoàn toàn không hề có quá trình.
Sau khi khôi phục vẻ sáng sủa, mọi người lập tức nhìn về khu vực bị đám mây pháp tắc hỗn độn bao phủ ở phía trước, muốn xem Tu Thần còn sống hay không. Mà Phù Tiên Tử thì trực tiếp quay đầu lại, không hề có ý định nhìn.
Đối với lão mà nói, Tu Thần đã chết đến mức không còn thừa lại một mẩu vụn nào, hình dạng và thần nguyên đều đã bị hủy diệt.
"Tu Thần đã bị giết rồi, hồn phi phách tán, biến mất mãi mãi, ngươi có thể an tâm được rồi. Còn nữa, vi sư hy vọng sau này ngươi có tìm thuộc hạ, thì cũng mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, rốt cuộc đối phương có đáng giá để bồi dưỡng hay không." Phù Tiên Tử liếc mắt nhìn Vô Thần, nói với giọng lạnh nhạt.
Vô Thần không trả lời Phù Tiên Tử.
Lúc này, Phong Bà Tử cũng hoàn toàn giống như chưa từng nghe thấy lời chỉ trích này của Phù Tiên Tử, chỉ nhìn về phía trước với ánh mắt dại ra.
Phù Tiên Tử nhướng mày.
Lại dám coi thường lời nói của mình sao?
"Sao thế? Ngươi cũng muốn chết sao?" Phù Tiên Tử lạnh giọng hỏi.
Vô Thần giơ bàn tay run rẩy lên, vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi, chỉ về phía trước với giọng nói khàn khàn: