Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 420: Rơi vào hầm băng, cả người đều ớn lạnh!

Chương 420: Rơi vào hầm băng, cả người đều ớn lạnh!

"Hậu bối?"

Tu Thần hơi giương khóe miệng, dùng ánh mắt trêu tức và châm chọc nhìn gương mặt nổi giận dữ tợn của Phù Tiên Tử.

"Nghe ý trong lời ngươi nói thì hình như ngươi cảm thấy rất khó tin với chuyện hậu bối vùng dậy hả? Chẳng nhẽ các ngươi đã dùng mánh khóe gì với đám hậu bối chúng ta sao?"

Tu Thần nói lời này khiến mí mắt Vô Thần giật giật, y theo bản năng nhìn về phía Phù Tiên Tử.

Phản ứng của Phù Tiên Tử quả thực có hơi khoa trương thật.

Phù Tiên Tử là một tồn tại như thế nào?

Lão chính là đại lão chân chính của Phù Tiên giới!

Một trong chín đại lão của chín đại Nguyên giới!

Cũng có thể nói là một trong chín người lợi hại nhất Chư Thiên Vạn Giới.

Tại sao khi lão nhìn thấy một hậu bối có năng lực sinh linh đạt tới Sáng Tạo Sinh Mệnh lại lộ ra vẻ mất kiểm soát như thế?

Lời giải thích duy nhất chính là, trong nhận thức của Phù Tiên Tử, ngoại trừ chín đại lão của chín Nguyên giới bọn họ ra thì những người khác tuyệt đối không có khả năng nắm giữ năng lực tác động đến tạo hóa hư không!

Nói cách khác, những nỗ lực của Vô Thần kỳ thực chỉ là chuyện tiếu lâm trong mắt Phù Tiên Tử sao?

Từ đầu đến cuối, y căn bản không có khả năng đối phó được với Phù Tiên Tử và thay thế vị trí của lão?

Vô Thần nghĩ tới đây thì đột nhiên cảm giác trái tim bắt đầu co thắt lại, cả người khó chịu không thôi.

"Tu Thần! Rốt cuộc ngươi là ai?" Phù Tiên Tử không để ý đến ánh mắt của Vô Thần, cũng chẳng để ý đến giọng điệu giễu cợt vừa rồi của Tu Thần, lão dùng ngữ điệu trầm thấp và ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Hiện giờ trong lòng Phù Tiên Tử chỉ có một suy nghĩ.

Đã xảy ra chuyện!

Xảy ra chuyện lớn!

Chín đại Nguyên giới khẳng định đã xảy ra một biến đổi lớn nào đó cho nên mới sinh ra sự một tồn tại như Tu Thần!

Mà sự biến đổi này chưa từng xuất hiện bao giờ!

Phù Tiên Tử nắm giữ Phù Tiên giới, bất kể biến số nào xuất hiện trong Nguyên giới này lão đều rõ trong lòng bàn tay.

Vô số chuyện thoạt nhìn tưởng là biến số, thực ra lại xuất hiện dưới sự sắp đặt của Phù Tiên Tử, thậm chí có thể nói Phù Tiên Tử nhìn thấu những biến số khó lường, song lão không cần ra tay can thiệp.

Đối với lão mà nói, có biến số là chuyện tốt, bởi vì nó là thứ sẽ giúp lão tham khảo, để lão có đủ “linh cảm” nâng cao bản thân.

Tiềm lực của con người có hạn, Trường Giang sóng sau xô sóng trước không phải là chuyện không có lý, lão cần nhóm “sóng sau” đó nghĩ ra đủ những thứ mới lạ, sau đó trộm nó thành của mình.

Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là tất cả phải nằm trong phạm vi khống chế của lão!

Nói cách khác, trong Phù Tiên giới tuyệt đối không có khả năng xuất hiện người có thực lực đạt đến cấp độ Hư Không Tạo Vật!

Nhưng Tu Thần lại làm được.

Cho tới giờ, lão không tra ra được Tu Thần xuất hiện từ nơi nào, thân phận của hắn còn là một ẩn số.

Tiếp đó hắn lại có năng lực Sáng Tạo Sinh Mệnh, không biết đã bao nhiêu năm rồi trong lòng lão chưa từng xuất hiện cảm giác âu lo như thế này!

Tu Thần cười khẽ một tiếng, nhìn Phù Tiên Tử và nói: "Ta là ai ngươi không có tư cách biết."

Lời này của hắn khiến Vô Thần và Phong Bà Tử suýt chút nữa hít thở không thông.

Phách lối đến trình độ này cũng là sự tồn tại có một không hai rồi!

Phù Tiên Tử là ai?

Một trong chín người mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới! Là sinh vật xuất hiện ngay khi Nguyên giới mới sinh ra!

Vậy mà lão còn không có tư cách biết lai lịch của Tu Thần hả?

Đây không phải phách lối thì là cái gì?

"Được! Được lắm! Ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thủ đoạn!" Phù Tiên Tử gằn giọng quát lên, sau đó lại muốn ra tay với Tu Thần.

Nhưng một bóng người đã xuất hiện trước mặt lão.

Là Thiên Thọ Lão Quy.

Giờ phút này, Thiên Thọ Lão Quy lộ ra vẻ mặt âm trầm không có chút cảm xúc, lão ta cứ nhìn chòng chọc vào Phù Tiên Tử với đôi mắt đục ngầu.

Vô Thần và Phong Bà Tử nhìn Thiên Thọ Lão Quy với ánh mắt phức tạp, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Thiên Thọ Lão Quy trước mặt bọn họ còn là người lúc trước sao?

Không phải.

Vô Thần hiểu vô cùng rõ rằng, người mà Phù Tiên Tử muốn giết thì bất kể là thể xác hay linh hồn đều không giữ lại được, Thiên Thọ Lão Quy lúc trước đã hoàn toàn biến mất trong Chư Thiên Vạn Giới nên lão ta không thể sống lại nữa.

Thiên Thọ Lão Quy trước mặt này chính là sinh mệnh hoàn toàn mới do chính Tu Thần sáng tạo ra!

Thủ đoạn này khiến Vô Thần rất ghen tị, cũng làm y sợ hãi. Y căn bản không tưởng tượng nổi phải làm thế nào để có thể sáng tạo ra một sinh mệnh đã từng xuất hiện, bất kể là hình dạng hay khí tức đều giống nhau như đúc.

"Làm sao? Ngươi muốn dùng tên mà ngươi đã sáng tạo ra để đối phó ta hả? Sáng tạo ra một Thần Vương sẽ phải tiêu hao lượng sinh linh chi lực vô cùng lớn. Chỉ vì muốn khiến ta giật mình mà lãng phí nhiều sinh linh chi lực để sáng tạo ra một tên rác rưởi thôi sao?" Phù Tiên Tử căn bản không thèm liếc mắt nhìn Thiên Thọ Lão Quy, đối với lão mà nói, giết tên này còn đơn giản hơn cả giết con kiến.

Tu Thần nhún vai, mỉm cười bảo: "Con người ta thích nhất là vả mặt người khác."

Tu Thần vừa dứt lời, cơ thể Thiên Thọ Lão Quy nhoáng lên xuất hiện trước mặt Phù Tiên Tử, sau đó lão ta vung tay lên.

"Chát!"

Một tiếng vang giòn giã.

Phù Tiên Tử trợn trừng mắt muốn nứt ra, một tay che lấy má phải của lão, nhìn Thiên Thọ Lão Quy trước mặt với vẻ tràn ngập sự khó tin.

Vô Thần cũng hít vào một ngụm khí lạnh, trợn tròn mắt vì sợ.

Thế mà Phù Tiên Tử hoàn toàn không kịp phản ứng!

Lão quả thực cảm nhận được Thiên Thọ Lão Quy sẽ ra tay nhưng căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, cứ thế bị ăn thẳng một bạt tai!

"Ngươi! Ngươi!" Giờ phút này Phù Tiên Tử quả thực giận sôi gan, không gian xung quanh lão bắt đầu vặn vẹo tách ra, một cỗ sức lượng cắn nuốt hùng hậu lao ra bốn phương tám hướng.

"Bất ngờ lắm hả?" Thiên Thọ Lão Quy vẫn chẳng tỏ vẻ gì như cũ, nghẹo đầu nhìn chằm chằm Phù Tiên Tử, sau đó lão ta lại vung tay lên, tát thêm một phát nữa.

Tiếng vang giòn giã lại vang lên.

Lần này, Phù Tiên Tử rốt cuộc bùng nổ hoàn toàn. Không gian xung quanh lão tiếp tục vặn vẹo, sụp đổ.

Vô Thần không thể đánh trúng thân xác của lão nhưng Thiên Thọ Lão Quy lại làm được, cứ thế tát thẳng cho lão hai phát.

"Ta muốn nghiền các ngươi thành tro, đem linh hồn thiêu trong luyện ngục!" Phù Tiên Tử nổi giận gầm lên, sau đó vươn tay đánh về phía Thiên Thọ Lão Quy.

"Ầm ầm!"

Một chưởng này khiến Vô Thần biến sắc, quay đầu muốn chạy, thậm chí y còn không để ý đến Phong Bà Tử.

Vào lúc Phù Tiên Tử vung tay ra, toàn bộ không gian của biên cảnh Cực Bắc đều vỡ vụn hoàn toàn, biến thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ, trực tiếp lao đến cắn nuốt Thiên Thọ Lão Quy và Tu Thần.

Vòng xoáy màu đen này phóng ra lực hút đủ để nghiền nát mọi thứ trong nghìn dặm chỉ trong chớp mắt. Phong Bà Tử căn bản không kịp chạy trốn, trực tiếp bị nghiền thành tro bụi.

Thế nhưng, kế tiếp lại xuất hiện cảnh tượng khiến Phù Tiên Tử hãi hùng và hoảng sợ.

Vòng xoáy màu đen lại hoàn toàn chẳng tác động chút nào đến Thiên Thọ Lão Quy và Tu Thần. Bọn họ giống như hình chiếu hư ảo, vòng xoáy đen cứ thế xuyên qua người bọn họ, chẳng tạo ra chút tổn thương mảy may.

Vô Thần chớp mắt đã chạy trốn ra ngoài trăm dặm quay đầu nhìn lại, con ngươi y co lại dữ dội.

Thiên Thọ Lão Quy đang dùng một tay tóm cổ Phù Tiên Tử, túm lão lên giữa không trung, còn Tu Thần thì đứng bên cạnh liếc nhìn với vẻ mặt trêu tức.

Mà khoảng cách của y và bọn họ chỉ có không đến mười mét!

Rõ ràng y đã chạy nước rút ra ngoài nghìn dặm, vì sao ba người Tu Thần vẫn ở bên cạnh y?

Giờ phút này Vô Thần giống như rơi vào hầm băng, cả người đều ớn lạnh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch