Vùng đất Nam Cảnh, Phù Tiên giới, nơi đây tập trung vô số gia tộc thế lực lớn nhỏ cư ngụ. Các thế lực khá hỗn tạp và cũng là nơi loạn lạc nhất trong Phù Tiên giới.
Ba đại gia tộc đều không vươn tay đến nơi này, nguyên nhân chỉ có một, nơi này là cố hương của Phong Bà Tử.
Phong Bà Tử thân là một trong hai đại cường giả dưới trướng Vô Thần nên trước nay đều vô cùng thần bí, rất nhiều người chỉ biết bà ta đến từ Thiên Kê Viêm Cốc ở Nam Cảnh, thiên phú hơn người, chưa đến mười vạn năm đã trở thành cường giả đệ nhất ở Nam Cảnh, cuối cùng được Vô Thần thu phục.
Cục diện hỗn loạn ở Nam Cảnh được Phong Bà Tử cho phép. Trong mắt bà ta, chỉ có vùng đất chìm trong chiến tranh liên miên mới có thể giúp thực lực nhanh chóng tăng lên, có hỗn loạn thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần có thêm một cường giả như mình tái xuất là quá đủ.
Thiên Khôn Vô Diệm lúc này đang đến Nam Cảnh cùng Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử.
“Nghe nói nơi đây là cố hương của bà?” Thiên Khôn Vô Diệm nhìn về phía Phong Bà Tử hỏi.
Ánh mắt Phong Bà Tử có chút phức tạp.
Nghiêm túc mà nói bà ta đã không còn là Phong Bà Tử ban đầu nữa, nhưng khi Tu Thần sáng tạo lại bọn họ lần nữa đã trả lại toàn bộ ký ức, cho nên về mặt tình cảm vẫn còn lại chút ràng buộc.
“Cứ cho là thế đi.” Phong Bà Tử trả lời.
Thiên Khôn Vô Diệm cười, nói: “Vùng Nam Cảnh này rồng rắn hỗn tạp, ba đại gia tộc bọn ta vẫn luôn muốn vươn tay đến nơi này, nhưng lại sợ mệnh lệnh không chủ của bà. Cho đến giờ nơi này vẫn là một nơi vô cùng hỗn loạn.”
Phong Bà Tử thu hồi ánh mắt, nhún vai, giọng điệu thản nhiên nói: “Đó là trước đây, hiện giờ ta là thuộc hạ dưới trướng đại nhân.”
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn chăm chú Phong Bà Tử một lúc, nàng cũng không biết vì sao Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy bỗng nhiên trở nên trung thành với Tu Thần như thế, còn Tu Thần thì lại vô cùng tín nhiệm bọn họ. Cho nên sâu trong lòng nàng vẫn có chút cảnh giác với hai người họ.
“Ngươi cũng không cần hoài nghi hai người bọn ta, cứ làm việc đi.” Thiên Thọ Lão Quy nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm, nói với giọng điệu thờ ơ.
Thiên Khôn Vô Diệm nheo mắt, sau đó gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta tập trung làm việc trước đã. Ta không quá quen thuộc với vùng Nam Cảnh này. Phong Bà Tử là người ở nơi này, hiện giờ gia tộc nào có thế lực lớn mạnh nhất ở đây, chúng ta cứ đi tìm gia tộc đó là được.”
Phong Bà Tử lắc đầu, nói: “Không rõ, những chuyện ở Nam Cảnh ta không quá quan tâm, chỉ để bọn họ tự sinh tự diệt thôi. Hiện giờ gia tộc nào có thế lực mạnh nhất, ta thật sự không biết.”
Thiên Khôn Vô Diệm cười bất đắc dĩ, nói: “Bà đúng là thấu đáo, không cho phép thế lực bên ngoài lấn vào, nhưng người bản địa ở bên trong lại tùy tiện chém giết. Hướng đi này của bà có vẻ không đúng rồi, đã nhiều năm như thế mà cũng chỉ có mỗi mình bà mà thôi. Nếu có Thiên Tôn xuất hiện, Vô Thần hiển nhiên đã biến nơi đây thành của riêng mình.”
Mặc dù Thiên Tôn trong mắt Tu Thần và Vô Thần đều là rác rưởi không đáng nhắc đến, nhưng đối với toàn bộ Phù Tiên giới mà nói đã là cường giả có cấp bậc cao nhất. Một khu vực xuất hiện một Thiên Tôn, nơi đó tất nhiên sẽ bị Vô Thần chú ý đến.
Năm ấy Phong Bà Tử đạt đến Thiên Tôn nên sau đó mới được Vô Thần thu về dưới trướng, sau này lại từng bước bồi dưỡng thành Thần Vương.
Cường giả từng bước đạt đến Thiên Tôn không thể so được với Thiên Tôn bị cưỡng ép bồi dưỡng bên trong bí cảnh của Vô Thần. Loại hộ vệ Thiên Tôn đó chỉ có sức mạnh và sinh linh chi lực của Thiên Tôn, thuật pháp thần thông và vận dụng pháp tắc thậm chí còn không sánh nổi một Tiên Võ cảnh.
Từ Luyện Thể cảnh từng bước trở thành một Thiên Tôn - Thiên Chi Tôn Giả, đó chẳng phải chuyện đùa.
Đó cũng là lý do vì sao một khi xuất hiện Thiên Tôn, chỉ cần tận trung với Vô Thần là có thể nhận được vị trí đại gia tộc.
“Đến chỗ lân cận trước đi, nhìn thấy nhà ai thì tấp vào nhà đó luôn.” Phong Bà Tử nói.
Thiên Khôn Vô Diệm khẽ gật đầu, ba người bay về phía một dãy núi.
Lôi Vân tông ở Nam Cảnh có thực lực khá cao, tu vi của tông chủ Lôi Vân Vô Cực đã đạt đến Thần Vũ cảnh, chỉ còn một bước nữa là bước vào Đế Thiên cảnh!
Đế Thiên cảnh xong là đến Thiên Tôn!
Toàn bộ Nam Cảnh này nhiều năm như vậy cũng chỉ có một Thiên Tôn là Phong Bà Tử mà thôi. Mặc dù Lôi Vân Vô Cực vẫn luôn cố gắng tu luyện nhưng trong lòng y cũng biết rõ, đời này có lẽ cũng chỉ có thể tu đến Đế Thiên cảnh!
Nhưng chờ đến khi đến Đế Thiên cảnh, y có thể đi tìm Phong Bà Tử!
Đó chính là ý định trong lòng của toàn bộ cường giả ở Nam Cảnh. Tu vi từ Đế Thiên cảnh trở xuống tất nhiên không dám đi làm phiền Phong Bà Tử, nhưng đã đến Đế Thiên cảnh, thế thì nếu Phong Bà Tử chịu bỏ sức bồi dưỡng nhân tài, có khả năng rất lớn sẽ bước lên Thiên Tôn!
Một Thiên Tôn tái xuất ở Nam Cảnh vẫn luôn là nguyện vọng của Phong Bà Tử, tất cả mọi người đều biết rõ điều này. Nhưng đã nhiều năm như thế, người đạt đến tu vi Đế Thiên cảnh cũng chỉ có lác đác vài mống. Hơn nữa chưa tu luyện đến Đế Thiên cảnh tầng năm thì cũng không có mấy hy vọng, Phong Bà Tử cũng không quan tâm đến.
“Tông chủ!”
Bên trong đại điện nghị sự của Lôi Vân tông, Lôi Vân Vô Cực đang thương nghị cùng các trưởng lão, bỗng nhiên một đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào.
“Chuyện gì?” Lôi Vân Vô Cực nhướng mày.
“Bên ngoài có ba người đến hỏi thăm…” Vị đệ tử đó đáp lời.
“Cái gì?”
Lôi Vân Vô Cực và một đám trưởng lão lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt kinh sợ.
Vùng Nam Cảnh này chiến sự liên miên, trên cơ bản mỗi tông môn đều thiết lập cấm chế, bây giờ lại có ba người vào tông môn của bọn họ mà bọn họ lại không hay biết? Điều này khiến Lôi Vân Vô Cực thầm khiếp sợ trong lòng.
“Mau mời vào!” Lôi Vân Vô Cực nói ngay.
Y không ngốc, có thể thần không biết quỷ không hay vượt qua được cấm chế mà vào bên trong Lôi Vân tông, thực lực ấy tuyệt đối không tầm thường! Tuyệt đối vượt qua cả y.
Vùng Nam Cảnh này có người tu vi trên y làm sao y lại không biết? Đối phương tuyệt đối không thể tự ý xông vào, dù sao pháp trận cấm chế của Lôi Vân tông đứng nhì thì chẳng còn tông môn nào đứng nhất, dù là Đế Thiên cảnh có xông vào cũng không có quả ngọt để ăn.
Rất nhanh, ba người Thiên Khôn Vô Diệm đã bước đến.
“Phong đại nhân?”
Sau khi Lôi Vân Vô Cực nhìn thấy Phong Bà Tử, nhất thời tim đập rộn lên, vô cùng phấn khởi.
Phong Bà Tử đích thân đến tông môn, đối với toàn bộ Nam Cảnh mà nói là một điều vô cùng vinh hạnh. Thậm chí những thế lực khác sau này muốn đối phó với Lôi Vân tông còn phải cẩn thận tra cho rõ quan hệ giữa bọn họ và Phong Bà Tử, không dám tùy tiện đối đầu xâm chiếm.
“Tham kiến Phong đại nhân! Phong đại nhân đại giá quang lâm, tiểu nhân không nghênh đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi!” Lôi Vân Vô Cực vội vàng quỳ một gối, vẻ mặt vô cùng kích động.
Từ trưởng lão đến đệ tử Lôi Vân tông đều lục tục quỳ xuống, còn tên đệ tử dẫn bọn họ vào lại có vẻ mặt sừng sỡ, toàn thân run lên, đầu óc trống rỗng.