Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 440:

Chương 440. Vô Thần hoang mang! Không biết mưu kế!

"Chúng ta đã nhận được tin tức rồi, bây giờ ngươi trở về đi, tập hợp toàn bộ cao thủ ở Nam Cảnh lại theo yêu cầu của Phong Bà Tử, đừng để lộ sơ hở, những chuyện còn lại cứ để chúng ta xử lý là được."

Thương Lan Dạ ném chiếu lệnh Phong Vũ cho Lôi Vân Vô Cực.

Lôi Vân Vô Cực luống cuống nhận chiếu lệnh Phong Vũ, sắc mặt trắng bệch, hai tay hơi run rẩy.

Hiện giờ, chiếu lệnh Phong Vũ đối với y mà nói quả thật là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Y tới đây báo tin, thực sự không có ý định trở về, thế nhưng bây giờ Thương Lan Dạ lại kêu y về, chuyện này khiến y vô cùng sợ hãi.

"Đại nhân, đám người Phong Bà Tử chỉ cho tiểu nhân hai ngày, hôm nay tới đây đã đi mất một ngày rồi, trở về lại thêm một ngày nữa, hoàn toàn không đủ thời gian đâu ạ!" Lôi Vân Vô Cực nói với một nụ cười gượng gạo.

Y ngược lại không phải đang tìm cớ, hiện giờ quay trở về, về mặt thời gian chắc chắn không kịp.

"Ta đưa ngươi về." Thương Lan Dạ nói.

Nói xong, Thương Lan Dạ nâng tay lên, không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo, hình thành một lối đi màu tím.

"Lối đi không gian này có thể giúp ngươi nhanh chóng trở về Nam Cảnh, hai canh giờ là đủ. Nửa ngày cũng đủ để ngươi triệu tập bọn họ rồi." Thương Lan Dạ lạnh giọng nói.

Thông đạo truyền tống ở Nguyên giới khác với Tử giới, bản thân pháp tắc chính là cao nhất, cho nên dù là tu vi Thần Vương muốn vượt qua khoảng cách như vậy để đi tới một khu vực khác, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Lôi Vân Vô Cực quay đầu nhìn lối đi truyền tống phía sau, hiện giờ không làm không được, chỉ có thể trở về.

"Đa tạ đại nhân..."

Lôi Vân Vô Cực chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt khó coi, chắp tay cúi đầu hành lễ với hai người Thương Lan Dạ, sau đó bước vào.

"Phụ thân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Sau khi Lôi Vân Vô Cực rời đi, Thương Lan Thần Uy nhìn cha mình với vẻ mặt lo lắng.

Bất luận là Phong Bà Tử hay là Thiên Thọ Lão Quy, đều không phải là những người mà hai người họ có thể đối phó được, càng đừng nói còn có một Kinh Như Tuyết dám đối đầu với Vô Thần.

"Con ở đây, đừng đi ra ngoài, ta đi gặp Vô Thần đại nhân, nói chuyện này cho ngài ấy biết. Về phần phải ứng phó thế nào thì đó là vấn đề của ngài ấy, không phải của hai người chúng ta." Thương Lan Dạ trầm giọng nói.

Thực lực của hai cha con bọn họ có một chút như vậy, cho dù muốn ra tay cũng chẳng có bản lĩnh.

"Vâng, phụ thân cẩn thận!" Thương Lan Thần Uy khẽ gật đầu.

Thương Lan Dạ trực tiếp trời khỏi lãnh địa, tới núi Vô Thần.

Sau khi lão nhìn thấy cảnh tượng đổ nát xung quanh núi Vô Thần, có hơi sững sờ.

Vì có cấm chế nên bên ngoài không biết gì về trận chiến giữa Vô Thần và Pháp Hải, hiển nhiên Thương Lan Dạ cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy bên ngoài núi Vô Thần không một ngọn cỏ, trên trán Thương Lan Dạ đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ tình thế đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Ngay cả sào huyệt của Vô Thần cũng bị tấn công? Sức phá hủy mạnh đến mức này, vậy tu vi của đối phương ít nhất cũng phải xấp xỉ với Vô Thần.

Lẽ nào lại là Tu Thần?

Nhất thời, trong lòng Thương Lan Dạ tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.

Lão đã có chút mê man và không hiểu thế giới này rồi.

Trong điện Vô Thần, Vô Thần nhìn Thương Lan Dạ dưới đại điện, nhíu mày lại.

Sau khi đánh một trận với Pháp Hải, y không đi tới nơi khác, mà vẫn luôn ở lại nơi này, cũng chẳng đi tra xét tình hình ở những khu vực khác trong Phù Tiên giới.

Nếu Phù Tiên Tử đã bình tĩnh như vậy, đương nhiên y cũng không tự nhiên kiếm việc vào người rồi, dù sao thì Phù Tiên giới này cuối cùng vẫn là của Phù Tiên Tử.

"Tới đây với vẻ lo lắng bất an như vậy, là có chuyện gì sao?" Vô Thần hỏi với giọng lạnh nhạt.

Thương Lan Dạ lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: "Đại nhân, là như vậy ạ, vừa rồi tông chủ Lôi Vân Vô Cực ở Nam Cảnh tới lãnh địa của ta, nói cho ta biết một chuyện."

Vô Thần nheo mắt, hỏi: "Chuyện gì?"

"Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy cùng một nữ tử trẻ tuổi đã tới Nam Cảnh, yêu cầu Lôi Vân Vô Cực triệu tập toàn bộ cao thủ ở Nam Cảnh lại, nguyên nhân cụ thể là gì thì thuộc hạ cũng không rõ, thuộc hạ nghi ngờ nữ tử trẻ tuổi đó là đệ tử của Tu Thần, Kinh Như Tuyết."

Vô Thần nhíu chặt mày.

"Ngươi chắc chắn tin tức này là thật?" Vô Thần hỏi.

Thương Lan Dạ cười khổ, lắc đầu đáp: "Tiểu nhân cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Lôi Vân Vô Cực thì hẳn là sự thật. Người đó suy nghĩ rất cẩn thận, thấy gần đây Phù Tiên giới có biến động, cho nên sau khi Phong Bà Tử đưa chiếu lệnh Phong Vũ, thì lập tức tới lãnh địa của thuộc hạ bẩm báo chuyện này. Chuyện triệu tập cao thủ ở biên cảnh quả thực quá đường đột, không khỏi khiến người ta sinh nghi ngờ trong lòng."

Vô Thần khẽ gật đầu, hiện giờ Phù Tiên giới đang nổi sóng gió, gần như tất cả các thế lực đều cảm nhận được, bây giờ đột nhiên triệu tập cường giả ở một biên cảnh, chuyện này chắc chắn sẽ khiến người ta đa nghi.

"Ngươi để hắn trở về rồi sao?" Vô Thần lại hỏi.

"Vâng, thuộc hạ đã truyền tống hắn về rồi, để hắn tiếp tục triệu tập người theo chỉ thị của Phong Bà Tử, đại nhân, chúng ta nên làm thế nào đây ạ?" Thương Lan Dạ hỏi.

Đôi mắt Vô Thần lóe ra tia sáng quỷ dị, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Thương Lan Dạ nhìn thấy Vô Thần không nói lời nào, cũng không dám tiếp tục mở miệng nữa, lão cúi đầu, đứng ở dưới đại điện chờ đợi.

"Tại sao bọn họ lại chọn triệu tập ở Nam Cảnh, đối với toàn bộ Phù Tiên giới mà nói, thì thực lực của Nam Cảnh cũng không phải là cao nhất, không đáng được coi trọng, vì sao lại chọn bắt đầu từ Nam Cảnh?" Vô Thần lầm bầm.

Nam Cảnh ở trong mắt y chính là một đống rác rưởi, bất kể xét từ phương diện nào, y cũng không nghĩ ra được tại sao Tu Thần lại chọn ra tay với Nam Cảnh, chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

"Có lẽ là vì Phong Bà Tử sinh ra ở Nam Cảnh, người của Nam Cảnh coi bà ta như thần linh, nếu bà ta ra mặt, như vậy tỷ lệ thành công của bọn họ trong việc thâu tóm Nam Cảnh sẽ cao hơn rất nhiều?" Thương Lan Dạ nhỏ giọng đáp.

Vô Thần cười lạnh vài tiếng, nói với giọng điệu có chút mỉa mai: "Ngươi cho rằng Tu Thần sẽ quan tâm tới một Nam Cảnh sao? Hắn muốn sự thuần phục của người ở Nam Cảnh để làm gì? Lẽ nào muốn dùng sinh linh của Phù Tiên giới để làm ưu thế sau đó thao túng Nguyên giới này sao?"

Sắc mặt Thương Lan Dạ trắng bệch, lão cười gượng vài tiếng.

Phù Tiên Tử thân là chúa tể, lão cần người khác phải biết sao?

Không cần!

Lão chính là chúa tể tuyệt đối! Những kẻ không hài lòng thì có thể nói ra, lão sẽ trực tiếp tiêu diệt ngươi! Thứ như ý dân đối với Phù Tiên Tử mà nói, vốn dĩ không tồn tại, thậm chí Vô Thần cũng chẳng thèm để ý đến những thứ này.

"Cho nên rốt cuộc mục đích của Tu Thần là gì?" Vô Thần nghĩ thế nào cũng không hiểu được nguyên nhân Tu Thần muốn làm vậy.

"Vậy đại nhân, chúng ta sẽ không quan tâm đến chuyện của Nam Cảnh sao ạ?" Thương Lan Dạ hỏi.

Dù sao lão cũng chỉ mong có thể tránh xa chuyện này, bây giờ suy nghĩ lớn nhất chính là xây dựng lại gia tộc. Về những chuyện vụn vặt khác, chưa nói đến chuyện lão không có thực lực để tham gia vào, cho dù có, thì lão cũng chẳng muốn.

Khó khăn đã có người lợi hại hơn giải quyết, không cần đến lão.

"Quan tâm chứ, tại sao lại không quan tâm? Nếu Tu Thần đã ném đầu mối này ra, vậy chúng ta cũng phải thu xếp một chút. Ngươi đi tới Nam Cảnh cùng ta một chuyến, xem xem rốt cuộc Tu thần muốn chơi trò gì." Vô Thần nhếch miệng cười u ám, vẻ mặt đầy hứng thú.

Thương Lan Dạ tỏ ra lúng túng, vội vàng đáp: "Rõ, thưa đại nhân!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch