Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 441: Cường giả Nam Cảnh tề tựu! Thân phận Vô Diễm được phơi bày!

Chương 441: Cường giả Nam Cảnh tề tựu! Thân phận Vô Diễm được phơi bày!

Hành động của Lôi Vân Vô Cực rất nhanh. Sau khi được Thương Lan Dạ truyền tống về Nam Cảnh, chỉ trong vòng nửa ngày y đã ban bố chiếu lệnh Phong Vân tới tất cả các thế lực ở Nam Cảnh.

Đối với cường giả của Nam Cảnh, chiếu lệnh Phong Vũ của Phong Bà Tử chính là thánh chỉ, hơn nữa khí tức đặc biệt kia chắc chắn không thể làm giả được. Cho nên sau khi nhận được chiếu lệnh, các cường giả của Nam Canh lập tức chạy tới không chút do dự.

Bên ngoài Lôi Vân tông có một khoảng đất trống rộng hơn mười nghìn mét vuông, lúc này đã đầy ắp người. Trên cơ bản, tông chủ của tất cả các thế lực trong Nam Cảnh đều có mặt, bất kể là hạng nhất hay hạng nhì, không một ai ngoại lệ.

Giờ phút này ai nấy đều tỏ ra hoang mang. Từ trước đến nay Phong Bà Tử chưa từng hành động như vậy. Lần triệu tập này khiến mọi người có mặt đều bàn tán xôn xao, tuy thảo luận không ra được kết quả gì, nhưng trong lòng mọi người cũng có vài suy đoán mơ hồ.

Gần đây Phù Tiên giới thường hay rung lắc dữ dội, Cực Bắc bộc phát ra năng lượng khiến cả Phù Tiên giới đều cảm nhận được. Rất nhiều người đều cho rằng chiếu lệnh Phong Vũ có liên quan đến chuyện đó.

"Lôi tông chủ, ngươi là người thông báo, có biết được chuyện gì không?" Hoàng đế Chu Thiên Vũ của hoàng tộc Đại Chu nhìn Lôi Vân Vô Cực đang mang vẻ mặt u ám, trầm giọng hỏi.

Cốc chủ Tang Thiên Nguyệt của Thiên Nguyệt Cốc ở bên cạnh cùng nhìn sang, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Ngoại trừ Phong Bà Tử, hai người này được coi là hai người mạnh nhất ở Nam Cảnh, bất kể là thực lực của bản thân hay là quân dưới trướng đều thuộc tầng cao nhất của Nam Cảnh.

Lôi Vân Vô Cực khẽ giật mí mắt, lúc này tâm trạng y quả thực rất rối bời.

Y đã bẩm báo sự tình cho Thương Lan Dạ, cũng xác định Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đã làm phản. Nếu đợi đến khi Vô Thần đến, thì nơi này chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến!

Điều y lo sợ lúc này không phải là Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy, mà là Kinh Như Tuyết.

Tuy nhiên người đến lần này không phải là Kinh Như Tuyết mà chỉ là Thiên Khôn Vô Diệm mà thôi.

"Ta cũng không rõ lắm. Đợi lát nữa các đại nhân xuất hiện là biết." Lôi Vân Vô Cực nặn ra một nụ cười, lúng túng nói.

Chu Thiên Vũ nheo mắt, nhìn chằm chằm y, hỏi: "Lôi tông chủ, vì sao ngươi lại căng thẳng như vậy?"

Lôi Vân Vô Cực thầm giật mình, sau đó lắc đầu phủ nhận, cười bồi: "Đâu có, chỉ là gần đây ta tu luyện không được thuận lợi, tâm trạng hơi rối loạn mà thôi. Không có vấn đề gì."

Chu Thiên Vũ khẽ cười một tiếng, không hỏi tiếp.

"Chu bệ hạ, đối với việc thời gian trước Cực Bắc cảnh xảy ra trận chiến, ngài cảm thấy thế nào?" Tang Thiên Nguyệt nhìn về phía Chu Thiên Vũ, hỏi với giọng hứng thú.

Thực ra ở trong Nam Cảnh này, thế lực thượng tầng rất khinh thường Chu Thiên Vũ. Nhìn từ đẳng cấp mà nói, dường việc kiến thiết vương triều đế quốc giống nhân gian khiến hắn trở nên thấp hèn hơn. Chỉ có điều người ta hùng mạnh trâu bò, nên chẳng ai dám khinh bỉ, chế giễu ngoài mặt.

"Chuyện mà Tang Thiên Nguyệt ngươi còn không rõ, thì một hoàng đế của quốc gia nho nhỏ như ta càng không thể biết được." Chu Thiên Vũ cười ha hả nói.

Tang Thiên Nguyệt nhìn sâu vào phía trong Lôi Vân tông, nói: "Khoảng cách giữa Cực Bắc cảnh và Nam Cảnh vô cùng xa xôi. Ngay cả Nam Cảnh chúng ta còn cảm nhận được khí tức tuyệt vọng ấy, thì có thể tưởng tượng ra được hiện trưởng đã xảy ra trận đại chiến như thế nào. Chỉ sợ ngay cả cường giả cấp bậc Thần Vương cũng không thể gây ra được động tĩnh lớn như thế."

Tang Thiên Nguyệt vừa nói vậy, những tông chủ đang nghiêng đầu nghe lén ở xung quanh lập tức biến sắc, trong lòng càng thêm muôn phần lo lắng.

"Không phải cấp bậc Thần Vương? Chẳng lẽ là cấp bậc như Vô Thần đại nhân sao?" Chu Thiên Vũ cười lạnh, hỏi.

Thực ra đừng nói là cấp bậc Thần Vương, cho dù trận chiến của cường giả cấp bậc Thiên Tôn cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể hiểu được. Những người có mặt ở đây cũng chỉ được vài mống là cường giả Đế Thiên cảnh, phần lớn còn lại đều là Tiên Vũ cảnh, về phần Thần Vũ cảnh cũng chỉ chưa đến hai mươi người.

Trên Tiên Vũ cảnh là Thần Vũ cảnh, trên Thần Vũ cảnh là Đế Thiên cảnh. Cả Nam Cảnh chỉ có năm người Đế Thiên cảnh, ngoài Chu Thiên Vũ, Tang Thiên Nguyệt thì còn có ba người khác vừa mới bước chân vào cảnh giới này. Một người tên là Bùi Đông Hoàng, một người tên là Cố Trường Sinh, một người tên là Long Ngao.

Tông môn của năm người này chính là những tôn môn hạng nhất ở Nam Cảnh hiện giờ. Hạng hai có hơn hai mươi tông môn, trong đó có Lôi Vân tông. Còn lại là hạng ba, thậm chí là hạng bốn, hạng năm, tuy bọn họ không có tiếng tăm gì, nhưng đều bị Lôi Vân Vô Cực gọi tất cả tới.

Bởi vì quá đông người, bên trong Lôi Vân tông không thể chứa hết được, cho nên mới tập hợp mọi người ở bãi đất trống rộng mười nghìn mét vuông ở bên ngoài.

"Suy đoán nhiều cũng vô ích. Cứ chờ Phong đại nhân ra đi." Long Ngao có gương mặt lạnh lùng, vóc người vạm vỡ, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, nhìn qua rất giống loại cường giả có sức mạnh.

Cố Trường Sinh lại khá trẻ, da dẻ trắng ngần, tao nhã lịch sự, chỉ có điều đôi mắt kia lại khiến người ta không khỏi phát rét.

"Sao còn chưa ra?" Bùi Đông Hoàng cau mày hỏi.

Lôi Vân Vô Cực cười khổ một tiếng, lắc đầu đáp: "Không biết. Đại nhân bảo chúng ta ở bên ngoài đợi. Ta cũng không dám đi vào gọi họ ra. Nếu không thì Bùi tông chủ đi vào gọi một tiếng?"

Bùi Đông Hoàng nhìn thoáng qua Lôi Vân Vô Cực, dọa cho đối phương giật bắn mình, vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác.

"Ra rồi." Cố Trường Sinh bỗng nhiên lên tiếng, nở một nụ cười nhàn nhạt, quạt hương bồ trong tay khẽ phe phẩy.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía trước. Bầu không khí đang ầm ĩ nháy mắt yên ắng lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Thiên Khôn Vô Diệm đi phía trước, Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đi hai bên. Chỉ cần liếc mắt nhìn đội hình xuất hiện là biết ngay ai mới là người có quyền nói chuyện.

Bọn họ không biết Thiên Thọ Lão Quy, nhưng Phong Bà Tử thì chắc chắn không ai không biết. Cường giả Nam Cảnh vừa thấy Phong Bà Tử xuất hiện với thân phận là thuộc hạ, nhất thời đều kinh ngạc. Sau đó mọi người lại quay sang nhìn Thiên Khôn Vô Diệm, trong lòng thầm suy đoán rốt cuộc nữ tử này có thân phận gì?

Mọi người đều biết Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy là hai đại tướng dưới trướng Vô Thần. Trong mắt họ, đó chính là sự tồn tại dưới một người trên vạn người. Nhưng nữ tử này lại có thân phận gì? Chẳng lẽ giống như Vô Thần sao?

Nghĩ tới đây, hô hấp của cường giả ở Nam Cảnh cũng dồn dập hẳn lên, một linh cảm vô cùng xấu trồi lên trong lòng.

"Thiên Khôn Vô Diệm? Tộc trưởng của gia tộc Thiên Khôn ?"

Một giọng nói đột ngột vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người về phía ấy.

Là Cố Trường Sinh.

Biểu cảm của Cố Trường Sinh thời khắc này vô cùng phong phú. Hắn từng gặp Thiên Khôn Vô Diệm một lần, cho nên nhận ra đối phương. Đương nhiên Thiên Khôn Vô Diệm hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng nào về một nhân vật như hắn.

"Ngươi nói gì? Nàng là Thiên Khôn Vô Diệm? Không phải Kinh Như Tuyết?" Lôi Vân Vô Cực choáng váng cả người.

Y vẫn cho rằng nữ tử này chính là Kinh Như Tuyết trong miệng Thương Lan Dạ. Lúc hai cha con nhà kia nói ra cái tên của nữ nhân đó, cảm giác giọng nói cũng run lên! Bây giờ Cố Trường Sinh lại nói không phải?

Chỉ là Thiên Khôn Vô Diệm, một người trong ba đại gia tộc?

Điều này khiến Lôi Vân Vô Cực không sao tiếp thu nổi!

Địa vị của đám người Phong Bà Tử ở trên ba đại gia tộc cơ mà! Sao bây giờ Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy lại trở thành thuộc hạ của Thiên Khôn Vô Diệm?

"A! Không ngờ ở Nam Cảnh cũng gặp được người nhận ra ta." Thiên Khôn Vô Diệm nhìn Cố Trường Sinh, khóe miệng nở nụ cười đầy hàm ý sâu xa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch